Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Triết thấy hai người tranh cãi nhau có phần không kiên nhẫn nổi nữa: "Hai người đang coi ông Hans là dê béo đấy à! Còn để hai người tranh nhau làm thịt, trung y chữa trị Parkinson á? Hai người còn có thể nói ra chuyện gì buồn cười hơn nữa được không? Trung y chữa bệnh cảm thôi còn vất vả nữa là!"
Anh ta vừa nói ra, mấy lão trung y có mặt đều muốn xông lên bạt tai đập chết Lưu Triết!
Không ngờ được Hans lại lên tiếng trước: "Lưu Triết, cậu im đi, trung y có nguồn gốc lâu đời từ xa xưa, có rất nhiều nhân vật lợi hại, cậu không hiểu thì không nên nói lung tung!"
Sau khi bị Hans hung dữ trừng mắt xong, Lưu Triết mới im lặng, nghĩ thầm Hans lần này trúng bùa chú gì vậy? Sao lại tin tưởng trung y đến thế?
Trần Hạo lại cảm thấy Hans rất thú vị, cười hỏi: "Tại sao ông lại khẳng định trung y có thể chữa được bệnh Parkinson của ông?"
Hans nghiêm túc gật đầu: "Có người từng nói với tôi, bà ấy cũng là người mắc Parkinson, cũng được trung y chữa khỏi, chỉ là thân phận khá nhạy cảm nên tôi không tiện nói ra!"
Nghe thấy Hans nói như vậy, Lưu Triết lộ ra vẻ mặt đau trứng, nghĩ thầm, người khác nói là ông tin luôn sao?
Lâm Thượng Văn cũng cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Ánh mắt Trần Hạo thản nhiên lướt qua Hans, hỏi: "Windsor nói cho ông biết sao?"
Hans vừa nghe thấy lời này, kinh ngạc đến hoảng sợ!
Sau đó ông ta nghĩ đến lần trước khi gặp mặt bà cụ, bà cụ miêu tả về Trần tiên nhân!
Người nước Hoa, là đàn ông, hơn hai mươi tuổi, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười lười biếng.
Chẳng lẽ là...!Chẳng lẽ là...!
Hans lập tức kích động đến mức run rẩy.
Từng đặc điểm của Trần Hạo đều phù hợp với miêu tả của bà cụ, quan trọng hơn là, có rất ít người biết chính xác tên của bà cụ Windsor, mặc dù là có người biết, cũng không ai dám gọi bà cụ như vậy, vì bà ấy không thích người khác gọi bà ấy như vậy, chỉ có người mà bà cụ thật lòng tôn kính, bà ấy mới cho phép đối phương gọi mình là Windsor.
Trên thế giới này cho dù là tổng thống nước Mỹ cũng không dám nhẹ nhàng bâng quơ gọi bà cụ Windsor như vậy!
Về phần bà cụ này là ai, trong tên đầy đủ của bà ấy còn có Windsor, nữ vương của nước Anh, một bà cụ vừa đáng yêu lại vừa đáng kính.
Nghĩ đến đây, Hans lập tức đoán được người trẻ tuổi trước mặt này, e rằng chính là Trần tiên nhân giống như rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi kia.
Mà mấy người còn lại nghe hai người nói chuyện với nhau đều bối rối.
Lâm Thượng Văn cân nhắc cái tên Windsor này một lúc lâu, trong đầu chợt lóe lên vị nữ vương kia, biết đây là tên mà nữ vương rất ít khi sử dụng, nhưng ông ta có làm thế nào cũng không thể liên tưởng chuyện này đến bà cụ đứng vị trí cao nhất của nước Anh kia được.
Nhưng lúc này, Hans đã kích động đến mức không kiềm chế nổi, chỉ còn thiếu điều khóc luôn trước mặt bọn họ.
Lâm Thượng Văn nhìn vẻ mặt này, trong lòng cũng không kiềm chế được nghĩ, chẳng lẽ mình đoán đúng rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Thượng Văn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi!
.