Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều làm cô ta phiền lòng hơn là lúc dừng xe, Phượng Loan nghe thấy hai cấp dưới của mình thầm nói cái gì mà “đội trưởng lao vào ôm”, sao cô ta có thể không tức điên được? Lúc này cô ta cũng đồng cảm với Lý Giai Ni lắm!
Ngặt nỗi thay người là hoàn toàn không thể! Cấp trên đã nói rõ với cô ta từ trước rồi.
"Xin lỗi cô Lý, đây không phải việc tôi có thể quyết định, nếu cô rất cấp thiết về việc này thì tôi đề nghị nhà họ Lý hãy liên hệ trực tiếp với cấp trên của tôi!"
Lý Giai Ni trợn trắng mắt: "Thôi được...!Tôi sẽ tự liên hệ, và trước khi tôi xong xuôi, tên này...!không thể bước lên tầng trên nửa bước, tôi cóc muốn gặp anh ta đâu! Không hề..."
Phượng Loan hết sức nhức đầu, cô ta biết kiểm soát Trần Hạo kiểu gì đây?
Nhưng trước mắt phải giữ bình tĩnh cho hai bên đã, hiện tại tốt nhất là cô ta nên làm Lý Giai Ni bớt giận trước.
"Xin cô yên tâm, tôi sẽ nói rõ chuyện này với cậu Trần!", Phượng Loan hứa hẹn.
Nghe vậy, tâm trạng của Lý Giai Ni mới khá lên được chút ít, mang thuộc hạ lên tầng trên.
Phượng Loan lập tức đi tìm Trần Hạo thử thuyết phục anh.
Sau khi đi lên, Lý Giai Ni lén nhìn về phía Phượng Loan rời đi, vẻ đanh đá và ngạo mạn trên mặt lập tức biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Cô ta mang vệ sĩ vào phòng rồi khóa trái cửa lại.
"Các anh đã điều tra xong chưa? Rốt cuộc Bá Đồ phái bao nhiêu người tới bảo vệ chúng ta?", Lý Giai Ni hỏi.
Vệ sĩ nói: "Trình độ cao thì có bốn người, không kể Phượng Loan thì vệ sĩ cận thân của cô chỉ có mỗi tên khốn kia thôi ạ, những người còn lại đều khá bình thường, không cần quan tâm đến".
"Vậy anh có niềm tin mình sẽ đá được những kẻ đó đi không?", Lý Giai Ni hỏi.
Vệ sĩ cười khẩy: "Đương nhiên là có rồi ạ, trừ tay vệ sĩ cận thân Trần Hạo đó của cô ra thì đá được bọn đó đi dễ như ăn cháo!"
Cô ta điềm đạm nói: "Tôi cần sự chắc chắn tuyệt đối, chuyện chúng ta sắp làm nhất quyết không được để cho bọn Bá Đồ biết, hiểu chưa?"
Vệ sĩ mỉm cười: "Tôi luôn che giấu thực lực của mình, so với bốn người bên ngoài kia thì chỉ có hơn chứ không kém, nếu hợp lực với họ thì tôi khẳng định mình có thể cho tên khốn Trần Hạo đó biết tay!"
Lý Giai Ni gật đầu, đang định nói gì thì đột nhiên cửa mở.
Trần Hạo xuất hiện cạnh cửa với vẻ mặt nghiền ngẫm.
Cô ta lập tức đổi sang dáng vẻ chanh chua điêu ngoa: "Anh làm cái gì đấy? Tôi khóa cửa mà anh lại đi vào là sao? Bá Đồ mấy người có biết lịch sự là gì không thế? Đây là không gian riêng của tôi!"
Trần Hạo cười nói: "Sao phải tức giận thế chứ? Tôi chỉ muốn nhìn xem bên trong có an toàn hay không thôi mà".
"Muốn xem có an toàn hay không là có thể tự ý vào phòng à? Đây là phòng con gái đấy!", Lý Giai Ni phẫn nộ quát.
"Cô Lý, xem ra cô ghét tôi lắm", anh cười híp mắt.
"Dĩ nhiên rồi...!Người như anh ai mà thích nổi!", cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cô ghét tôi như vậy, tôi nghĩ mình nên về rửa mặt rồi ngủ sẽ tốt hơn, tất nhiên, chúng ta phải nói rõ với nhau rằng cô là người yêu cầu tôi phải đi! Sau này đừng trách tôi vô trách nhiệm!", Trần Hạo nói.
Lý Giai Ni vô cùng khó chịu, cực kỳ khó chịu!
Tuy cô ta muốn bọn người Bá Đồ này rút lui nhưng cũng không thể chịu đựng nổi thái độ nói chuyện kiểu đấy của Trần Hạo.
Anh dựa vào đâu mà làm vậy? Anh là cái thá gì mà làm vậy?
Nhìn khuôn mặt đen như Bao Công của Lý Giai Ni, Trần Hạo hờ hững lên tiếng: "Xem ra cô đồng ý rồi, vậy tôi đi trước đây".
Dứt lời, không chờ cô ta đáp lại, anh nghênh ngang xoay người bỏ đi.
Lý Giai Ni tức giận đến nỗi sắp hộc máu tam thăng.
.