Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà lúc này, ở trong phòng, vẻ mặt Giang Ngạo Tuyết đang hơi khó coi: “Vì sao tờ thỏa thuận này không giống với cái lúc trước quản lý Trương đã nói với tôi?”
“Không giống sao? Chính là cái này mà!”, người phụ trách tiếp đón Giang Ngạo Tuyết chính là Lục Kiều, cô ta không thèm nhìn Giang Ngạo Tuyết, trên môi là nụ cười hài hước, nói chuyện qua loa.
“Sao có thể thế được, tôi nói với quản lý Trương kỳ hạn một năm, mà trên tờ thỏa thuận này là kỳ hạn nửa năm.
Mà trước đó khi thương lượng, tôi đã dùng bất động sản của mình để thế chấp hai mươi triệu tệ, trên tờ thỏa thuận này lại chỉ ghi có mười triệu tệ, không chỉ rút ngắn kỳ hạn mà còn giảm luôn một nửa số tiền cho tôi vay!”, Giang Ngạo Tuyết tức giận nói.
Lục Kiều lại coi như không nghe thấy, uể oải cầm cái dũa để dũa móng tay, dáng vẻ không thèm để ý.
Mà Giang Ngạo Tuyết thì càng nhìn tờ thỏa thuận lại càng tức giận hơn.
“Vì sao cả lãi suất trả theo thỏa thuận cũng bị sửa lại? Vốn là một căn nhà giá hai mươi triệu tệ, chuộc lại sau một năm, thì lãi suất là ba triệu tệ, bây giờ cho vay có mười triệu tệ mà lãi suất những ba triệu tệ? Sau nửa năm không trả được thì sẽ tịch thu nhà? Tất cả mọi chỗ đều bị giảm xuống còn một nửa? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”, Giang Ngạo Tuyết cả giận nói.
Lục Kiều ở phía đối diện cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng thổi thổi bụi dũa ra từ móng tay: “Phiền quá à! Còn dũa móng tay nữa thì nó nát mất, xem ra là phải làm lại một lần nữa rồi!”
Giang Ngạo Tuyết hít thở sâu một hơi, kiềm chế bản thân, hỏi tiếp: “Tôi muốn biết nguyên nhân? Không phải các người chính là công ty tài chính sao? Sao lại có thể lật lọng như thế được?”
Lục Kiều nói: “Thỏa thuận mà! Chính là như vậy đó, cô… Ấy có ký hay không vậy!”
Nói xong, Lục Kiều đứng dậy sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt tóc, dáng vẻ như không còn gì để nói nữa.
“Đi! Tôi không tin, chẳng lẽ Hải Dương chỉ có một cái công ty tài chính này của các cô thôi chắc?”, sắc mặt Giang Ngạo Tuyết rất khó coi, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, vô cùng tức giận.
Lục Kiều cười khanh khách: “Cô nói không sai, ở Hải Dương này không chỉ có mỗi một công ty tài chính chúng tôi! Nhưng Bách Vạn chúng tôi chiếm bảy mươi phần trăm thị trường vay mượn tư nhân ở Hải Dương, mấy công ty khác kia cũng phải xem sắc mặt của Bách Vạn chúng tôi đã! Bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu như cô không vay tiền ở Bách Vạn của chúng tôi, thì đến các công ty tài chính khách ở Hải Dương, một đồng cô cũng không mượn được!”
“Cô…”, Giang Ngạo Tuyết tức điên, phát hiện mình rõ ràng là khách, nhưng cô gái Lục Kiều này dường như đang cố tình khiến cô bị khó xử.
.