Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người xung quanh đã sắp khiếp sợ tới mức chết lặng rồi, Hans chủ động mời người ta đi ăn cơm, còn đáng sợ không?
Nhưng mọi người lại không ngờ rằng, điều khiến người ta sợ hãi hơn còn ở phía sau!
Trần Hạo bất đắc dĩ đưa tay đẩy ông già sắp dính cả lên người mình ra khoảng nửa mét: “Lão già, bớt làm thân với tôi đi! Chúng ta có thân quen đến thế đâu, tính sao thì cũng mới chỉ gặp nhau một lần, ăn cơm cái gì?”
Hans tỏ vẻ thành thật nói: “Cậu Trần, tôi biết mình đường đột, cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng trở thành bạn của cậu!”
Người xung quanh phát điên lên rồi, hoài nghi không biết mình có nằm mơ không, Hans dù sao cũng là một ông chủ lớn của tập đoàn nổi tiếng, dù ở đâu cũng là một nhân vật hàng đầu, bình thường người có thể nói chuyện ngang hàng với ông ta cũng phải ở cấp bậc ông chủ lớn ấy chứ!
Nịnh nọt như thế mà còn bị cự tuyệt? Mẹ nó chứ!
Mà lúc này, chỉ có chính Hans mới biết rõ người đứng trước mặt mình mạnh đến mức nào!
Trần tiên nhân Phật y quỷ thủ, đó cũng không phải là người mà ai muốn gặp đều có thể gặp!
Kết bạn với người như thế này, Hans chỉ có
.