Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đôi mắt của tên da trắng đi cùng Hans hiện lên sự khinh thường lạnh lùng khó thấy, hắn ta khẽ luồn tay vào trong túi áo.
Tuy nhiên, hắn ta vừa làm động tác này thì chợt phát hiện người đang bước đến thế mà lại che mất cả người Lý Giai Ni.
Tên da trắng nổi giận, thầm mắng, thằng đần độn này ở đâu ra mà dám làm hỏng chuyện của ông đây vậy? Muốn chết à?
Ngay khi suy nghĩ này nảy ra trong đầu, tên da trắng khéo léo bước sang hai mươi centimet.
Đối với hắn ta mà nói, chỉ cần có một góc độ thuận lợi thôi là đủ để kết liễu Lý Giai Ni rồi!
Tiếc rằng, khi hắn ta di chuyển, Trần Hạo cũng bước theo như như biết trước tương lai vậy.
Người đàn ông kia sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần Hạo đi tới che đậy toàn bộ người Lý Giai Ni làm cho tên da trắng kia hoàn toàn không tìm được vị trí thích hợp để ra tay.
Hắn ta vừa ngẩn ra thì anh đã đến trước mặt Hans, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi đây là?"
Hans quay đầu chuẩn bị giới thiệu tên da trắng cho anh, hắn ta đang thầm chửi thề trong lòng, nghĩ rằng chuyện vừa rồi chỉ là trùng hợp thì Trần Hạo đột nhiên hành động, tóm lấy cổ tay của tên da trắng.
"Mày đang định lấy cái gì ra thế?", anh cười âm hiểm hỏi.
"Mày...", tên da trắng thế mới biết mình đã bị lộ tẩy.
Hắn ta là sát thủ trà trộn làm khách mời ở đây, lúc nãy cố ý bắt chuyện với Hans là để tiếp cận mục tiêu.
"Rắc rắc!", không chờ tên da trắng trả lời, Trần Hạo mạnh tay vặn một cái làm cho cổ tay vỡ nát xương.
Thứ hắn ta muốn lấy ra là một cây súng, lúc này nó đã bị anh đánh rơi xuống đất.
Súng rơi xuống phát ra tiếng lạch cạch, những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì chợt im bặt, không khí im lặng đến mức tưởng chừng như nghe được tiếng kim rơi.
Mấy giây sau, tất cả như nước đổ vào chảo dầu.
Bùng nổ.
Tiếng thét chói tai và âm thanh hoảng hốt xô đẩy nhau vang lên hết đợt này đến đợt khác, không ngừng có người xô ngã đồ đạc, ai nấy đều tranh nhau bỏ chạy ra ngoài như hóa điên.
Do cổ tay bị bẻ gãy nên tên sát thủ người Tây đau đến nỗi khuôn mặt nhăn dúm dó, phẫn nộ quát Trần Hạo: "Mày chán sống rồi..."
Trong lúc nói chuyện, hắn ta thúc mạnh đầu gối về phía bụng của anh.
Tên da trắng nghĩ rằng đòn này của mình cho dù không thể làm Trần Hạo bị thương cũng khiến anh lộ sơ hở, còn hắn ta sẽ nhân cơ hội bỏ trốn.
Nào ngờ, tên sát thủ người Tây chưa kịp dứt lời thì đã bị một chiếc nĩa bạc đâm thẳng vào cổ họng, hắn ta cứng người ngã xuống, máu nóng phụt ra ngoài dữ dội như suối phun.
Những người
.