Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô có vẻ không lưu loát lắm, dưới sự dẫn dắt của Trần Hạo với những bước nhảy thành thạo, Bạch Phi Nhi đã hoà mình vào rất nhanh, hai người nắm tay nhau, anh ôm lấy eo cô, chẳng biết từ lúc nào, ở trong mắt Bạch Phi Nhi, tất cả mọi thứ xung quanh đều dần dần mờ đi, toàn bộ thế giới chỉ còn lại mỗi Trần Hạo!
Bàn tay của anh rất ấm áp, lồng ngực rộng lớn, ánh mắt dịu dàng, tất cả những điều này đều khiến Bạch Phi Nhi cực kì rung động!
Trong nháy mắt, cảm giác xa cách giữa hai người đã giảm đi.
Một cảm xúc khó hiểu đang chảy trong lòng Bạch Phi Nhi, hạt giống nào đó đang mọc rễ nảy mầm.
Những người xung quanh mỉm cười nhìn hai người, cũng bị ảnh hưởng, vẻ mặt dịu dàng, không ít những cặp đôi thanh niên không nhịn được mà ôm lấy nhau, vào lúc này, tình yêu đang chảy trên quảng trường Hải Dương.
Tiểu Lưu với kiểu tóc dreadlocks nhìn hai người, đỏ ngầu cả mắt, hâm mộ lẩm bẩm: “Mình cũng rất muốn yêu đương!”
Lần đầu hẹn hò của Trần Hạo và Bạch Phi Nhi kết thúc trong ánh mắt của rất nhiều người.
Nhảy xong một bài, Bạch Phi Nhi nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh đều nhìn cô và Trần Hạo bằng ánh mắt chúc phúc, xấu hổ kéo anh chạy mất.
Rất nhanh, hai người đã đến bên đường, sau khi lần lượt lên xe, cảm giác khẩn trương trong lòng Bạch Phi Nhi mới tốt hơn một chút.
Trần Hạo nhìn cô, anh biết cô thẹn thùng nên không trêu chọc, mà chỉ mở loa trên xe ra, bật một ca khúc tình yêu nhẹ nhàng bay bổng.
Về đến nhà, Trần Hạo dừng xe, Bạch Phi Nhi thì vội vã trở về phòng của mình.
Cô nhốt mình vào phòng, lúc này trong lòng còn có đủ loại cảm xúc, có hưng phấn cũng có ngọt ngào nhẹ nhàng!
Trước kia Bạch Phi Nhi chưa từng hẹn hò bao giờ, hôm nay mới phát hiện thật ra cảm giác này cũng không tệ!
Cả một đêm, cô nằm trên giường khó mà ngủ được, chợt phát hiện ra mình cũng không chán ghét Trần Hạo lắm, nếu như tình huống này cứ tiếp tục phát triển, có lẽ cô sẽ thật sự thích anh.
Nghĩ đến điều này, trong đầu Bạch Phi Nhi lại không kìm được hiện ra dáng vẻ Trần Hạo khiêu vũ trên quảng trường buổi tối.
Không biết từ lúc nào, Bạch Phi Nhi từ từ thiếp đi, cả đêm nay cô giống như một thiếu nữ, lần đầu tiên cảm nhận được loại thấp thỏm và mừng thầm khó nói lên lời kia, chỉ là không biết đây có phải là tình yêu không thôi.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Phi Nhi dậy rất sớm, gió xuân hiu hiu, tâm trạng không tệ.
Trang điểm xong xuôi, cô mới xuống nhà ngồi trên ghế sô pha chờ Trần Hạo.
Nhưng không ngờ rằng, mình
.