Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là vấn đề đã làm đau đầu Vu Thừa Dân nhiều ngày qua, nếu như giải quyết được chuyện này, ông ta sẽ biến nguy cơ thành công lao, có thể nói là một hòn đá ném trúng hai con chim.
Đúng lúc này, Trần Hạo bỗng nhiên lên tiếng: “Thật buồn cười, Thuỷ Long Trận? Người được mệnh danh là một trong những bậc thầy phong thuỷ giỏi nhất La Tam Thanh, chẳng qua cũng chỉ có thế này thôi!”
Chẳng qua cũng chỉ có thế này thôi?
Đây là đang nói về La Tam Thanh sao?
Đám người xung quanh hoảng sợ không thôi, bọn họ nhìn Trần Hạo giống như đang nhìn một kẻ ngốc, có phải đầu óc của tên này có vấn đề rồi không?
Trương Tuần, thư ký của Vu Thừa Dân nhất thời quát lớn: “Cậu là ai? Cậu đang nói cái gì vậy? Thật vô lý!”
Lúc này, sắc mặt của Vu Thừa Dân cũng trầm xuống, ông ta cảm thấy nếu bởi vì Trần Hạo mà đắc tội với La Tam Thanh, người có thể giải quyết vấn đề, ông ta nhất định sẽ róc xương lóc thịt Trần Hạo, quả thực là không biết điều!
.