Mễ Quả Quả vô cùng chán nản, tự hỏi cuối cùng thì người này ngủ hay là không ngủ? Tại sao làm cái gì cũng đều bị anh phát hiện?
Nếu đã bị phát hiện, Mễ Quả Quả chỉ đơn giản nói: "Tự xuống xe đi ăn đi! Tôi không thèm mang cho anh đâu!"
Trần Hạo mỉm cười nhảy xuống xe, Mễ Quả Quả thật bất đắc dĩ, hai người bước vào nhà hàng.
Tuy Mễ Quả Quả đói bụng nhưng không gọi quá nhiều, người đẹp luôn quan tâm đến vóc dáng của mình.
Trần Hạo không khách sáo, gọi rất nhiều rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến, cô ấy ở đối diện nhìn một màn này, nghi ngờ không biết người này có phải được thả ra từ ngục đói hay không.
Ăn được một nửa thì một đoàn ô tô chạy tới bên ngoài nhà hàng khiến mọi người trong nhà hàng kinh ngạc, thầm nghĩ ai mà ngầu thế, một chiếc Maybach được một dàn Mercedes-Benz S che chở đi ở giữa! Chỉ riêng đoàn xe này đã có giá trị hàng triệu trở lên rồi!
Mễ Quả Quả liếc nhìn đoàn xe khiến mọi người phải trợn mắt, cô ấy biết người trên xe chắc cũng có lai lịch không nhỏ.
Trong toàn bộ nhà hàng, chỉ có Trần Hạo là không thèm quan tâm, tiếp tục quét sạch đồ ăn của mình!
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã dừng lại trước nhà hàng, bịch, bịch, phịch! Cửa xe phía trước và phía sau của đoàn xe mở ra, vài người đàn ông mặc đồ đen kiêu ngạo nhảy xuống rồi bước vào nhà hàng.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người trong nhà hàng bỗng nhiên trở nên căng thẳng, sợ rằng bọn họ đến đây là vì mình.
Chỉ có Trần Hạo là người duy nhất không thèm nhìn tình hình bên ngoài lối vào của nhà hàng.
Mễ Quả Quả cũng tò mò: "Thật là kiêu ngạo, giá trị của đoàn xe này rất lớn nha! Người nào phô trương lớn như vậy?"
Trần Hạo nói: "Mặc kệ họ.
Ăn xong chúng ta sẽ trở về Hải Dương!"
Trần Hạo từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn, nói đến cũng thật trùng hợp, đám người mặc đồ đen kia lại đi về phía Trần Hạo và Mễ Quả Quả.
Đang tìm chúng ta sao? Nhìn thấy mấy người kia đi về phía bọn họ, trong lòng Mễ Quả Quả ngạc nhiên.
Khi người đàn ông mặc đồ đen đi đến trước mặt Trần Hạo, anh ta đánh giá lên xuống một chút rồi hỏi: "Anh có phải là bác sĩ Trần Hạo đã chữa bệnh cho Hans không?"
Mễ Quả Quả nhìn người đàn ông dẫn đầu này, chỉ cần nhìn dáng đứng cùng ánh mắt sắc bén như kiếm của anh ta, Mễ Quả Quả lập tức biết người này có lẽ là vệ sĩ.
Hơn nữa, vệ sĩ có tiêu chuẩn khá cao, nếu không sẽ không đi tới bên cạnh bọn họ, Mễ Quả Quả lập tức có cảm giác đè ép cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Hạo như người ngoài cuộc, tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt: "Tôi không phải bác sĩ!"
“Có phải hay không thì hay đi với tôi một chuyến, cậu chủ nhà tôi muốn gặp anh!”, thủ lĩnh vệ sĩ Hàn Vũ nói.
"Tôi không biết cậu chủ nhà anh, tôi cũng không có hứng thú muốn làm quen.
Đừng làm phiền tôi ăn cơm, ăn xong tôi còn phải trở về!", Trần Hạo ăn hai miếng cơm rang ở trước mặt xong rồi nói.
Ánh mắt của Hàn Vũ lóe lên một tia sắc bén.
Từ khi làm vệ sĩ riêng cho nhà họ Du tới nay, anh ta chưa từng gặp người nào dám khinh thường nhà họ Du một cách ngạo mạn như vậy, trên mặt lập tức nở một nụ cười nghiền ngẫm.
.