Nếu thử nghiệm của Cửu Khúc thành công, cách làm này sẽ được quảng bá rộng rãi trong tương lai.
Nhìn từ góc độ này, Tổng giám đốc Tiêu và Cửu Khúc đã có những đóng góp to lớn cho sự phát triển của nền y học nước nhà!"
Sau khi Lâm Thượng Văn nói xong, các chuyên gia có mặt đều giật mình kinh ngạc.
Những viện trưởng này đều không hiểu nghiên cứu khoa học, nhưng bọn họ biết điều đó.
Bọn họ lập tức quyết định không chỉ coi trọng Cửu Khúc mà còn phải tìm cơ hội hợp tác với Viện nghiên cứu Cửu Khúc.
Lựa chọn hợp tác với Viện nghiên cứu Cửu Khúc không chỉ là vì nịnh hót Lâm Thượng Văn, nếu viện nghiên cứu thực sự có năng lực và kết quả nghiên cứu của bọn họ có thể tự hào về sản lượng lâm sàng, đó là một chuyện tốt khi thu được cả danh lẫn lời! Lựa chọn như thế nào cũng là điều dễ hiểu.
Đúng lúc này, ánh mắt của một đám người nhìn Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi đều thay đổi, trong mắt hiện lên sự háo hức chờ mong.
Tiêu Nhất Phi khiêm tốn nói: "Ông Lâm quá khen rồi, Nhất Phi chỉ làm những chuyện mà mình cảm thấy nên làm mà thôi!"
Đọc tiếp tại TАмliπh.
me nhé!
Lâm Thượng Văn lại nhìn Trần Hạo: "Cậu Trần cứ yên tâm, tôi đã báo cáo sự việc với cấp trên ở tỉnh số Một, xin chính sách ưu đãi đặc biệt cho Cửu Khúc, hơn nữa lãnh đạo cấp trên còn rất khen ngợi Cửu Khúc và Tổng giám đốc Tiêu, lập tức phê duyệt còn không nói, còn để tôi truyền lời lại rằng lãnh đạo rất mong đợi đối với Cửu Khúc và Tổng giám đốc Tiêu!"
Hô!
Lời nói của Lâm Thượng Văn lại thả một quả bom ở trong lòng mọi người.
Giờ phút này, các viện trưởng và chuyên gia đều ngỡ ngàng, không ngờ Cửu Khúc lại được Châu Nhất Hào chú ý, thế thì vinh dự biết mấy!
Những người này lập tức hạ quyết tâm phải hợp tác với Cửu Khúc bằng mọi giá.
Phương Đồng hoàn toàn phát điên, hôm nay ông ta đến vốn để nhân lúc các viện trưởng và chuyên gia khảo sát Cửu Khúc khiến cho danh tiếng của công ty này rơi xuống đáy bùn vĩnh viễn, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì hình như ông ta đã tự lấy đá kê chân mình rồi.
Đang lúc Phương Đồng sững sờ không biết nên xử lý tình huống này thế nào thì Thường Lâm nở nụ cười lúng túng, tiến lên nịnh hót: "Thì ra anh Trần và cô Tiêu quen biết với ông Lâm, quả là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương, người một nhà lại không biết là người một nhà!"
Trần Hạo liếc nhìn Thường Lâm, lạnh lùng nói: "Người một nhà với tôi? Ông có xứng không!"
Trời!
Nghe thấy câu này, những viện trưởng và chuyên gia đến khảo sát đều hít khí lạnh.
Thái độ này còn làm Thường Lâm nhục nhã hơn là tát thẳng vào mặt nữa.
Đám người âm thầm vui mừng, may mà lúc đi khảo sát họ vẫn lịch sự chứ không bóng gió với Tiêu Nhất Phi, nếu không thì lúc này sẽ xui xẻo như Thường Lâm và Phương Đồng rồi.
Thường Lâm bị đốp chát lại thì mặt lúc đỏ lúc trắng, Trần Hạo chỉ nói một câu thôi mà làm cho lời giải thích hắn ta đã nghĩ kỹ hoàn toàn mắc kẹt trong cổ họng, không thể nào nói ra được.
Nhìn thấy bầu không khí này, Lâm Thượng Văn cau mày nói: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Trần Hạo chỉ mỉm cười không nói gì.
Thấy vẻ mặt ấy, ông ta chắc chắn nhất định là có chuyện rồi, lúc này mới đưa mắt nhìn các viện trưởng và chuyên gia đến khảo sát, tùy ý chọn một người mình có quen biết và chỉ vào người đó.
"Viện trưởng Đào, ông nói đi, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Viện trưởng Đào bị chỉ đích danh, sao còn chưa biết nên đứng ở phe nào nữa? Ông ta nhanh chóng bước ra khỏi hàng và nói hết mọi chuyện đã xảy ra, không dám giấu giếm chút nào.
Sau khi rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt của Lâm Thượng Văn trở nên vô cùng khó coi.
.