Trần Hạo nghe vậy mới biết ngày đó cậu Du tìm đến mình là do Lâm Thượng Văn lỡ miệng, lập tức giận dữ trừng mắt nhìn ông ta: "Ông đúng là gây rắc rối cho tôi thật đấy!"
Nghe vậy, Lâm Thượng Văn bắt đầu lo sợ: "Xin lỗi cậu Trần, tôi thật sự không cố ý đâu, nói chuyện một lúc không nghĩ kĩ đột nhiên nói ra khỏi miệng luôn!"
Trần Hạo nhìn ông ta, nghĩ bình thường người này luôn cẩn trọng khúm núm trước mặt mình, chuyện này chắc cũng không phải cố ý nên bỏ qua.
Thấy anh không nói gì, lòng Lâm Thượng Văn đánh trống bùm bùm, vội vàng hứa hẹn: "Cậu Trần, chuyện này là do tôi sai sót, nếu như có vấn đề gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!"
Sỡ dĩ ông ta nhắc đến chuyện nhà họ Du với Trần Hạo thứ nhất là vì sợ anh tức giận do ông ta chưa được cho phép mà đã nói chuyện anh có thể trị khỏi bệnh Parkinson ra, thứ hai là vì biết tính cách Trần Hạo ngang ngạnh, cậu chủ nhà họ Du kia cũng không phải đèn cạn dầu, sợ hai người không hợp một câu thì lao vào đánh nên muốn nhắc nhở.
Đọc tiếp tại TАмliπh.
me nhé!
Trần Hạo giễu cợt: "Đến bây giờ ông mới nói chuyện này thì đã muộn rồi, tôi và anh ta gay gắt lắm! Gặp được cả anh ta rồi!"
Lâm Thượng Văn nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, mồ hôi lạnh ứa ra nhễ nhại.
Với tính cách của hai người này thì nhất định là đã chạm trán với nhau rồi.
Nhà họ Du ở Ma Đô được xem như một sự tồn tại khá đặc biệt trong số các dòng họ lớn ở nước Hoa, nếu hai bên thật sự đối đầu với nhau, ông ta không chỉ không cản được mà còn thành đầu sỏ của mọi chuyện nữa!
Trần Hạo vừa nhìn vẻ mặt của Lâm Thượng Văn đã biết chắc ông già này không đọ được với nhà họ Du, bèn nói: "Chuyện này không liên quan đến ông, nên làm gì thì làm đi".
Ông ta do dự hồi lâu, muốn nói lại thôi, nhưng anh lười biếng duỗi người nhìn về phía Tiêu Nhất Phi: "Xong chuyện rồi, tôi ra ngoài chờ cô trước nhé".
Cô ấy liếc mắt đưa tình với Trần Hạo, cái liếc mắt ấy suýt thì hút cả hồn anh đi.
Mãi đến khi Trần Hạo ra ngoài, Lâm Thượng Văn vẫn còn hơi thẫn thờ, trên mặt đầy vẻ lo lắng như sợ chuyện này làm anh tức giận, mối quan hệ của hai bên cũng theo đó mà nhạt nhòa đi vậy.
Tiêu Nhất Phi mỉm cười khuyên nhủ: "Ông Lâm không cần lo lắng đâu, tuy Trần Hạo hơi nóng tính thật nhưng sẽ không nặng lời với bạn bè, không bao giờ quay lưng lại đâu".
Lâm Thượng Văn ngẩn người, cười khổ: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi nào dám hy vọng được làm bạn của cậu Trần chứ? Chỉ mong cậu ấy sẽ không vì chuyện nhà họ Du mà có khúc mắc với tôi thôi! Nếu là như vậy thì tội lỗi của tôi lớn lắm!"
Tiêu Nhất Phi ngạc nhiên, trong lòng cực kỳ thảng thốt, một người như Lâm Thượng Văn lại hèn mọn đến mức cho rằng mình không có tư cách làm bạn với Trần Hạo sao? Rốt cuộc người này đã làm gì ông ta vậy?
Nhưng một suy nghĩ khác nảy lên trong đầu, cô ấy cảm thấy Lâm Thượng Văn lo lắng cũng có lý, anh có thể tùy ý ném ra một tỷ đô la Mỹ để đầu tư vào Cửu Khúc cơ mà, Lâm Thượng Văn đúng là khá nhỏ bé trước tài sản khổng lồ và sự quyết đoán ấy của anh.
Lâm Thượng Văn nghĩ lại, thấy hình như Tiêu Nhất Phi rất thân mật với Trần Hạo, hơn nữa trông có vẻ không phải bạn bè bình thường bèn cười nói: "Chuyện này mong tổng giám đốc Tiêu giúp tôi giải thích với nhé, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này của cô!"
Lời tuyên bố này của Lâm Thượng Văn làm cho Tiêu Nhất Phi không biết nên tiếp lời thế nào.
Người trước mặt cô ấy chính là Lâm Thượng Văn, nhân vật số một của giới y dược tỉnh Sở đấy! Ông ta như một làn nước trong, cương trực công chính, người trong giới chính trị ở tỉnh Sở ai mà không biết người này vừa tự cao tự đại vừa cứng như sắt thép?
Trần Hạo chỉ tỏ ra không vui thôi mà đã khiến cho Lâm Thượng Văn phải nhờ người thân cận với anh giúp đỡ rồi sao? Như vậy đủ để thấy sức nặng của Trần Hạo trong lòng ông ta.
Nghĩ tới đây, Tiêu Nhất Phi suy đoán liệu có phải anh lạnh lùng đi về là cố ý cho mình nhận ân tình này hay không?
Dĩ nhiên, dù trong lòng nổi sóng gió nhưng ngoài mặt cô ấy vẫn rất bình tĩnh: "Ông Lâm khách sáo quá rồi, khi nào có cơ hội tôi sẽ nói giúp cho".
.