Cuộc hội thoại của hai người chẳng có chút mờ ám gì, Giang Ngạo Tuyết tuy đang cố diễn cho Hà Thi Vân xem nhưng vẫn tự cảm thấy đỏ mặt.
Một em gái nhân viên tiến lên nói: “Anh đẹp trai thật đó, bộ vest này có khi là được thiết kế ra để riêng cho anh đó.
Thân hình của anh là thân hình đẹp nhất mà tôi từng gặp đó ạ!”
Trần Hạo cười thỏa mãn.
Giang Ngạo Tuyết chen vào: “Xem cái mặt đắc ý của anh kìa!”
Trần Hạo cười nhìn Giang Ngạo Tuyết: “Thế em trả lời đi, đẹp hay không? Không được trả lời lệch đáp án!”
Nếu là bình thường thì Giang Ngạo Tuyết chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng lúc này, Giang Ngạo Tuyết lại tiến lên nhẹ nhàng sửa cà vạt cho Trần Hạo: “Đẹp! Được chưa!”
“Nói thật mà khó thế à? Sao em nhìn oan ức thế?”
Phụt! Giang Ngạo Tuyết không kìm được mà bật cười, xinh đẹp vô cùng!
Em gái bán hàng vừa khen Trần Hạo ban nãy cũng phải ngơ ngác.
Cô ta thầm nghĩ, chắc chỉ có người phụ nữ cỡ này thì mới xứng với người đàn ông này thôi nhỉ?
Hà Thi Vân xem cảnh sặc mùi tình yêu này, tức gần chết!
Sắc mặt cô ta từ vui vẻ biến thành ác độc.
Mà Trần Hạo cũng bị nụ cười đó của Giang Ngạo Tuyết làm cho sửng sốt, rồi mới thấy có người phụ nữ đứng bên cạnh.
Trần Hạo chìa tay ra: “Chào cô, tôi là Trần Hạo!”
“Tôi là Hà Thi Vân, bạn học của Giang Ngạo Tuyết!”
“Rất vui được gặp cô!”, Trần Hạo lịch sự bắt tay Hà Thi Vân rồi thả ra.
Nhìn người đàn ông nho nhã đẹp trai trước mặt, Hà Thi Vân không thể không thừa nhận Liên Tín còn kém xa.
Nhưng Hà Thi Vân không chịu nhận thua.
Vẻ ngoài thì quan trọng đấy, nhưng địa vị xã hội còn quan trọng hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Hà Thi Vân giả tạo nói: “Ngạo Tuyết có được người yêu như anh thật đáng ngưỡng mộ mà, không biết anh Trần đang làm ở đâu rồi?”
Giang Ngạo Tuyết biết Hà Thi Vân còn chưa từ bỏ, tiếp theo chắc chắn là so công việc, thu nhập và địa vị xã hội rồi!
Cô hoảng loạn nhìn sang Trần Hạo cầu cứu.
Trần Hạo bình tĩnh nói: “Đầu tư nhỏ lẻ thôi, không đáng nhắc tới!”
“Haha, anh Trần lại khiêm tốn rồi.
Tôi cũng là người đầu tư, có hai công tư đầu tư mạo hiểm.
Không ngờ anh Trần cũng là “đồng ngành”.
Anh Trần cũng không cần ngại đâu.
Tôi là bạn của Ngạo Tuyết, anh là người yêu Ngạo Tuyết, chúng ta có khi lại có cơ hội hợp tác đấy!”
Hà Thi Vân nào dễ dàng chịu bỏ qua cơ hội giẫm đạp Giang Ngạo Tuyết chứ.
Thấy Trần Hạo lúng túng thì tưởng là quy mô công ty Trần Hạo không lớn, đây chính là điểm tấn công của Hà Thi Vân!
Trần Hạo lịch sự đáp lại: “Cô Hà hiểu lầm rồi, phong cách của tôi và hạng mục tôi đầu tư không giống nhau đâu.
Tôi thích nghệ thuật nên hầu như đều đầu tư vào nghệ thuật cả!”
“Thế hả? Tôi tốt nghiệm Học viện Mỹ thuật đấy, anh Trần nói xem anh đầu tư vào loại hình gì?”, Hà Thi Vân vẫn không chịu buông tha.
Thấy Hà Thi Vân cứ hỏi mãi, Giang Ngạo Tuyết bắt đầu hoảng loạn.
Trần Hạo mỉm cười: “Không biết cô Hà có biết đến phòng trưng bày nghệ thuật Gagosian không?”
Nghe vậy, Hà Thi Vân sửng sốt.
Cô ta tốt nghiệp học viện Mỹ thuật thì sao có thể không biết đến Gagosian chứ?
Phòng trưng bày nghệ thuật Gagosian được mở từ những thập niên của thế kỷ , trưng bày các tác phẩm nghệ thuật hiện đại và đương đại, giờ đang rải rác khắp nơi như New York, London, Paris, La Mã...!Phòng trưng bày rộng , mét vuông, trưng bày tác phẩm của hàng trăm nghệ thuật ra.
Mỗi năm họ tổ chức - cuộc triển lãm, là truyền kỳ trong giới.
Đây là hạng mục mà người yêu của Giang Ngạo Tuyết đầu tư sao?
Hà Thi Vân chỉ cảm thấy đắng lòng.
Hà Thi Vân chọn học viện Mỹ thuật là vì có hứng thú với hội họa.
Năm nào cô ta cũng đi xem triển lãm tranh ở nước ngoài! Cô ta cũng đến phòng trưng bày nghệ thuật Gagosian không ít lần, rất hiểu biết về Gagosian.
Không nói đến giá trị của các vật phẩm cùng thương hiệu trong phòng trưng bày Gagosian, chỉ nguyên việc ký kết được với họa sĩ về quyền bày bán cũng đủ khiến Gagosian không bao giờ sụp đổ được!
Nếu Trần Hạo nói thật thì anh thật sự siêu giàu.
Dĩ nhiên Hà Thi Vân sẽ không dễ dàng tin như thế.
Sau khi bất ngờ thì cô ta cũng tràn đầy hoài nghi.
“Nhưng sao tôi nghe tin rằng Gagosian thuộc về một tập đoàn tài chính tư nhân của nước Mễ mà?”, Hà Thi Vân mỉm cười chất vấn.
Trần Hạo cười nhạt: “Cô Hà chỉ biết một mà không biết hai rồi.
Cô nói đến tập đoàn tài chính do dòng họ Philoque khống chế đúng không? Bọn họ có quyền tại Gagosian nhưng không có cổ phần.
Dĩ nhiên số cổ phần đó không lưu thông trên thị trường mà được trao đổi dưới dạng đánh bạc.
Tôi có vinh dự lấy được một chút cổ phần từ tập đoàn tài chính của dòng họ Salk!”
“Tập...!Tập đoàn tài chính Salk?”, Hà Thi Vân lắp bắp.
Dạo này cô ta được dòng họ hun đúc nên cũng hiểu biết không ít về các tập đoàn tài chính tư nhân.
Tập đoàn Salk nằm trong top của nước Mễ đó!
Lấy được cổ phần từ tay tập đoàn Salk là ghê gớm cỡ nào chứ?
Nếu Trần Hạo không nói dối thì người đàn ông này thật sự giàu không đọ nổi, năng lực ở nước ngoài cũng rất lớn, người trong nước không thể so bì nổi.
“Anh đổi được bao nhiêu cổ phần?”, Hà Thi Vân tò mò hỏi.
“Xin lỗi cô Hà nhưng đây là cơ mật, có điều khoản bảo mật ràng buộc trong hợp đồng nên tôi không nói được!”
“Xin lỗi anh, tôi mạo muội quá.
Triển lãm Gagosian là nơi tôi yêu thích nhất.
Năm ngoái ở Paris tôi nhớ được ngắm bức “Thượng đế đã chết” của Murakami Takashi, đã kinh ngạc không thôi, cũng có suy nghĩ mới về sự sống và cái chết! Ông ấy đúng là một nhà nghệ thuật vĩ đại mà!”
Hà Thi Vân vẫn chưa chịu thôi, cố ý nói sai tên tác giả để thăm dò lần cuối.
Trần Hạo mỉm cười: “Cô Hà, rất xin lỗi nhưng cô vừa nói sai rồi.
“Thượng đế đã chết” là của Damien Hirst, một nhà nghệ thuật khác, dùng xương người để tạo thành một thi thể đang cầu nguyện.
Con cừu non bị găm trên thánh giá, con cá mập hung hãn và đựng trong một hộp chứa dung dịch foóc-man-đê-hít.
Tất cả đã tạo thành tác phẩm đó.
Chủ đề vĩ đại mà ông ấy làm là tôn giáo và sự tử vong”.
“Còn về Murakami Takashi thì tác phẩm nổi tiếng nhất là “Hoa Hướng Dương”.
Từ hình thái học có thể nhận ra được, trường phái “Siêu phẳng” của ông ấy là những bức tranh châm biếm đẹp đẽ không mang ý nghĩa quá nặng nề, nhưng nó biểu đạt thời đại mà máy tính thay thế bộ óc của con người.
Bên trong sự hư ảo là một tuổi trẻ tự do du ngoạn, các mảnh vỡ và nét cắt như sự giao thoa giữa các thế kỷ, tinh thần con người trống rỗng nhưng lại huyền ảo, dục cầu nhưng lại phụ thuộc”.
Hà Thi Vân hoàn toàn bị chấn động.
Cô ta vừa tâm phục khẩu phục lại vừa oán hận.
Tại sao một người đàn ông tốt như thế lại bị Giang Ngạo Tuyết cướp mất mà không phải cô ta chứ?
Người này đẹp trai hút hồn, vừa có tiền lại có phẩm cách, hiểu biết về nghệ thuật.
Một người phụ nữ nghèo khổ như Giang Ngạo Tuyết sao có thể có được tình yêu đó chứ? Thật đáng hận!
Hà Thi Vân lại không biết rằng Giang Ngạo Tuyết mà cô ta đang hận lúc này cũng cực kỳ chấn động.
Chẳng phải Trần Hạo là một người ngốc vừa khỏe lại không lâu sao?
Tự nhiên lại thành sếp của phòng tranh rồi?
Nhìn không giống nói dối chút nào cả! Từng câu từng chữ, nếu không hay thưởng thức nghệ thuật thì sao có thể nói tỉ mỉ cặn kẽ thế được?
Trần Hạo mỉm cười: “À, tôi quên mất một câu chuyện khá thú vị.
Damien Hirst cũng khá thân với tôi đấy.
Lúc anh ta chế tạo cái xương khảm kim cương nổi tiếng kia còn tạo ra không ít chuyện dở khóc dở cười đấy! Anh ta bị hội chứng Parkinson có báo trước, tay run khủng khiếp luôn.
Lúc khảm kim cương toàn trượt à.
Mỗi lần như thế anh ta đều tức điên như đứa trẻ con, hét lên với tôi là, Trần...!Nể mặt tôi thì anh giúp tôi coi!”
Câu chuyện của Trần Hạo khiến hai người phụ nữ như mất hồn.
Giang Ngạo Tuyết nhìn Trần Hạo, ánh mắt mơ hồ.
Anh giống như một ông chủ phòng tranh thực thụ vậy.
Cô ấy không kìm được mà lẩm bẩm, tên này xạo giỏi thật! Làm mình suýt thì tin đấy!
“Sau đó thì sao?”
Trần Hạo đạo: “Tôi tặng anh ta hai quả óc chó, bảo anh ta rảnh thì đập đi, trị được tật run tay đấy.
Nhưng anh ta không tin, đập óc chó xong còn mắng tôi là lừa đảo, vì quả óc chó đó đã già rồi nên nhân cũng đã hỏng hết!”
Phụt! Giang Ngạo Tuyết bật cười.
Trần Hạo cúi đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp như đóa hoa của Giang Ngạo Tuyết, vẻ mặt tán thưởng.
“Ngạo Tuyết, em đẹp thật...”
Mặt Giang Ngạo Tuyết đỏ hết cả lên.
“Để anh nhìn em như vậy mỗi ngày, cả đời luôn nhé? Anh sẽ bỏ mọi chuyện ở nước ngoài để quay về.
Chỉ vì em thôi, trên đời này không có ai bằng em được! Ngạo Tuyết, em là tất cả của anh!”
Lời bày tỏ của Trần Hạo giống như bùa chú vậy.
Giang Ngạo Tuyết biết thừa đây là kịch, nhưng vẫn có cảm giác không muốn thoát kịch..