Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Ngạo Tuyết có cảm giác rất đàn gảy tai trâu với Trần Hạo.
Bọn họ có đang nói cùng một chủ đề không vậy?
“Tôi cảnh cáo anh đừng có gây chuyện đấy.
Anh chưa ra khỏi bộ phận sales thì tôi vẫn phải quản lý anh! Hôm nay anh đến đây là để làm quen với Tề đại sư và gây ấn tượng cho Tề đại sư!”
Trần Hạo cạn lời: “Chỉ là làm quen Tề đại sư thôi chứ gì? Nhìn cái vẻ khó khăn của cô kìa, cứ để đấy tôi lo, chuyện nhỏ như con thỏ!”
Giang Ngạo Tuyết không nghe nổi nữa, lườm Trần Hạo: “Anh thật sự coi mình là cổ đông Gagosian đấy à? Tỉnh lại đi, đừng có diễn nữa!”
Thấy dáng vẻ cảnh cáo một cách nghiêm túc của Giang Ngạo Tuyết, Trần Hạo không còn gì để nói.
Cô gái này ở trong trạng thái công việc thì không đáng yêu chút nào!
Ánh mắt cảnh cáo của Giang Ngạo Tuyết vừa mới rơi trên người Trần Hạo thì đã thấy một người đàn ông đẹp trai từ phía xa đi về phía này.
Mồ hôi lạnh của Giang Ngạo Tuyết chảy ra không ngừng.
Cô âm thầm than thở, không lẽ lại đến gây sự sao?
Lúc trước người ta đồn Trần Hạo là con rể ngốc, Giang Ngạo Tuyết lúc này mới thấy lời đồn mới ngu ngốc ấy! Đây rõ ràng là một người chuyên đi gây chuyện mà!
“Trần đại sư, không ngờ lại gặp được anh ở đây, anh cũng đến đây chơi sao?”, người này nói với vẻ nịnh nọt.
Trần Hạo ngạc nhiên, hóa ra là Hạ Hành Bắc.
Anh khẽ gật đầu coi như đáp lại.
“Nếu biết anh đến thì tôi cũng đến sớm hơn rồi.
Anh chắc không quen với hội giám định đâu nhỉ? Để tôi giới thiệu cho anh nhé.
Bên này là giới thương nhân đến chơi như tôi, bên kia thì là người trong ngành đồ cổ, bọn họ đang giao dịch riêng tư, mà chủ đạo của ngày hôm nay sẽ là cược đá!”
Cược đá: hoạt động mua đá thô rồi cắt ra để xem có phải ngọc có giá trị hay không, nếu có giá trị thì sẽ bán lại được giá cao, không thì sẽ lỗ
Hạ Hành Bắc giới thiệu thao thao bất tuyệt khiến Giang Ngạo Tuyết sững sờ.
Những gì Hạ Hành Bắc vừa nói ban nãy không khác gì Trần Hạo nói cho cô.
Điều khiến Giang Ngạo Tuyết càng thêm kinh ngạc là người này không giống đến gây chuyện mà giống nịnh nọt hơn.
Giang Ngạo Tuyết còn chưa tỉnh táo lại thì Hà Nham Đông đã cười lạnh lùng đi tới.
Hà Nham Đông vẫn luôn để ý tới bên này, thấy Hạ Hành Bắc khách sáo với Trần Hạo thì bắt đầu nghĩ cách làm sao để tóm gọn hai người trong một mẻ lưới.
Nhà họ Hạ và nhà họ Hà vẫn chưa từng hợp nhau, Hạ Hành Bắc và Hà Nham Đông lần nào gặp cũng nói kháy nhau.
Hà Nham Đông cảm thấy hai người này chơi cùng nhau thì đúng là cơ hội tốt để anh ta đến khiêu chiến.
“Hạ Hành Bắc, cậu ăn phải bả gì mà lại nịnh nọt một tên ở rể thế? Đâu có giống phong cách của cậu!”
Hạ Hành Bắc chau mày: “Hà Nham Đông, anh nói cái gì vậy? Sao anh lại nói chuyện với Trần đại sư kiểu đó?”
“Ái chà! Lại còn cả Trần đại sư cơ? Diễn hay quá nhờ! Để tôi nghĩ xem nào! À! Tôi hiểu rồi! Có phải cậu thích Bạch Phi Nhi, vợ của anh ta nên định nhân cơ hội kéo gần quan hệ rồi húp luôn không?”
Hà Nham Đông nói chuyện vô cùng âm hiểm, không chỉ tát vào mặt Hạ Hành Bắc mà còn ly gián hai người.
Hạ Hành Bắc tức giận vô cùng: “Hà Nham Đông, anh đến gây sự phải không!”
Hà Nham Đông cười khẩy: “Sao? Bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận à?”
Hạ Hành Bắc nắm lấy cổ áo Hà Nham Đông: “Tôi thấy anh đúng là ngứa đòn đấy!”
Hai người sáp vào nhau như thiên thạch va chạm, người xung quanh đều kinh hãi không thôi.
Nhà họ Hạ và nhà họ Hà mạnh như nhau, hai chủ nhà tương lai này cũng không ưa gì nhau.
Thấy thế thì đám người vội tách cả hai ra.
Nếu thật sự đánh nhau thì hai nhà Hạ - Hà sẽ rất mất mặt, những người ủng hộ hai nhà này cũng mất mặt theo.
Hạ Hành Bắc vừa đến đã muốn đánh nhau, Hà Nham Đông cũng không vừa, khi bị tách ra thì vẫn tức giận vô cùng.
“Ai dám ngăn tôi thì đừng hòng tôi tha cho!”, sau đó anh ta giận giữ nhìn Hạ Hành Bắc: “Họ Hạ kia, cậu động vào tôi thử xem!”
Hai bên giương cung bạt kiếm, không chịu nhường nhau chút nào.
Lúc này, một người đàn ông trung niên nho nhã dẫn bảo vệ đi vào.
Đám người xung quanh nhìn thấy thì vội vàng tách ra thành đường đi.
“Chào anh Trương ạ!”
Người này khẽ gật đầu đáp lại, sau đó nở nụ cười nhìn hai cậu ấm trước mặt: “Cậu chủ Hà, cậu chủ Hạ, buổi hôm nay do tôi tổ chức, hy vọng hai người có thể nể mặt tôi mà không gây sự, tôi xin cảm ơn vô cùng!”
Hà Nham Đông thấy người đến là anh Trương thì cũng thay đổi thái độ: “Anh Trương, không phải do tôi không nể mặt anh mà là có người vừa đến đã đòi đánh nhau.
Nếu tôi không phản ứng lại thì thành ra dễ bắt nạt quá rồi?”
Hạ Hành Bắc phẫn nộ đáp: “Người nào không biết nói chuyện thì nên câm mồm đi, nếu không tôi sẽ giúp anh ngậm miệng luôn đó!”
Anh Trương hơi chau mày: “Hai cậu chủ nên bớt giận đã, bên trên có ông Cổ, ông Phong, anh Đức đang nhìn đấy! Hai người phá hoại chỗ này là chuyện nhỏ, nhưng khiến các vị trên tầng khó chịu thì không hay đâu!”
Hà Nham Đông nghe vậy liền rụt cổ lại.
Những nhân vật được kể tên ra đều có máu mặt trong thành phố Hải Dương, nhà họ Hà đâu có động vào được.
“Được, tôi nể mặt anh Trương!”
Thấy Hà Nham Đông chịu thua thì anh Trương nhìn sang Hạ Hành Bắc.
Hạ Hành Bắc đáp: “Làm hỏng tâm trạng của anh Trương và các vị trên tầng là lỗi của Hành Bắc, chuyện này coi như bỏ qua thôi!”
Anh Trương lúc này mới mỉm cười: “Cảm ơn sự rộng lượng của hai cậu chủ, tôi lên trên chào hỏi bọn họ một chút, hai người cứ tự nhiên!”
Sau khi người này rời đi, Hạ Hành Bắc không buồn quan tâm đến Hà Nham Đông mà quay ra nói với Trần Hạo: “Để cái tên ngu ngốc kia làm hỏng tâm trạng của Trần đại sư là lỗi của Hành Bắc, mong Trần đại sư bỏ qua cho!”
“Không sao đâu!”, Trần Hạo lắc đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn Hà Nham Đông đang rời đi.
Tiểu tiết đó của Trần Hạo bị Hạ Hành Bắc nắm bắt được, trong lòng càng thêm cười khẩy.
Thằng cha họ Hà ngu si này không biết gì về bản lĩnh của Trần đại sư, xem ra hôm nay có người xui xẻ rồi đây! Nhưng Trần đại sư cũng có kiến thức về đồ cổ sao?
Sau đó, ánh mắt Hạ Hành Bắc lóe lên vẻ thú vị.
Giang Ngạo Tuyết bên cạnh thì thấy mình như đang nằm mơ, không thể tin nổi những gì vừa xảy ra.
Nhà họ Hạ là dòng họ số một số hai ở Hải Dương, Hạ Hành Bắc lại là người thừa kế của nhà họ Hạ, thế mà lại khách sáo với Trần Hạo?
Giang Ngạo Tuyết muốn hỏi hết những nghi vấn trong lòng nhưng Hạ Hành Bắc lại không cho cô ấy cơ hội đó.
Sau khi nói chuyện riêng tư thì cuộc cược đá cũng chính thức bắt đầu.
Nhân viên công tác bày một kệ trưng bày lên, chẳng mấy chốc mà trên kệ tràn đầy những hòn đá to nhỏ khác nhau.
Người tham gia đều đổ dồn sự chú ý vào những viên đá đó.
Đám người lục tục về vị trí đã được sắp xếp.
Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết được mời vào ghế ngồi của nhà họ Hạ, đối diện với bên ghế của nhà họ Hà.
Hà Nham Đông nở nụ cười xấu xa khiêu chiến với Trần Hạo và Hạ Hành Bắc, ngón cái chỉ xuống dưới, vẻ mặt điên cuồng.
Lúc này, nhân viên công tác đã đặt các viên đá quan trọng lên đầu.
Cược đá chính thức bắt đầu.
Những viên đá to nhỏ khác nhau được đặt lúc đầu là để định giá.
Mà những viên đá thô ở giữa mới là phần quan trọng nhất của đêm nay.
“Viên thứ hai bên trái, bên ngoài xanh bóng, là đồ tốt, chắc chắn được giá!”
“Viên đầu tiên bên phải cũng được mà! Vỏ ngoài màu trắng đục, có khả năng là bán lục!”
Đám người ồn ào bàn luận.
Hạ Hành Bắc cũng là người trong nghề, thấy mấy viên đá thô trên kệ thì cũng sáng mắt lên.
Mấy viên này đều là đồ tốt cả.
Người xướng giá rất kiên nhẫn, chờ tiếng bàn luận nhỏ dần thì mới tuyên bố bắt đầu đấu giá.
Viên đá bên phải đầu tiên được đưa ra đấu giá.
Người xướng giá giới thiệu: “Viên đá thô này được lấy từ Tây Cương, thuộc loại Điền ngọc, giá khởi điểm triệu, mỗi lần tăng triệu! Chốt cho người ra giá cao nhất!”
Vừa nói xong thì bên dưới đã cực kỳ nhiệt tình.
“ triệu!”
“ triệu!”
“ triệu!”
Dưới sự nhiệt tình cảu đám người, viên Điền ngọc đã được nâng lên triệu.
Hạ Hành Bắc mỉm cười, báo giá: triệu!”
Wow...
Hạ
.