“Không thương lượng gì hết, chị không đồng ý!”, Bạch Phi Nhi từ chối thẳng thừng.
“Chị...!Chị nghe em nói đã nào!”
Tống Ninh Mông làm nũng, Bạch Phi Nhi lạnh lùng đáp: “Nói!”
“Hôm nay là buổi diễn giao lưu văn nghệ của trường em, em muốn anh rể đi làm vệ sĩ cho em!
Bạch Phi Nhi méo miệng, con bé kỳ lạ này như một tiểu ma nữ, Trần Hạo thì là ác ma, hai người hợp lại với nhau như vậy khiến cô không dám nghĩ đến kết quả!
“Không được!”, Bạch Phi Nhi từ chối.
“Chị, sau biểu diễn mọi người còn đi chơi nữa cơ, em xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhỡ bị người ta mưu đồ gì...”
Bạch Phi Nhi cạn lời, bật cười đáp: “Ai dám mưu đồ gì em? Có mà chán sống ấy!”
“Chị!!”, Tống Ninh Mông đung đưa tay của Bạch Phi Nhi.
Khuôn mặt Bạch Phi Nhi vốn nghiêm khắc và lạnh lùng nhưng cũng dần mang theo chút yêu chiều.
“Đừng chơi muộn quá đấy!”
Tống Ninh Mông thấy Bạch Phi Nhi đã đồng ý thì vui vẻ nhảy cẫng lên: “Chị yêu vạn tuế!”
Trần Hạo cạn lời nhìn hai chị em: “Hai người đáng ra phải hỏi ý kiến của tôi chứ?”
Bạch Phi Nhi liếc Trần Hạo: “Ừ! Nếu không đi cùng Ninh Mông thì anh nghĩ xem nên bắt đầu tiết học huấn luyện lúc nào đi!”
“Ờ! Không biết là đời trước tôi nợ hai chị em cô cái gì nữa!”, Trần Hạo chỉ đành đồng ý.
Tống Ninh Mông được phê chuẩn thì kéo Trần Hạo chạy đi, Trần Hạo chỉ cười khổ.
Bạch Phi Nhi thì trợn mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, lẩm bẩm: “Gớm nữa, như kiểu oan ức lắm ấy.
Chẳng biết kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà mới lấy phải người như anh nữa!”
Mà sau khi Trần Hạo và Tống Ninh Mông rời khỏi nhà họ Tống thì đã đến mấy hàng quán ven đường ăn một chút rồi đi thẳng đến đại học Hải Dương của Tống Ninh Mông.
Nơi tổ chức là hội trường phía Tây của đại học Hải Dương.
Khi hai người vào thì đã là giờ chiều.
Trước cửa hội trường đã có người đứng chờ.
Thấy Tống Ninh Mông thì vui vẻ tiến lên.
Đây là một cô gái tràn đầy sức sống thanh xuân, mắt phượng mày ngài, cao một mét bảy, quần bò màu đen bó sát vào đôi chân dài miên man, vòng ba quyến rũ, eo nhỏ tinh tế.
Cô gái chỉ trang điểm nhạt nhưng lại xinh đẹp vô cùng, phối đỏ - đen khiến cô gái càng thêm tỏa sáng.
Thấy người này, Tống Ninh Mông cười giới thiệu với Trần Hạo: “Đây là Tô Cầm, bạn thân của em!”
Tô Cầm hứng thú đánh giá Trần Hạo: “Nếu em đoán không nhầm thì anh là anh rể thần thánh của Ninh Mông hả!”
Trần Hạo sửng sốt rồi bật cười, giơ ngón cái với Tống Ninh Mông: “Ninh Mông, em có mắt nhìn hơn chị em nhiều!”
Phụt! Tô Cầm bật cười, xinh đẹp vô bờ.
Trong lúc ba người nói chuyện, Trần Hạo đã biết Tô Cầm này cũng tham gia biểu diễn, hai người là học sinh giỏi của khoa Âm Nhạc.
Trong lúc nói chuyện, một cậu thanh niên ăn bận bóng bẩy đã nhanh chóng đi vào.
Cậu ta mặc đồ hàng hiệu, nhưng ăn vận hơi dừ so với tuổi.
Rõ ràng là còn trẻ măng nhưng cứ mặc như một người thành đạt vậy, mọi cử động đều rất “làm màu”, khiến người ta buồn cười.
Đến trước mặt Tống Ninh Mông, cậu ta tỏ vẻ nịnh bợ.
“Ninh Mông, cậu đến rồi!”
Khác hẳn với sự vui vẻ của cậu ta, Tống Ninh Mông nhìn thấy cậu ta liền chau mày khó chịu.
Tống Ninh Mông không quan tâm cũng không khiến cậu ta lúng túng, chắc hẳn là đã quen rồi.
Cậu ta nhìn Trần Hạo rồi đánh mắt hỏi Tô Cầm.
“Tô Cầm, đây là?”
“Đây là Trần Hạo!”, Tô Cầm đáp.
“Trần Hạo, đây là Triệu Kỳ, bạn học của em và Ngạo Tuyết!”
Trần Hạo nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
Thấy Tống Ninh Mông thân mật kéo tay Trần Hạo, ánh mắt Triệu Kỳ tỏ vẻ ghen ghét.
Sự ghen ghét đó không lọt khỏi mắt Tống Ninh Mông được.
Cô bé lại càng mặc kệ Triệu Kỳ và cố ý giấu mình sau người Trần Hạo.
“Anh Hạo, anh chưa nghe em đàn piano bao giờ đúng không! Hôm nay em sẽ cho anh mở mang tầm mắt.
Chúng ta vào đi, sắp diễn tập rồi đấy!”
Tống Ninh Mông thân thiết kéo Trần Hạo đi, cậu thanh niên kia chỉ đành giận dữ đi theo.
Tô Cầm thầy vậy thì lắc đầu cười, đi vào hội trường.
Trong hội trường, đám học sinh đang lo lắng chuẩn bị.
Bốn người vừa ngồi xuống thì một nam sinh đeo kính đã mang một chai nước suối đến: “Tô Cầm, cho cậu này!”
“Cảm ơn nhé!”, Tô Cầm mỉm cười.
Tống Ninh Mông bất mãn nói: “Dương Huy, thế còn của tôi đâu?”
“À ừ...!Tôi vội quá nên quên mất!”, Dương Huy gãi đầu rồi quay đi lấy.
Lúc này, sân khấu trên hội trường đã bắt đầu có người diễn tập.
Thấy Trần Hạo không chút hứng thú, Tống Ninh Mông liền giới thiệu liên tục.
Dương Huy cầm chai nước quay lại đưa cho Trần Hạo và Tống Ninh Mông rồi nói thầm với Triệu Kỳ: “Đối thủ cạnh tranh của cậu mạnh đấy! Tống Ninh Mông ít khi thân thiết với người ta như thế lắm!”
Triệu Kỳ tỏ vẻ khinh bỉ, không coi Trần Hạo ra gì: “Ninh Mông là lương thiện ngây thơ.
Khi theo đuổi đối phương, ngoài việc phải làm con gái vui vẻ ra thì phải biết dịu dàng ấm áp với cô ấy.
Cậu nhìn cái dáng thế kia thì tuổi gì sánh vai với tôi? Chính anh ta hay là gia cảnh?”
Mà lúc này Tống Ninh Mông đang cố ý tiến sát lại Trần Hạo, gần như là dính vào rồi.
Trần Hạo liếc sang chỗ Triệu Kỳ: “Nhóc con, cố ý kéo thù hận cho anh đấy à?”
Tống Ninh Mông không chịu thừa nhận: “Ai kéo gì đâu!”
“Thằng cu đó thích em phải không? Em cố tình sát lại anh thế này không kéo thù hận cho anh thì là gì?”
“Người ta thấy anh body ngon nghẻ nên muốn dựa thôi mà!”, Tống Ninh Mông làm nũng.
Trần Hạo cạnh lời: “Nhưng anh không có hứng với...!phẳng lì!”
“Anh rể...!Ninh Mông nhỏ chỗ nào hả?”, Tống Ninh Mông kháng nghị.
“Cái gì cũng nhỏ, từ tuổi tác, cho đến...”, Trần Hạo khẽ hướng mắt vào phần dưới xương quai xanh của Tống Ninh Mông.
“Em thề là kỳ nghỉ hè này em sẽ tăng ngực...”, Tống Ninh Mông cắn răng nói.
Tô Cầm thấy vậy thì cười nắc nẻ.
“Hai người thú vị thật.
Nếu không biết anh là anh rể của Ninh Mông thì em còn tưởng hai người yêu nhau đấy!”
“Nếu là thật thì tốt quá nè!”, Tống Ninh Mông híp mắt cười, ôm tay Trần Hạo càng chặt.
Thấy ba người nói nói cười cười, Dương Huy cũng dần thấy khó chịu.
Người anh này hơi quá đáng rồi đấy? Sao bảo là thích Tống Ninh Mông? Cuối cùng lại động vào Tô Cầm nhà tôi?
Trong lúc ba người nói chuyện thì hội sinh viên thông báo danh sách diễn tập.
Tống Ninh Mông kéo Tô Cầm nói với Trần Hạo: “Anh rể, đừng có đi đâu đấy, ngoan ngoãn nghe em đàn piano nha!”
Trần Hạo cười khổ gật đầu.
Thấy anh đồng ý, Tống Ninh Mông cười ngọt ngào với anh rồi kéo Tô Cầm đi vào.
Sau khi Tống Ninh Mông đi, Triệu Kỳ liền tới.
Cậu ta ngồi xuống cạnh Trần Hạo, cười nghiền ngẫm: “Người anh em, anh học trường nào vậy?”
Trần Hạo liếc Triệu Kỳ: “Có gì không?”
“Kiêu nhở?”, Triệu Kỳ bĩu môi: “Tôi không quan tâm anh là gì của Ninh Mông, nhưng từ giờ trở đi, tôi cảnh cáo anh tránh cô ấy xa chút.
Ninh Mông là người phụ nữ tôi thích, người khác không có tư cách tranh giành!”
Trần Hạo bật cười: “Ninh Mông có phải của cậu đâu, cậu có tư cách gì ngăn con bé kết bạn?”
“Bạn à, biết điều chút đi.
Ninh Mông không phải là người anh động vào được đâu! Nhìn bộ dạng phèn chúa của anh kìa, chắc chả nổi trăm cả bộ đâu ha.
Một bộ vest này của tôi đủ để anh ăn năm đây, anh tuổi gì đòi tranh với tôi?”, Triệu Kỳ khinh bỉ.
“Cậu ghê gớm như thế thì sao Ninh Mông không chấp nhận cậu chứ?”, Trần Hạo hỏi ngược lại.
“...”
Triệu Kỳ đau đớn không thôi, Trần Hạo đã đấm vào đúng chỗ xót nhất của cậu ta.
“Đã vậy thì mấy thứ lòe loẹt đó của cậu có tác dụng gì?”
Trần Hạo cười khẩy khiến Triệu Kỳ chỉ muốn tát cho anh mấy phát.
“Tôi đề nghị cậu nghĩ cho kỹ rồi hãy đến tìm tôi.
Bắt đầu diễn tập rồi, tôi xem Ninh Mông biểu diễn đây!”
Trần Hạo nói xong thì mặc kệ Triệu Kỳ, chuyển sự chú ý lên sân khấu.
Lúc này sân khấu đã được chuẩn bị, Tống Ninh Mông ngồi trước piano.
Sau khi MC báo tên tiết mục, cô bé mỉm cười với Trần Hạo.
Sau đó, những ngón tay của cô bé chạm vào đàn, âm nhạc vang lên, du dương vô cùng..