Mễ Quả Quả há to miệng kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình!
Chú Xán, người đã đi theo ông nội cô ấy nhiều năm, thực sự đã thất bại một cách ê chề nhất!
Trần Hạo rất mạnh, mạnh đến mức Mễ Quả Quả không thể tưởng tượng nổi.
Mế Quả Quả cau mày, mặc dù là Trần Hạo rất mạnh, nhưng anh vẫn phải cho cô ấy một lời giải thích về chuyện của bố mình.
Đang lúc muốn động thủ.
Một chiếc xe cấp cứu dừng trước lối vào chính, sau đó bác sĩ Kim đẩy bố của Mễ Quả Quả là Mễ Sở Nhân quay trở lại.
Sắc mặt của bố cô ấy trông khá tốt và đã có sức sống hơn trước.
Mễ Quả Quả ngây người! Chuyện gì đây?
Chú Xán cũng không khỏi thán phục khi thấy tình hình của Mễ Sở Nhân lúc này.
Ông ta cũng thầm thán phục con mắt nhìn người của ông cụ Mễ.
Trần Hạo thật sự là quái vật! Không chỉ có thân thủ phi phàm, mà y thuật thậm chí còn cao siêu hơn.
“Quả Quả! Con làm gì vậy...”
Sau khi Mễ Sở Nhân vào cửa, ông ấy khó hiểu hỏi.
Mễ Quả Quả trông ngượng ngùng, không biết phải giải thích thế nào.
Trần Hạo bĩu nói: "Bây giờ cô đã biết là tôi không lừa gạt rồi chứ?"
“Xin… xin lỗi!”, Mễ Quả Quả cúi đầu xin lỗi.
"Dù sao cô cũng là người lớn rồi, trước khi tức giận cũng phải biết bình tĩnh suy đoán tình hình mới đúng".
"Tôi đã nói là tôi xin lỗi! Anh còn muốn gì nữa!", Mễ Quả Quả bực mình nói.
"Quả Quả, vị này là Trần đại sư phải không? Trần đại sư đã cứu sống bố của con, sao con có thể nói chuyện với Trần đại sư như vậy?", Mễ Sở Nhân tuy rằng bệnh liệt giường đã lâu, nhưng trước đây rõ ràng chính là một cao nhân, trong lời nói có uy nghiêm, không tức giận mà ai cũng phải kính sợ!
“Xin… xin lỗi!”, sau khi bị bố mắng, Mễ Quả Quả lần này xin lỗi một cách chân thành hơn.
Nhìn thấy bố đã có thể nói nhiều như vậy chỉ trong một hơi, cô ấy cảm thấy mừng rỡ trong lòng, hy vọng bố khỏi bệnh.
Niềm hi vọng này chính là do Trần Hạo mang lại, nên cho dù Mễ Quả Quả có nhiều thành kiến với Trần Hạo, cô ấy cũng chỉ có thể buông bỏ nó vào lúc này.
"Thôi thôi, tôi không nhận nổi đâu, cô chủ à, tính khí của cô...!haiz!"
Trần Hạo cười khổ, xem ra Mễ Quả Quả cũng không phải là người vô lý, mà là có bệnh trong người!
"Trần đại sư xin đừng nóng giận, tôi thay mặt con gái của mình xin lỗi cậu..."
Mễ Sở Nhân run rẩy đứng lên sau khi nói điều đó.
Trần Hạo xua tay: "Không cần, tôi đã hứa với Mễ Trấn Nam nên chắc chắn phải giữ lời! Tìm một căn phòng yên tĩnh hơn đi, tôi sẽ xem bệnh cho ông!"
Mễ Sở Nhân rất vui khi biết rằng Trần Hạo không hề tức giận.
Dưới sự dẫn dắt của chú Xán, đoàn người đi qua sảnh chính, tiếp đến là hành lang, sân vườn, rồi đến phòng ngủ!
Nhưng vào lúc này, bác sĩ Kim, người đang theo dõi mọi người, trong lòng đang rất không vui!
Ông ta là một chuyên gia về tây y và thận học.
Ông ta là số trong toàn bộ khu vực Hoa Nam.
Vì trước đây nhà họ Mễ có ơn với ông ta, nên bác sĩ Kim đã trở thành bác sĩ riêng cho nhà họ Mễ!
Tình trạng bệnh của Mễ Sở Nhân, ở trong mắt ông ta, không có cách nào khác để giải quyết ngoại trừ việc ghép thận!
Ngay cả khi tình trạng ngày hôm nay của Mễ Sở Nhân đã được cải thiện, thì trong mắt bác sĩ Kim, đó chẳng qua là hồi quang phản chiếu.
Suy thận ở mức độ này đã là vô cùng nặng, một khi đã trở nặng hơn thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Sau khi vào phòng, bác sĩ Kim và chú Xán đã đỡ Mễ Sở Nhân ngồi lên ghế!
Mễ Sở Nhân nhìn Trần Hạo với ánh mắt biết ơn.
"Trần đại sư, tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều trong hai ngày qua.
Tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra ngày hôm nay và tất cả các số liệu đều đã được cải thiện!"
Trần Hạo nghĩ, điều này là bình thường!
Khuôn mặt của Mễ Quả Quả đỏ bừng, có chút xấu hổ, biết mình đã hiểu lầm Trần Hạo!
Nhưng mà, người hầu nói rằng trông nét mặt của bác sĩ Kim rất khó chịu, vậy chuyện gì đã xảy ra?
Mễ Quả Quả không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bác sĩ Kim biết rõ ràng!
Mặc dù không nói rõ ra, nhưng thực tế, bác sĩ Kim đã kết án tử cho Mễ Sở Nhân rồi!
Với tình trạng này, dù ông ta có chăm sóc tỉ mỉ, thì cũng chỉ có thể duy trì khoảng một hai tháng.
Nếu không có ông ta, thì có lẽ chỉ nửa tháng là Mễ Sở Nhân đã về miền Tây phương cực lạc!
Nhưng vào sáng nay, Mễ Sở Nhân đột nhiên có thể đứng dậy được khiến bác sĩ Kim vô cùng sửng sốt.
Đồng thời, trong lòng ông ta cũng cảm thấy vô cùng đố kỵ với Trần Hạo!
Khi ông ta gọi xe cấp cứu đến để đưa Mễ Sở Nhân đến bệnh viện kiểm tra, lý do khiến nét mặt của ông ta trở nên khó chịu chính là vì ông ta đang đố kỵ!
Bác sĩ Kim không biết rằng biểu hiện khó chịu của ông ta gần như đã gây ra một sự hiểu lầm lớn.
Lúc này, Trần Hạo đã đến bên Mễ Sở Nhân để bắt mạch cho ông ấy.
Sau đó, Trần Hạo đã đưa tay và chạm vào thẻ bình an trên ngực Mễ Sở Nhân mà anh đã tự tay khắc!
Thẻ ngọc và linh lực cùng cảm ứng, sau đó Trần Hạo liền cảm giác được tình trạng của tám kinh mạch trong cơ thể Mễ Sở Nhân!
Sau khi Trần Hạo bắt mạch, mọi người xung quanh đều lo lắng nhìn anh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trần Hạo cười nói: "Thẻ bình an đã phát huy tác dụng! Mạng của ông Mễ đã giữ được rồi, sau này tôi sẽ chữa bệnh cho ông ấy, bệnh tình của ông Mễ sẽ ngày càng tốt lên!"
Mễ Quả Quả cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe điều này!
Chú Xán cười vui sướng.
Bác sĩ Kim lại không vui.
Ông ta thầm nghĩ, tình trạng của Mễ Sở Nhân tốt lên chẳng lẽ chỉ là do công lao của một cái ngọc bội mà thôi? Đang coi mọi người xung quanh như những kẻ ngốc sao? Thẻ ngọc mà có tác dụng thì còn cần bác sĩ làm gì nữa?
Bác sĩ Kim không khỏi mỉa mai: "Cậu là bác sĩ hay thần tiên? Thẻ ngọc chữa khỏi mọi bệnh? Nực cười!"
Trần Hạo cười nói: "Tôi biết ông nghe không hiểu, nhưng quả thực là công lao của thẻ ngọc này!"
Bác sĩ Kim tức muốn hộc máu!
Ông ta cảm thấy phản ứng thẳng thắn của Trần Hạo chính là đang tát vào mặt ông ta, coi thường nền y học mà ông ta đã bỏ ra nhiều năm nghiên cứu, hơn nữa còn báng bổ nghề bác sĩ!
Điều khiến cho ông ta chán nản hơn cả là nhà họ Mễ lại còn tin vào những điều nhảm nhí như vậy?
“Thế mà cậu cũng nói được, cậu có biết đây là bệnh gì không?”, bác sĩ Kim khinh thường hỏi.
Trần Hạo không ngờ khi đến nhà họ Mễ lại gặp phải nhiều tình trạng tréo ngoe đến vậy, đầu tiên là Mễ Quả Quả, bây giờ lại là ông bác sĩ riêng này.
Nếu không phải Mễ Trấn Nam từ đầu đến cuối đều tin tưởng anh, thì giờ này Trần Hạo đã để cho Mễ Sở Nhân tự mình tìm cách rồi!
"Ông Mễ Sở Nhân bị suy thận nặng, ứ nước mức độ hai, hoại tử tế bào ở nửa quạt bên trái, mất chức năng hoàn toàn! Nửa quạt bên phải không trụ được một tháng!"
Nhận định của Trần Hạo là cực kỳ chính xác, nhưng trong tiềm thức bác sĩ Kim luôn cho rằng anh đã xem qua hồ sơ bệnh án của Mễ Sở Nhân.
"Đã biết như vậy, thì cậu cũng nên hiểu rằng tình huống này chỉ có thể được giải quyết bằng cách ghép thận! Bất kỳ phương pháp nào khác đều vô nghĩa, không những không thể mang lại bất kỳ thay đổi nào cho bệnh nhân, thậm chí còn phá hủy cơ thể của ông ấy!"
Thấy bác sĩ Kim nói vậy, Mễ Quả Quả muốn nói giúp Trần Hạo, vì suy cho cùng thì bố của cô ấy tiến triển tốt đến mức này đều là nhờ công lao của Trần Hạo.
Nhưng khi nghĩ đến việc Trần Hạo đã trêu chọc cô ấy ngay trước cửa nhà và lợi dụng cô ấy, Mễ Quả Quả lại chẳng muốn nói giúp gì nữa.
Trước câu hỏi sắc bén của bác sĩ Kim, Trần Hạo không hề dao động, chỉ thờ ơ nói: “Thực ra, với tình trạng này, không cần thẻ bình an thì tôi cũng có thể chữa cho Mễ Sở Nhân trong hai tháng, nhưng vì ngọc thần đã làm thành thẻ bình an, nên sự lựa chọn cũng nhiều hơn.
Đã ba ngày kể từ khi ông Mễ mang thẻ bình an, chắc chắn trong ngày hôm nay sẽ có biến chuyển!"
Trần Hạo nói ra lời này, bác sĩ Kim liền tức giận cười nói: "Nực cười, loại chuyện vớ vẩn này mà cậu cũng dám nói ra? Cậu là bác sĩ Trung y sao? Tôi nghĩ cậu là tên lừa gạt mới đúng!"
Mễ Quả Quả cũng cau mày khi nghe những lời của Trần Hạo, cảm thấy rằng Trần Hạo đã hơi quá đà!
Làm sao lại có chuyện dị thường như vậy được?
Chú Xán trầm ngâm, nhìn Trần Hạo với ánh mắt ái ngại!
Bác sĩ Kim thấy Mễ Quả Quả do dự thì lạnh lùng nói: "Tôi đề nghị tiếp tục tiến hành điều trị theo Tây y, có thể trì hoãn càng lâu càng tốt.
Mấy ngày nay sức khỏe của ông Mễ đã rất tốt, phải tranh thủ bổ sung thêm dinh dưỡng..."
Mễ Sở Nhân đột nhiên cắt ngang lời nói của bác sĩ Kim: "Tôi tin tưởng vào Trần đại sư! Xin Trần đại sư hãy chữa trị cho tôi!"
Bác sĩ Kim mở to mắt: "Mễ Sở Nhân, có phải ông bị điên rồi không? Ông có biết mình đang làm gì không? Ông đây là muốn..."
"Không cần nói nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi tin tưởng Trần đại sư!"
"Ông mất trí rồi...!ông thật sự mất trí rồi.
Mễ Trấn Nam bị lừa gạt thì không nói, còn ông, Mễ Sở Nhân, một người có học thức cao như ông sao lại có thể đi tin vào mấy chuyện này?", bác sĩ Kim không thể tin được!
Mễ Sở Nhân cũng không nói thêm lời vô nghĩa nào, không để ý đến bác sĩ Kim nữa, chỉ nhìn sang Trần Hạo với thái độ rất nghiêm túc: "Trần đại sư, xin hãy chữa trị cho tôi!"
Mễ Quả Quả cũng có chút lo lắng: "Bố! Hay là...!trước tiên..."
Cô ấy không dám nhìn Trần Hạo, cũng không dám nhìn bố mình, trong lòng vô cùng bối rối.
Mễ Sở Nhân cười: "Căn bệnh này đã hành hạ bố đủ lâu rồi.
Bố tin tưởng vào Trần đại sư.
Trần đại sư là bác sĩ mà ông của con đã tìm ra cho bố.
Quả Quả, hãy bình tĩnh suy nghĩ xem, liệu ông nội con có bao giờ nhìn nhầm người không? Liệu ông ấy có muốn làm tổn thương đến bố không?"
Mễ Quả Quả không nói nên lời.
Trần Hạo bình tĩnh cười nói: "Nếu ông tin tôi, tôi sẽ đảm bảo cho ông được bình an vô sự!".