“Dòng họ bảo anh đến Hải Dương phát triển nghiệp vụ, vừa đến cái là anh đến gặp em ngay!”, Kiều Vũ Phàm cười vui vẻ, trong mắt chỉ có mỗi Mễ Quả Quả.
Mễ Quả Quả lại tỏ vẻ khó chịu: “Xong rồi thì anh về đi!”
Thái độ này khiến Trần Hạo còn cảm thấy ngại giùm.
Nhưng Kiều Vũ Phàm lại coi như chuyện thường ở huyện, không những không giận mà còn cười.
“Bạn anh ở Hải Dương tổ chức tiệc chào mừng anh, và anh nghĩ đến em đầu tiên.
Tối nay chúng ta đi chơi nha?”
Kiều Vũ Phàm thì nhiệt tình mời mọc, nhưng Mễ Quả Quả lại chẳng hề hứng thú.
Buổi tiệc như vậy sẽ xảy ra những gì, người tham gia sẽ làm cái gì, Mễ Quả Quả biết hết!
Tamlinh.com cập nhật nhanh nhất.Nhưng sau khi nhìn sang Trần Hạo, cô ấy liền nảy ra một ý nghĩ khác.
Trần Hạo đắc ý như thế, tỏ vẻ mình là cao nhân lánh đời.
Vừa hay có thể để Trần Hạo thu thập cái tên Kiều Vũ Phàm phiền phức này.
Bảo một tên đáng ghét giải quyết một tên đáng ghét khác, thật tuyệt vời biết bao!
“Được, tối nay tôi sẽ đi với Trần Hạo!”, Mễ Quả Quả làm chủ luôn giùm Trần Hạo.
Trần Hạo cạn lời: “Xin lỗi nhưng tôi không rảnh!”
“Anh bảo tôi bị bệnh còn gì? Còn đồng ý với ông nội sẽ chữa bệnh cho tôi mà.
Anh không đi thì chữa kiểu gì?”, Mễ Quả Quả đáp.
Trần Hạo bật cười: “Tôi chỉ nói sẽ cố gắng, chứ không nói nhất định sẽ chữa cho cô!”
Kiều Vũ Phàm thấy Mễ Quả Quả mời Trần Hạo mà Trần Hạo lại không chịu, bèn cảm thấy bất mãn.
“Quả Quả, ai đây?”
Mễ Quả Quả đảo mắt: “Bác sĩ chữa bệnh cho bố tôi!”
Nghe vậy thì Kiều Vũ Phàm mỉm cười: “Một bác sĩ nho nhỏ à, bảo anh đi thì đi đi, còn lắm lời làm gì?”
Trần Hạo nhìn Kiều Vũ Phàm, cười khẩy.
Anh biết thừa Mễ Quả Quả đang định gài anh.
“Tôi không rảnh để làm trò con bò với mấy người đâu! Đi đây!”
“Anh không được đi!”
Mễ Quả Quả và Kiều Vũ Phàm cùng thốt lên một lúc.
Trần Hạo cạn lời: “Mễ Quả Quả, một vừa hai phải thôi!”
“Cho anh chút thể diện anh còn tưởng mình là tiên à? Mễ Quả Quả là cái tên để anh gọi chắc? Anh nghĩ anh là ai hả?”, Kiều Vũ Phàm sầm mặt đi đến cạnh Trần Hạo.
Thấy vậy, ánh mắt của Mễ Quả Quả tràn đầy sự đắc ý, nhìn Trần Hạo với nụ cười xấu xa.
Trần Hạo cạn lời, thầm nghĩ cái thằng cha nhà giàu này cũng không phải ngu vừa đâu! Bị người ta bán đi rồi mà còn đếm tiền hộ!
“Thần kinh!”
Trần Hạo bỏ lại hai từ rồi quay ngoắt đi thẳng.
Kiều Vũ Phàm liền kéo vai Trần Hạo lại: “Tôi chưa cho anh đi thì anh đừng hòng đi...”
Trần Hạo quay lại, cười đểu: “Chắc chưa?”
“Rõ ràng, anh có tư cách gì mà quay lưng với tôi? Hả...!Cái gì đây?”
Kiều Vũ Phàm nói được một nửa thì đã thấy hai chân tê dại, sau đó thì mất luôn cảm giác.
Rầm! Anh ta còn đang kinh ngạc thì đầu gối đã đập thật mạnh xuống đất.
Kiều Vũ Phàm kêu lên thảm thiết, sau đó chỉ thấy anh ta đang quỳ trước mặt Trần Hạo như một đứa trẻ vòi tiền lì xì.
Trần Hạo “kinh ngạc” nói: “Ơ kìa, anh “làm lễ” thế này để mời khiến tôi càng không dám đi nữa.
Nhỡ đến lúc anh có yêu cầu gì quá đáng thì tôi nên đồng ý hay từ chối đây! Hai người cứ chơi đi nhé, tôi về đây!”
Nói xong, Trần Hạo sải bước rời đi.
Mễ Quả Quả thì ngơ ngác! Năng lực khiến người khác quỳ xuống này cũng ghê thật.
Trần Hạo ra ngoài thì đi thẳng đến Bạch thị, cũng không quan tâm đến con xe mà nhà họ Mễ tặng.
Anh vừa đến bộ phận sales thì đã bị Giang Ngạo Tuyết bắt được.
“Mấy giờ rồi mà anh mới đến hả?”, Giang Ngạo Tuyết bực bội nói.
“Làm sao? Cô mong tôi quá à?”, Trần Hạo trêu chọc.
“Tôi...”, Giang Ngạo Tuyết rất muốn đánh người: “Chủ tịch tìm anh, anh tự giải thích đi!”
Nói xong, Giang Ngạo Tuyết nghiến răng rời đi.
Cô ấy không hiểu nổi, tại sao đến muộn mà còn vênh váo vậy chứ? Chả hiểu kiểu gì!
Sau đó, Trần Hạo chậm rãi đến trước phòng làm việc củ chủ tịch.
Còn chưa vào cửa, anh đã nói: “Vợ à, tra hỏi kiểu này có nghiêm khắc quá không vậy? Vợ chồng với nhau quan trọng nhất vẫn là tin tưởng...”
Kết quả, anh lại thấy Lưu Gia Ấn cùng Bạch Tường Vũ đang ngồi bên trong.
Bạch Phi Nhi nghe được thì mặt đỏ bừng, chỉ muốn ăn thịt Trần Hạo.
Lưu Gia Ấn cũng tức gần chết, mà Bạch Phi Nhi thì đỏ mặt như có lửa! Hắn ta thầm mắng, con mẹ nó nữa, sao mày cứ phải khoe khoang trước mặt tao vậy? Thằng khốn!
Mặc dù Lưu Gia Ấn rất giận, nhưng cũng không phát tác ra bên ngoài, dù gì hắn ta cũng không dám khinh thường Trần Hạo như xưa nữa.
Sau khi hồi phục lại, Trần Hạo giỏi cả mồm miệng lẫn chân tay và thu phục được một đám nhân viên Bạch thị!
Mặc dù thời gian Trần Hạo ở bộ phận bảo an không lâu nhưng nơi này đã trở thành trụ sở của Trần Hạo.
Bộ phận sales cũng vì Cao Lăng bị rớt đài mà Giang Ngạo Tuyết lên chức.
Ngoài ra còn ông Bạch luôn yêu thích Trần Hạo!
Nếu để thằng cha này mua chuộc luôn được Bạch Phi Nhi thì sau này Bạch thị sao có chỗ cho Lưu Gia Ấn hắn ta dung thân chứ?
Trong lúc Lưu Gia Ấn đang đắm chìm với sự thù hận thì Trần Hạo chả buồn quan tâm đến hắn ta, mà ánh mắt giết người của Bạch Phi Nhi cũng bị anh coi như không thấy!
Chỉ thấy Trần Hạo kiếm cái ghế ở giữa Lưu Gia Ấn và Bạch Tường Vũ rồi ngồi phịch xuống.
“Tránh ra chút coi!”
Nói xong, Trần Hạo ngang nhiên ngồi xuống.
Lưu Gia Ấn tức muốn chửi thề, ánh mắt tóe lửa.
Trần Hạo cười nhạt: “Lườm gì lườm mãi, tôi cũng chẳng mất miếng thịt nào cả, anh không mệt hay gì?”
Nghe vậy, Lưu Gia Ấn run rẩy, thật sự muốn bóp chết cái thằng cha này quá.
Bạch Tường Vũ nói: “Trần Hạo, anh cũng giỏi đấy! Giờ đến cả hội nghị cấp cao mà anh cũng có phần!”
Trần Hạo bĩu môi: “Tôi giúp vợ tôi bày mưu tính kế thôi mà! Người nhà họ Bạch thì vô dụng, làm vợ tôi lao lực đến héo mòn, tôi thương vợ tôi chứ!”
Bạch Tường Vũ vốn định chửi xéo Trần Hạo, ai ngờ lại bị vả mặt, suýt thì hộc máu.
Anh ta thầm nghĩ, cứ chơi đi, để xem ai mới là người thắng cuối cùng!
Bạch Phi Nhi cạn lời, vội vàng cắt ngang câu chuyện, nếu không chắc chắn sẽ lại ầm ĩ lên mất.
Có khi Trần Hạo lại mượn cớ để ra tay, đến lúc ấy...!Bạch Phi Nhi không muốn nghĩ đến hậu quả nữa.
“Nói chuyện chính đi!”, Bạch Phi Nhi lên tiếng.
Bạch Tường Vũ không vui nói: “Chuyện công trường này cũng tà ma quá đi, đây đã là lần thứ rồi đấy?”
Lưu Gia Ấn tiếp lời: “Đúng vậy, Bạch thị chưa bao giờ gặp chuyện này cả, cứ kéo dài mãi cũng không hay!”
Bạch Phi Nhi chau mày, nhìn dáng vẻ không quan tâm của Trần Hạo, trong lòng càng phiền hơn.
“Tháng này công trình của Bạch thị liên tiếp xảy ra sự cố, cứ thế này mãi cũng không phải là cách.
Mặc dù không ai tử vong nhưng lời đồn đại vẫn bị truyền ra!”
Trần Hạo nghe đến đây thì cũng hiểu được nguồn cơn.
Bạch Phi Nhi nghĩ đến cái gì đó, bèn hỏi Bạch Tường Vũ: “Anh tìm được thầy phong thủy chưa?”
Ngành đất đai này rất chú trọng phong thủy, nhà ai cũng có một thầy phong thủy riêng.
Lúc trước Bạch thị cũng có thầy phong thủy riêng, nhưng sau khi người đó mất đi thì dạo này cứ xảy ra chuyện mờ ám liên tục.
Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Phi Nhi chỉ đành bảo Bạch Tường Vũ đi tìm người mới.
Bạch Tường Vũ đáp: “Tôi liên lạc được rồi, lát nữa sẽ đến công trường.
Nhưng tập đoàn chúng ta cũng phải có người đến đó chứ! Ngoài việc phối hợp với thầy phong thủy ra thì còn phải theo dõi việc điều tra, không thể để mọi chuyện cứ diễn ra như thế được!”
Trần Hạo yên lặng lắng nghe, Bạch Phi Nhi không để ý, nhưng anh đã nhìn thấu hết mọi thứ.
Mặc dù Bạch Tường Vũ đang nói chuyện công trường với Bạch Phi Nhi, nhưng lại lén đưa mắt nói chuyện với Lưu Gia Ấn.
Trần Hạo biết ngay là bên trong có biến gì.
Bạch Phi Nhi hơi đau đầu việc chọn người.
Bên Giang Ngạo Tuyết hơi nhiều việc, mà còn vừa nhậm chức trưởng bộ phận, không thể phân thân nổi.
Bạch Tường Vũ và Lưu Gia Ấn lại không khiến cô yên tâm.
Lưu Gia Ấn nói: “Chủ tịch, anh bận bịu nhiều việc, sợ là không đi được đâu!”
Bạch Tường Vũ mỉm cười: “Tôi thì yếu bóng vía, mấy chuyện kia làm tôi hôm nào cũng như người mất hồn! Hay là...”
“Hay là làm sao?”, Bạch Phi Nhi hỏi.
“Hay là để Trần Hạo đi đi, dù sao anh ta cũng rảnh!”, Bạch Tường Vũ quay sang nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo lúc này cũng hiểu ra, e là chuyện này được gài cho anh rồi!