Cuộc gọi được kết nối, Trương Nguyên liền nói: “Thông tin lần trước về tên nhóc đó bị sai rồi, tra lại đi.
Lần này tôi muốn tra đến mức quần nhỏ của cậu ta có màu gì mới được!”
Mà Trần Hạo lúc này đã đi cùng Tiêu Nhất Phi về xe của cô ấy.
Tiêu Nhất Phi khởi động xe ra khỏi câu lạc bộ, trêu đùa Trần Hạo: “Không ngờ Tiêu Nhất Phi tôi lại nhìn sai người đấy! Tỉ phú ơi, ban nãy tôi nói giúp cậu chút đỉnh vụ tiền nong, có phải lúc đó cậu đang cười up cười down không?”
Trần Hạo mỉm cười: “Đâu có! Tôi chỉ thấy đó mà là phí bao nuôi mà cô cam tâm tình nguyện đưa cho thì tốt biết bao!”
Phụt! Tiêu Nhất Phi bật cười: “Cậu đỉnh thật đấy, lại còn giả nghèo đến mức này luôn.
Nữ vương núi băng kia nhà cậu có biết không vậy?”
Trần Hạo oan ức nói: “Tôi giả vờ cái gì đâu? Chắc là cô ấy chưa biết đâu! Nhưng là các người không tin tôi giàu đấy chứ!”
Tiêu Nhất Phi trợn trắng mắt: “Giờ tôi đã biết thế nào là đỉnh cao của giả vờ rồi! Vô chiêu thắng hữu chiêu mà! Phí công tôi còn định rủ cậu kiếm tiền cùng! Khéo cậu còn giàu đến mức đem tiền đi đốt cho đỡ chật ấy chứ hả!”
“Trên đời này làm gì có ai đem tiền đi đốt đâu hả? Có tiền không kiếm mới là điên, có chuyện tốt cô cũng đừng hòng lợi dụng người khác chứ!”, Trần Hạo đáp.
.
đam mỹ hài
“Ái chà! Tôi lợi dụng cậu...!Cậu có dám nhận không?”, Tiêu Nhất Phi quyến rũ nói.
Trần Hạo cười khà khà, mạnh dạn ngó một lượt: “Giảm giá bao nhiêu phần trăm? Trong Alipay tôi còn đồng thôi! Đủ không?”
Tiêu Nhất Phi suýt nữa thì đá Trần Hạo xuống xe: “Mất dạy...”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến Bạch thị.
Lúc này đã gần đến giờ tan làm.
Trong bộ phận sales không còn mấy ai, một số đã ra ngoài đàm phán, khác hẳn tình hình lúc sáng.
Còn vài người ở lại đều đang chăm chú làm báo cáo.
Cuối cùng cũng tan làm, mọi người bận rộn việc của chính mình! Còn Trần Hạo thì chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về.
Anh định đi cùng xe với Bạch Phi Nhi nhưng thư ký nói Bạch Phi Nhi đã về nhà trước rồi, anh đành buồn bực đi xe bus.
Một tiếng sau, anh về đến biệt thự.
Khi vào cửa, Trần Hạo thấy Bạch Phi Nhi đang ngồi ăn cơm, một phần đồ ăn ngoài!
Thấy Bạch Phi Nhi ăn ngon lành, Trần Hạo càng bực hơn.
Trần Hạo đặt mông xuống bên cạnh Bạch Phi Nhi, nhón luôn mấy miếng thịt trong hộp cơm của cô rồi nhai ngấu nghiến.
“Vợ à, cô không tinh tế gì cả.
Sao lại ăn mảnh vậy, dù gì cũng phải gọi cho tôi nữa chứ?”
Bạch Phi Nhi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trần Hạo với ánh mắt ghét bỏ: “Anh có đồ ăn ngon rồi còn gì? Xe sang đến đón, không lẽ không ăn chực được đồ ngon?”
“Sao lại xe sang đến đón?”, Trần Hạo vừa nói vừa gắp rau trong hộp.
Bạch Phi Nhi đóng hộp cơm lại: “Hừ!”
Sau đó, cô đem hộp cơm lên nhà, đóng chặt cửa phòng lại.
Trần Hạo ngơ ngác ở đó.
Anh đâu biết sau khi Tiêu Nhất Phi thả anh xuống, chuyện anh có hẹn với cô gái đi xe sang đã được truyền đến tai Bạch Phi Nhi chứ.
Lúc này, Bạch Phi Nhi đã về thư phòng, xem tài liệu trên bàn với vẻ khó chịu.
Cô không thể nào mà bình tĩnh lại được.
Trần Hạo có biểu hiện phi phàm ở công trường, lại còn mập mờ với cô gái đi xe sang, còn khua môi múa mép với nhân viên công ty, sao Bạch Phi Nhi có thể đối xử bình tĩnh với Trần Hạo được chứ?
Mà lúc này Trần Hạo đang mò mì ở trong bếp, nấu một bát mì ăn rồi về phòng tắm rửa.
Sau đó, anh ngồi tu luyện Âm Dương Cửu Thiên quyết.
Nhưng Trần Hạo không ngờ lần lưu chuyển châu thiên này lại khác hẳn lần trước.
Mãi đến nửa đêm, anh tỉnh lại từ trạng thái lưu chuyển.
Khi tỉnh lại, anh thấy cả người mình nhớp nháp.
Sau khi bật đèn lên, anh thấy người mình tỏa ra một mùi tanh hôi khó chịu, dịch trên người còn dính hơn cả mồ hôi.
Dịch này có màu đen, giống như máu sau khi ngưng tụ vậy.
Trần Hạo vội vàng vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Khi vận chuyển Âm Dương Cửu Thiên quyết lần nữa, anh nhận ra, dù tốc độ vận chuyển như thế nào thì độ thông suốt của nó đã được nâng lên rất nhiều.
Khuyết điểm duy nhất đó là khi hơi thở được chuyển vào gần đan điền thì lại có trở ngại!
Sau một lưu chuyển chu thuyên, Trần Hạo mở mắt, thần thanh khí sảng.
Anh tỉ mỉ suy nghĩ về trạng thái ban nãy, hoài nghi rằng Âm Dương Cửu Thiên quyết đã gần đạt đến lần đột biến đầu tiên, thiếu sót duy nhất chính là điểm ngay gần đan điền!
Sau đó, Trần Hạo thử lại, nhưng kinh lạc gần đan điền vẫn luôn lưu chuyển chậm nhất, chẳng khác gì lúc chưa biến hóa!
Trần Hạo lúc này mới xác định được, muốn hoàn thành lần đột phá đầu tiên thì còn thiếu một điểm nữa.
Nhưng hiện tại anh vẫn chưa tìm được điểm quan trọng này.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo tỉnh dậy rất sớm từ trạng thái tu luyện.
Sau khi tắm xong và đi xuống tầng, anh nhìn thấy Bạch Phi Nhi đang ngồi trên sô pha xem tài liệu và Tống Ninh Mông đang làm nũng bên cạnh.
Thấy Trần Hạo đi xuống, Tống Ninh Mông cười tươi như hoa, Trần Hạo lại thấy có điều gì chẳng lành.
Bạch Phi Nhi thấy Trần Hạo thì thả tài liệu xuống: “Ninh Mông tìm anh đấy!”
Nói xong, cô liền đi lên tầng.
Trần Hạo buồn bực, chẳng hiểu vì sao tự nhiên lại đắc tội cô gái này.
Hai ngày gần đây Bạch Phi Nhi cứ nhìn thấy anh là như nhìn kẻ thù, lạnh lùng khiến người ta khó lòng tiếp nhận.
Vừa nghĩ đến đây thì Tống Ninh Mông đã dán vào người anh: “Anh rể...”
Nghe thấy chất giọng siêu dẹo của Tống Ninh Mông, Trần Hạo lạnh hết người và quên phắt đi suy nghĩ về Bạch Phi Nhi trong nháy mắt.
“Em định làm gì?”, Trần Hạo cảnh giác nhìn Tống Ninh Mông.
Tống Ninh Mông híp mắt cười: “Anh rể hôm nay rảnh không? Đi chơi với Ninh Mông nha?”
Trần Hạo biết ngay con bé này chắc chắn lại định làm trò rồi.
Mỗi lần hai người đi với nhau thì luôn có chuyện xảy ra! Trong mắt Trần Hạo, Tống Ninh Mông là một tiểu quỷ thích gây sự.
“Hôm nay không rảnh đâu.
Anh rể em hôm qua vừa quyết định sẽ chăm chỉ làm việc, giảm bớt gánh nặng cho chị em, làm Bạch thị tỏa sáng!”
Trần Hạo cho là câu nói này của mình không có lỗ hổng nào, lí do to đùng, Tống Ninh Mông không thể bắt bẻ được!
Ai ngờ, Trần Hạo vừa nói xong thì Bạch Phi Nhi lại từ trên tầng đi xuống.
“À thế à? Hôm qua anh quyết chí ở trên con xe sang nào thế?”, Bạch Phi Nhi khinh bỉ nói.
Trần Hạo sửng sốt.
Bạch Phi Nhi thì thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, rõ ràng là chuẩn bị đến công ty.
Lần đầu tiên trong lịch sử, Trần Hạo muốn đi theo cô ấy ngay lập tức.
Nhưng lại bị Tống Ninh Mông giữ lại: “Anh rể...”
Trần Hạo vừa nghe, da gà da vịt thi nhau nổi lên run rẩy, đen mặt đẩy tay ra định đi.
Ai ngờ, Tống Ninh Mông nhào thẳng vào lòng Trần Hạo, uy hiếp: “Anh rể mà không đi thì em sẽ mách chị là anh định làm nhục em!”
Trần Hạo đang rất muốn đánh người thì tiếng xe ô tô khởi động đã dần đi xa khỏi biệt thự.
Anh bất lực, chỉ đành liếc cô bé đang bám vào người mình, hai tay gỡ Tống Ninh Mông với vẻ mặt đắc thắng ra.
“Tống Ninh Mông à, em không tha cho anh lần được sao?”
“Anh rể, em thề với anh là lần này em sẽ không gây chuyện nữa.
Thật sự có một nơi rất vui nên em mới muốn đi cùng anh mà!”
Trần Hạo bất lực: “Thôi thôi! Em nói sao thì anh biết vậy!”
“Yeahh!”, Tống Ninh Mông vui vẻ nhảy vòng quanh Trần Hạo, anh chỉ đành cười khổ..