Nghe Trần Hạo nói vậy, Tôn Lưu Vân điên cuồng cười: “Hahaha, cười chết mất thôi! Như Ý Các từ khi hành nghề đến nay chưa bao giờ nhìn sai thứ gì cả!”
Trần Hạo khinh bỉ bĩu môi: “Xạo l sẽ bị quạ bắt diều hâu tha đó!”
“Được, tôi sẽ cho anh tâm phục khẩu phục!”, Tôn Lưu Vân nói rồi nhặt thẻ ngọc lên.
Lúc này, đám người xung quanh đang ầm ĩ hết cả lên.
“Cái tên nhà họ Bạch này bị ngu à? Ông chủ còn nhận đây là hàng giả rồi mà vẫn sống chết không chịu thua?”
“Haiz...!Xem ra nhà họ Bạch không lấn sân vào đá quý được đâu!”
Đám người bàn tán inh ỏi, Tôn Lưu Vân cười khẩy.
Lúc hắn ta định phá vỡ thẻ ngọc thì Trần Hạo đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã!”
Tôn Lưu Vân cười nói: “Sao thế, sợ rồi à? Nhưng hơi muộn rồi đấy?”
Trần Hạo nói: “Tôi chỉ cảm thấy thắng như vậy thì chán quá, anh có muốn cược thêm gì không?”
“Anh dám cược?”
“Sao không dám nào?”, Trần Hạo cười nhẹ.
Đám người xung quanh càng điên cuồng hơn.
Cái người tên Trần Hạo này bị ngu sao? Thẻ ngọc mà vỡ thì bên trong có gì cũng nhìn thấy hết.
Ngọc giả chỉ lừa người ta ở vẻ ngoài mà thôi, bên trong thế nào thì người ta biết hết!
Còn cược? Đầu có vấn đề hay gì!
Một đám người nhìn Trần Hạo như nhìn kẻ ngốc, nhưng anh thì vô cùng kiên định.
Tôn Lưu Vân bị yêu cầu của Trần Hạo làm cho tức đến bật cười: “Anh dám chết, tôi dám chôn! Nếu anh thua thì anh phải thay mặt nhà họ Bạch tuyên bố rút lui khỏi giới đá quý, được chứ?”
Trần Hạo đáp: “Được, nhưng nếu anh thua thì sao?”
“Thế nào cũng được, tùy anh!”, Tôn Lưu Vân thản nhiên nói.
“Được! Nếu anh thua, anh phải làm người mẫu cho quảng cáo đầu tiên của đá quý Bạch thị!”
Ầm! Cá cược của Trần Hạo khiến mọi thứ bùng nổ.
Bảo cậu chủ của Như Ý Các làm quảng cáo cho đá quý Bạch thị, thế này còn nhục nhã hơn bị vả mặt!
Nhưng chẳng ai nghĩ là Trần Hạo sẽ thắng, dù sao cũng đã có ký hiệu của Tất Quỷ Thủ trong đó, nên nó là giả chắc rồi!
Trần Hạo nói: “Tôi xác định lại một lần nữa này, anh chắc chắn thẻ ngọc nạm vàng này toàn bộ là giả à?”
Tôn Lưu Vân tự tin đáp: “Chắc chắn! Thẻ ngọc nạm vàng này từ trong ra ngoài đều là giả.
Nếu chỉ có một phần thật, Tôn Lưu Vân tôi sẽ nhận thua!”
Lúc này, Tống Ninh Mông cũng bắt đầu thấy lo lắng.
Cho đến nay, tất cả tin tức đều đang chứng minh thẻ ngọc này là giả!
“Anh rể...!hay là đừng cược nữa?”, Tống Ninh Mông hỏi.
“Em không tin anh à?”, Trần Hạo híp mắt cười.
Tống Ninh Mông: “Em tin anh rể nhất, nhưng châu báu Bạch thị là của chị chứ không phải của em.
Nếu là của em thì em sẽ không do dự mà cược!”
“Nếu em đã tin anh thì tại sao không tin thêm một lần nữa?”, Trần Hạo cười tươi rói, trong mắt toàn là sự tự tin.
Tống Ninh Mông bất chợt tìm được sự tự tin trong mắt Trần Hạo, nên cũng không ngăn cản nữa.
Tôn Lưu Vân thì cười khẩy: “Giờ tôi bắt đầu sỉ nhục nhà họ Bạch được chưa?”
Trần Hạo đáp: “Nói không chừng là tôi sỉ nhục nhà họ Tôn ấy chứ!”
“Nằm mơ đi!”, Tôn Lưu Vân nói xong thì hung hăng đập vỡ thẻ ngọc!
Thẻ ngọc vỡ vụn thành từng mảnh, đám người tò mò nhặt lên, xem đến chất ngọc thì thi nhau lắc đầu.
“Ngọc này kém quá, nhiều nhất chắc được năm thôi!”
“Nhà họ Bạch thua rồi!”
“Biết rõ sẽ thua mà còn cược, đây là người nhà họ Bạch hay đang cố ý gài nhà họ Bạch vậy? đúng là điên!”
Người xung quanh vừa nhìn mảnh vỡ ngọc vừa bàn tán xôn xao.
Bạch Tường Vũ cười ha ha: “Các người không nhận ra anh ta à? Đó là con rể trưởng của nhà họ Bạch đó!”
Bọn họ nghe vậy thì cả kinh, con rể nhà họ Bạch? Người ta đồn nhà họ Bạch có con rể ngốc, hóa ra là thật rồi!
Đám người nghe Bạch Tường Vũ nói vậy thì cũng dần nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Anh thua!”, Tôn Lưu Vân cười khẩy nhìn Trần Hạo.
“Chưa chắc đâu”!, Trần Hạo đáp.
“Muốn trốn à? Thế thì chán quá! Ở đây toàn chuyên gia cả thôi!”, Tôn Lưu Vân nói xong thì nhặt một mảnh ngọc lên rồi giao cho ông già thu ngân ở bên quầy Thái Cổ.
“Ông Nguyễn, ông giúp anh ta chút đi!”, Tôn Lưu Vân nói.
Ông Nguyễn nhìn qua rồi thản nhiên nói: “Ngọc non là cái chắc, chưa đến năm!”
Bạch Tường Vũ nghe được đáp án khẳng định, liền vui sướng khi thấy người gặp họa: “Trần Hạo ơi là Trần Hạo! Anh không hiểu thì thôi, sao cứ phải cố chấp thế làm gì? Giờ không những hại bản thân mà còn hại cả nhà họ Bạch nữa đấy! Nhà họ Bạch có chàng rể như anh đúng là đen đủi tám kiếp!”
Trần Hạo cười đáp: “Nếu các người đều nhìn nhầm thì sao?”
Con mẹ nó! Thằng này nói gì cơ?
Trần Hạo nói xong, tất cả đều kinh ngạc, rồi bật cười.
“Đúng là ngu thật, ngu đến cố chấp luôn!”
“Bạch Phi Nhi tài sắc như thế, sao lại lấy phải thằng chồng ngốc cơ chứ?”
“Nhà họ Bạch cũng vậy, ngốc thì nhốt ở nhà đi, lại cho chạy rông ngoài đường cơ!”
Bạch Tường Vũ và Tôn Lưu Vân nhìn nhau rồi cười đắc ý.
Tống Ninh Mông nói: “Anh rể, anh lại hồ đồ rồi hả! Trời ơi! Em làm gì thế này?”
Trần Hạo cười, xoa đầu Tống Ninh Mông: “Ngốc nghếch, anh rể vẫn tỉnh táo lắm! Tỉnh táo hơn bất kỳ ai ở đây!”
Trong lúc Tống Ninh Mông đang ngơ ngác, Trần Hạo đi về phía Tôn Lưu Vân rồi nhặt một phần nạm vàng rơi ra: “Anh xem đây là gì?”
Tôn Lưu Vân khinh khỉnh đáp: “Hả? Một mảnh vàng không có bất cứ giá trị lịch sử nào chứ gì!”
“Vậy à?”, Trần Hạo mỉm cười rồi lấy bật lửa ra, đốt phần nạm vàng.
Phần nạm vàng nhanh chóng bị đốt lên, cũng vào lúc này, phía sau nó bắt đầu xuất hiện một sự vênh lên nho nhỏ.
Trần Hạo mỉm cười, khẽ xé cái phần giấy vàng đó ra.
Sau đó, anh lặp lại nhiều lần, giấy vàng vênh lên liên tục.
Đám người hóng chuyện ngơ ngác nhìn nhau, cũng dần ý thức được vấn đề.
Khi Trần Hạo xé lớp giấy vàng cuối cùng, đám người đã thấy được bảy chữ được khắc trên giấy vàng: “Chân diệc giả dã giả diệc chân”!
Xé giấy vàng ra, phần nạm vàng cũng thực sự bộc lộ.
Tôn Lưu Vân run rẩy, dần thấy bất an.
Ông Nguyễn kinh ngạc: “Đây là...!Tác phẩm cuối cùng của Tất Quỷ Thủ, Giả Diệc Chân?”
Tương truyền rằng trước khi lui về ở ẩn, Tất Quỷ Thủ hối hận mình đã làm giả khiến cho vô số người phá sản.
Ông ta bèn lựa chọn cách của mình để đền tội, chế tạo ra một thứ hàng thật nhìn giống như giả nhất! Và lấy tên là Giả Diệc Chân!
Có người cũng kinh ngạc thốt lên: “Đây...!Đây là nạm vàng kim ngọc lương duyên!”
Tất cả đều sững sờ.
Ai mà ngờ được mọi chuyện sẽ thành đến thế này chứ?
Kim ngọc lương duyên là trân bảo truyền đời, mặc dù có phần nạm vàng nhưng cũng là bảo vật vô giá!
Thứ này không thể tính bằng tiền được!
Đám người nhớ lại cảnh bọn họ cười nhạo Trần Hạo ban nãy, mặt đều đỏ bừng hết cả lên.
Hóa ra kẻ ngốc thật sự chính là họ!
Ông Nguyễn run rẩy chìa tay ra với Trần Hạo: “Thưa cậu, cậu có thể cho tôi xem một chút được không?”
Trần Hạo gật đầu, đưa cho ông Nguyễn.
Ông Nguyễn tán thưởng một hồi, rồi sờ phần nạm vàng: “Đời này vẫn được nhìn thấy bảo bối như vậy, tôi chết cũng đáng...”
Tôn Lưu Vân tái mặt, nghiến răng.
Bạch Tường Vũ thì sững sờ tại chỗ.
Sao anh ta có thể tin được rằng tên khốn Trần Hạo này biết chơi đồ cổ chứ?
Trần Hạo cười, nói với Tôn Lưu Vân: “Anh Tôn, anh thua rồi đấy.
Đừng quên lời hẹn ước làm người mẫu cho đá quý Bạch thị nha!”
Bây giờ chẳng thấy sự kiêu ngạo của Tôn Lưu Vân đâu nữa mà chỉ có sự căm thù.
Hắn ta không những thua, lại còn nhục mặt đi cược một việc mà hắn ta không bao giờ muốn làm!
Nếu người khác biết được thì Tôn Lưu Vân còn sống thế nào nữa?
Tôn Lưu Vân nghĩ một hồi, bèn lựa chọn thoái thác: “Ai nghe thấy lời cược nào? Tôi có nói gì đâu?”
Trần Hạo nghe vậy thì cười khẩy: “À? Định trốn phải không?”
Bạch Tường Vũ đã hiểu được ý của Tôn Lưu Vân: “Trốn cái gì? Tôi là người nhà họ Bạch cũng phải nói câu công bằng.
Ban nãy anh Tôn chả nói cái gì cả, toàn là tự anh suy ra thôi!”
Tống Ninh Mông thấy Bạch Tường Vũ nói vậy thì không khỏi lên tiếng: “Anh đúng là loại vô sỉ!”.