Người bạn già bên cạnh vỗ vai Khương Chấn Viễn, an ủi: “Ông đừng quá để ý! Do xui nên mới gặp phải Tất Quỷ Thủ thôi mà!”
Khương Chấn Viễn nói: “Nhìn sai thì là nhìn sai, tôi không bao biện cho lỗi sai của mình đâu!”
“Cậu Trần, tôi rất tò mò, tại sao cậu lại phát hiện được nó là giả vậy?”, Khương Chấn Viễn nghĩ một hồi rồi khâm phục hỏi Trần Hạo.
“Ly đồng vàng này có vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng khuyết điểm lại nằm ở trọng lượng của nó!”, Trần Hạo đáp.
“Trọng lượng?”, Khương Chấn Viễn kinh ngạc.
“Đúng vậy, trọng lượng.
Tôi từng nhìn thấy ly đồng vàng giống vậy rồi, hàng thật, trọng lượng nhẹ hơn nhiều lắm.
Vì có niên đại lâu đời, nên đồ đồng không ngừng trải qua quá trình bị ô xi hóa, một phần lớn chất lượng sẽ bị mài mòn đi, cho nên trọng lượng của cái ly này rất đáng ngờ!”
Trần Hạo nói ra phán đoán của mình.
Cổ Thiên Mãnh nói: “Nhưng nếu là đồ tuẫn táng, do không khí bị ngăn cách nên đồ đồng sẽ ít bị tổn thất về trọng lượng cùng mùi tanh hơn!”
Trần Hạo gật đầu: “Ông Cổ nói đúng, cho nên tôi mới dùng đến cách thứ hai!”
Khương Chấn Viễn kinh ngạc: “Đó là búng một cái sao?”
Trần Hạo đáp: “Chính xác! Nếu đồ tuẫn táng là hàng thật thì kết cấu của nó sẽ rất vững chắc.
Tính dẫn và độ dẻo của đồng là tốt nhất! Lực búng của tôi rất vừa vặn, nếu là thật thì nó sẽ ổn định, nhưng nếu không thì nó sẽ xảy ra hiện tượng như vừa rồi!”
Mấy ông già quay sang nhìn nhau.
Đây là lần đầu họ nghe đến cách giám định kiểu này, vừa kinh ngạc lại vừa bội phục.
Điều khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn là, Trần Hạo từng nhìn thấy hàng thật!
Đồ đồng vàng hàng thật dễ cầu khó gặp, Khương Chấn Viễn cũng coi như là đại sư trong giới đồ cổ, cả đời sưu tầm đồ đồng vàng, nhưng vẫn vơ phải hàng giả đấy thôi?
Ở tuổi Trần Hạo mà có thể gặp được hàng thật thì có lẽ Trần Hạo là đệ tử của một cao nhân nào đó.
Khương Chấn Viễn nghe Trần Hạo nói từ đầu đến cuối, mới đi về phía Trần Hạo, khom người bội phục: “Cậu Trần, tôi xin lỗi cậu vì những lời kiêu ngạo ban nãy.
Trình độ của cậu đã vượt qua cả người được xưng là đại sư như tôi rồi!”
Trần Hạo mỉm cười: “Ông khiêm tốn quá, dù gì cũng là sản phẩm của Tất Quỷ Thủ, nếu như tôi chưa gặp được hàng thật thì có lẽ cũng sẽ bị qua mặt đấy!”
Cổ Thiên Mãnh cười: “Cậu Trần đừng khiêm tốn thế, vừa nãy ở bên ngoài cậu đã nhìn thấu Giả Diệc Chân của Tất Quỷ Thủ còn gì?”
“Giả Diệc Chân? Ông nói Giả Diệc Chân vẫn còn trên đời sao? Thế mà lại bị nhìn thấu? Không thể nào?”, mấy ông già khác đều kinh ngạc nhìn Trần Hạo.
Cổ Thiên Mãnh gật đầu xác nhận, đám người càng thêm chấn động.
Giả Diệc Chân là tuyệt phẩm tâm huyết của Tất Quỷ Thủ trước khi bỏ nghề.
Không dám nói đây là tác phẩm đỉnh nhất cả đời này của Tất Quỷ Thủ, nhưng chắc chắn cũng phải lọt top .
Nhìn thấu được Giả Diệc Chân, chỉ có thể nói năng lực của Trần Hạo đã mạnh đến mức không thể tin được.
Nghĩ vậy, đám người không khỏi tán đồng lời của Cổ Thiên Mãnh.
Trần Hạo đúng là đang khiêm tốn!
Mà màn biểu diễn kinh hãi thế tục này của Trần Hạo còn khiến mọi người nghĩ đến một kỳ tài giám định khác, Tào Văn Tri!
Người này là người đứng đầu giới đồ cổ! Một người đàn ông được coi là “thần”!
Có bản lĩnh bậc này, ai dám nói Trần Hạo sẽ không phải là Tào Tri Văn tiếp theo chứ? Hoặc là còn khủng bố hơn cả Tào Tri Văn?
Ít nhất thì bọn họ chưa từng nghe nói Tào Tri Văn ở tầm tuổi Trần Hạo đã xuất sắc được như Trần Hạo!
Sau khi Tào Tri Văn quy ẩn giang hồ, bên cạnh ông ấy cũng hình thành một đế quốc đồ cổ khủng bố.
Lúc này, mấy ông già cảm thấy nếu như kết thân được với Trần Hạo, tương lai anh mà phát triển vượt bậc thì ai dám nói bọn họ sẽ không phải là một thành viên trong đế quốc đồ cổ của Trần Hạo chứ?
Nghĩ đến đây, bọn họ không khỏi nhiệt huyết hẳn lên.
Những người chuyên trong ngành này dựa vào tài giám định để kiếm tiền, thực tế cũng đại diện cho một thế lực, dũng mãnh hơn thì là chúa tể ăn lợi nhuận, có lợi ích trước mặt, ai sẽ bỏ qua chứ?
Giờ đây bọn họ mới hiểu được vì sao Cổ Thiên Mãnh lại coi trọng Trần Hạo và muốn kết giao với anh như vậy.
Tề Mặc Bác cười nói: “Lúc trước tôi còn mấy phần nghi ngờ với cậu Trần, nhưng hôm nay gặp mặt thì đúng là tâm phục khẩu phục! Nào, mời cậu Trần ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện!”
Mấy ông già cũng đứng dậy mời.
Thấy cảnh này, Trần Hạo hơi đau đầu.
Bốn chữ “từ từ nói chuyện” khiến anh nghĩ đến Trương Thanh Tuyền.
Hôm đó, anh và ông ấy nói chuyện liền một tiếng.
Bây giờ trong này có ông già, không lẽ phải nói cả ngày ư?
Trần Hạo vội vàng từ chối: “Xin lỗi các ông, nhưng tôi còn có việc nên phải đi trước!”
Khương Chấn Viễn nói: “Cậu Trần, nếu là vì tôi mà cậu không muốn ngồi lại thì tôi có thể đi!”
Trần Hạo cũng định đề nghị Tề Mặc Bác tham gia buổi khai trương của Diệc Hiên, bèn lấy cớ để chứng minh bản thân có việc bận thật để dễ dàng rời đi.
Nếu không thì đám mê đồ cổ này chắc chắn sẽ làm phiền anh đến chết.
“Hôm nay tôi đến đây là vì biết có Tề đại sư xuất hiện, muốn mời Tề đại sư đến tham gia buổi khai trương đá quý Diệc Hiên của nhà họ Bạch!”
“Ồ...!cậu Trần có liên quan đến nhà họ Bạch sao?”, Tề Mặc Bác hỏi.
Cổ Thiên Mãnh cười khà khà: “Cậu ấy là con rể cả nhà họ Bạch đó!”
Nghe vậy, Tề Mặc Bác liền cười đồng ý.
Ông ấy biết đây là cơ hội tốt để kết thân với Trần Hạo.
“Tôi nhất định sẽ đi, cậu Trần cứ yên tâm!”
“Vậy xin cảm ơn Tề đại sư trước.
Lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời riêng Tề đại sư đến để bày tỏ sự cảm ơn!”
“Hahaha! Thế thì tốt quá, tôi chờ lời mời của cậu Trần đấy!”
“Được, tôi đi trước đây”!
Trần Hạo nói xong thì kéo Tống Ninh Mông đi.
Tống Ninh Mông cứ ngơ ngác suốt, mãi đến lúc lên xe, cô bé mới bần thần quay lại.
Cô bé nhìn chằm chằm Trần Hạo như kiểu mặt anh có vết gì đó.
“Nhóc con, sao cứ nhìn anh mãi thế?”
“Anh rể, có phải anh có hai thân phận không? Giống như siêu anh hùng ấy?”, Tống Ninh Mông hỏi.
“Ý em là sao?”
“Tức là ngày thường anh cũng là người thường, đến lúc nguy cấp anh lại biến thành sứ giả của chính nghĩa! Anh cứu Bạch thị, chị em, cả em nữa...!Hình như lần nào cũng thế ấy? Chẳng phải rất giống siêu anh hùng hay sao?”
Trần Hạo nghe vậy thì bật cười!
“Đây là bí mật, em đừng nói cho ai nha, nếu không anh sẽ giết người diệt khẩu đó...”
Trần Hạo diễn một gương mặt ác độc.
Tống Ninh Mông cười phì, cũng không nghi ngờ chuyện này nữa: “Anh rể, anh diễn tệ quá!”
“Mãi mới có một lần anh ra oai, em phải giả vờ ngưỡng mộ đi chứ?”
“Phụt!”, Tống Ninh Mông bật cười: “Không, giả vờ làm gì chứ! Em ngưỡng mộ anh từ lâu rồi mà!”
“...”
Lúc này mới đến lượt Trần Hạo sợ hãi.
Nếu bị cô yêu tinh này thích thì chắc ngày nào anh cũng phải đổ mồ hôi xin chết mất!
Cho nên Trần Hạo mau chóng chuyển chủ đề, thúc giục cô bé lái xe về Bạch thị.
Mà tại Bạch thị lúc này đang mở một cuộc họp các bộ phận.
Các bộ phận đều đã báo cáo xong, Bạch Phi Nhi chuẩn bị tuyên bố tan họp.
Lưu Gia Ấn đứng dậy hỏi: “Chủ tịch có quên điều gì không vậy?”
Bộ phận hỏi: “Phó tổng Lưu có ý gì?”
“Ngày mai Diệc Hiên sẽ khai trương, mặc dù không mời được Tề đại sư nhưng trưởng bộ phận Giang đã tìm được Trương đại sư, đây là công lao lớn mà, nên khen thưởng bộ phận sales chứ!”, Lưu Gia Ấn chính nghĩa nói.
Nghe Lưu Gia Ấn nói vậy, Bạch Phi Nhi chau mày.
Dạo này cô luôn trốn tránh vấn đề này vì muốn làm dịu đi việc Giang Ngạo Tuyết từng nói không mời được Tề đại sư thì sẽ từ chức, Lưu Gia Ấn lại cố tình nhắc đến, hắn ta muốn giúp cô hay hại cô đây?
Quả nhiên, Giang Ngạo Tuyết vừa mới nghĩ xong thì trưởng bộ phận Tiền đã lên tiếng.
“Vậy không công bằng lắm đâu? Khi đó trưởng bộ phận Giang nói không tìm được Tề đại sư thì sẽ từ chức mà! Tôi nhớ không nhầm nhỉ?”
Lưu Gia Ấn quát: “Lão Tiền, mọi chuyện phải lấy lợi nhuận làm trọng.
Bộ phận sales đã tìm được Trương đại sư thay thế rồi cơ mà! Đây là lập công đó!”.