Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông liên tục châm chọc Trần Hạo kia nhìn thấy cảnh này còn tưởng mình nằm mơ.
Trần Hạo lắc điện thoại: “Anh đừng có mà ăn cái này nhé, tôi còn phải gọi điện thoại đó!”
Phụt! Trương Mạn bật cười.
Lý Thúy Lan cũng đứng dậy, Lưu Khánh trước mặt chính là hy vọng sống lại của bà ta!
Lưu Khánh cúi đầu, khom người với Trần Hạo, trong mắt dường như chỉ có Trần Hạo.
“Trần đại sư, mời cậu qua căn phòng phía sau ngồi và chờ tôi một chút!”
Nói xong, Lưu Khánh sai học sinh đang học tiến sĩ của mình là Thạch Khang đến tiếp đón nhóm Trần Hạo, đem trà ngon đến đãi.
Những bệnh nhân đó kinh ngạc, nhìn Trần Hạo chằm chằm đến mức suýt thì rớt cả tròng mắt.
Thạch Khang càng kinh ngạc hơn.
Anh ta đi theo Lưu Khánh đã lâu, chưa từng thấy Lưu Khánh khách sáo với ai như vậy, trong lòng hơi không phục.
Anh ta cho rằng đây chỉ là một thanh niên bình thường, dựa vào cái thá gì mà thầy bắt anh ta khách sáo như vậy chứ?
Mấy người đi rồi, Lưu Khánh giải thích với các bệnh nhân đang xếp hàng một phen.
Đám người không nói gì, trong lòng chỉ thầm tiếc nuối, sao bản thân không có bạn bè thân thích gì chứ?
Nhưng đám bệnh nhân vẫn cứ thấy chuyện này thật kỳ lạ.
Người thanh niên này quen Lưu Khánh thì thôi đi, nhưng lại được Lưu Khánh gọi là đại sư là sao? Không lẽ cậu ta còn giỏi hơn cả Lưu Khánh?
Lúc này, trong gian phòng nghỉ mà bệnh viện Trung y đặc biệt chuẩn bị cho Lưu Khánh, Thạch Khang đang châm trà cho mấy người.
Nhận ly trà của Thạch Khang, Lý Thúy Lan như đang trong mơ, hỏi con gái mình: “Con gái, đây có phải là mơ không?”
Trương Mạn bật cười: “Mẹ, đây là thật mà? Lát nữa mẹ sẽ được Lưu Khánh đại sư khám bệnh cho, như ý nguyện của mẹ luôn đó! Khi mẹ khỏi, con sẽ xin nghỉ để đưa mẹ đi du lịch!”
Lý Thúy Lan vẫn không dám tin, hỏi Thạch Khang đang rót trà: “Cậu này, trong bệnh viện này chỉ có một Lưu Khánh thôi hả!”
Nhắc đến thầy mình, Thạch Khang không khỏi kiêu ngạo: “Trong bệnh viện Trung y này chỉ có một Lưu Khánh thôi, đó là thầy của tôi, Thánh thủ Trung y!”
Nghe vậy, Lý Thúy Lan mới hoàn toàn yên tâm!
Trong lúc mấy người nói chuyện, Lưu Khánh bước vào, nhìn ly trà, bèn mắng luôn: “Cái gì đây? Tôi đã bảo mang trà ngon đến cơ mà? Mau đem Kim Bất Hoán đến đây ngay! Trần đại sư là khách quý nhất của tôi, trà này sao xứng được?”
Bị Lưu Khánh mắng, Thạch Khang vừa vội vàng đi thay trà vừa lẩm bẩm: “Thầy bị sao vậy chứ? Trà đó bình thường thầy còn chẳng nỡ dùng!”
Sau khi Thạch Khang đi, Lưu Khánh ngồi xuống đối diện với Trần Hạo: “Đắc tội với Trần đại sư quá! Nếu biết cậu đích thân đến thì tôi đã đứng chờ ở cửa bệnh viện rồi, đỡ phải khổ cực như vậy!”
Trần Hạo cười đáp: “Không sao cả, sáng sớm gọi điện tôi có nói là đến tìm ông khám bệnh rồi đó.
Đây là Trương Mạn, đồng nghiệp của tôi, còn đây là mẹ cô ấy, cũng là bệnh nhân!”
“Ồ...!Ra là vậy!”, Lưu Khánh gật đầu như giã tỏi, rồi nhìn Lý Thúy Lan: “Để tôi bắt mạch cho bà!”
Lý Thúy Lan vội vàng đưa tay ra, Lưu Khánh chạm vào, sau đó nói: “Đây là bị tức ngực khó thở, do chứng viêm gây ra.
Đại khái được khoảng tháng rồi, lúc trước bị đau không rõ ràng nên bà không chú ý, bỏ lỡ thời gian chữa trị thích hợp nhất”.
Nói đến đây, Lưu Khánh lại yêu cầu xem bựa lưỡi và đáy mắt: “Vài cơ quan nội tạng làm ảnh hưởng đến lồng ngực, có phải bà thường xuyên thấy nôn nao trong ngực, đau đầu ngắn hạn, ban đêm không ngủ được, cứ ngủ là sẽ tỉnh vì đau không? Đến mấy ngày sau thì thậm chí không ngủ cũng sẽ phát tác?”
“Đúng là như vậy! Giày vò khiến tôi đau không chịu được!”
“Bệnh này Tây y khó chữa lắm, không kiểm tra ra được vấn đề, chắc bà đi nhiều bệnh viện lắm nhưng vẫn vô ích, nên mới có người gợi ý thử Trung y đúng không?”
“Lưu Thánh thủ đúng là giỏi quá!”
Lưu Khánh mỉm cười, thả mạch môn của Lý Thúy Lan ra: “Bệnh này với Trung y chỉ là một vấn đề nhỏ, lát nữa tôi sẽ châm cứu cho bà, cho không khí ở lồng ngực được thông thoáng, rồi uống thuốc nửa tháng là khỏi!”
Lý Thúy Lan bị cơn đau giày vò bao nhiêu lâu, cứ tưởng là bệnh gì khó chữa.
Khi nghe Lưu Khánh nói vậy liền cảm thấy thoải mái, vội vàng cảm ơn: “Thật sự cảm ơn đại sư! Có câu này của đại sư, tôi cũng yên tâm hơn rồi!”
Lưu Khánh lạnh nhạt phất tay: “Bệnh này Trung y chữa rất dễ! Tôi sẽ cho người chuẩn bị châm trước!”
Nói xong, Lưu Khánh đánh mắt, một nữ sinh viên của ông ấy vội đi lấy châm!
Lý Thúy Lan còn định cảm ơn nữa thì Lưu Khánh đã chuyển sang nói chuyện với Trần Hạo: “Trần đại sư, lần trước cũng phải cảm ơn cậu giúp đỡ vụ Lão Hạ, tôi cũng muốn mời cậu ăn bữa cơm, không biết cậu có rảnh không ạ?”
Thấy vậy, Lý Thúy Lan kinh ngạc há hốc miệng, lòng thầm nghĩ, Lưu Khánh khách sáo với Tiểu Trần quá cơ, không lẽ thân phận của Tiểu Trần...!
Nghĩ đến đây, hình tượng của Trần Hạo trong lòng Lý Thúy Lan lại trở nên cao hơn rất nhiều, cách xưng hô cũng từ Trần Hạo chuyển thành Tiểu Trần.
“Haha, để sau đi!”, Trần Hạo không từ chối hẳn.
Lưu Khánh cũng cười gượng: “Tôi đường đột quá nhỉ.
Thật ra mời cậu ăn cơm chỉ là một mặt thôi, tôi còn muốn thỉnh giáo cậu mấy vấn đề...”
“Rồi rồi...!Chắc chắn là hôm sau sẽ đi mà!”, Trần Hạo xua tay, không chịu nổi sự niềm nở của Lưu Khánh.
Lưu Khánh thấy Trần Hạo đồng ý, tuy nói là hôm sau nhưng ông ấy vẫn cười tươi như hoa!
Thấy cảnh này, Trương Mạn hoàn toàn sửng sốt, hình tượng của Trần Hạo trong lòng cô ấy cũng thay đổi không ngừng.
Thạch Khang và mấy sinh viên học tiến sĩ khác ở bên cạnh thì cực kỳ khó chịu.
Bình thường, bọn họ đều hầu hạ Lưu Khánh như ông nội.
Hôm nay người thầy trong lòng họ thế mà lại cung kính với một người thanh niên còn nhỏ tuổi hơn bọn họ như vậy, mà tên nhóc này còn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt?
“Thầy sao vậy chứ? Một đứa thanh niên thôi mà, có đáng vậy không?”
“Đúng đó! Vì sao chứ? Không lẽ đó là con nhà giàu nào đó? Nhìn chẳng giống gì cả!”
Cô nữ xinh thanh tú đi chuẩn bị châm quay lại, lấy nước trà rồi phản bác lại: “Người mà thầy tôn trọng chắc chắn phải có bản lĩnh, thầy là người chịu thua trước quyền thế sao? Mấy người nói linh tinh cái gì vậy?”
Nói xong, cô ấy đi về phía Lưu Khánh.
Lưu Khánh nhận trà, đích thân rót cho Trần Hạo: “Mời Trần đại sư uống trà ạ!”
Trần Hạo gật đầu cười: “Cảm ơn!”
“Đây là Lâm Vũ Nặc, đang học tại khoa Y, là con của bạn tôi.
Đang kỳ nghỉ hè nên qua đây để học thêm kiến thức! Vũ Nặc, qua đây chào Trần đại sư!”, lúc Lưu Khánh giới thiệu cũng là lúc Lâm Vũ Nặc đang bày kim ra.
“Chào Trần đại sư!”, Lâm Vũ Nặc cười ngọt ngào rồi nhanh chóng giúp thầy mình sát trùng kim bạc.
“Chào cô!”
Trần Hạo gật đầu đáp lễ, lúc này anh mới để ý đến cô gái này.
Giờ anh mới thấy Lâm Vũ Nặc này cũng khá xinh.
Mắt sáng long lanh, vô cùng trong trẻo, lúc cười nhìn Trần Hạo thì cong thành hình mặt trăng.
Linh vận ở ấn đường khiến người ta thoải mái, mày liễu môi mọng, thanh nhã yêu kiều, tóc đen dài buộc đuổi ngựa, bộ áo blouse không ngăn được thân hình quyến rũ.
Cảm giác tổng thể là chói lóa, thành thục, tiêu dao!
Lý Thúy Lan thấy thế thì lấy tay bấm con gái.
Sự khó chịu với Trần Hạo lúc trước đã mất sạch.
Lúc này, bà ta càng nhìn “con rể” càng thấy ưng!
Trương Mạn hiểu ý mẹ ngay, đỏ bừng mặt lên: “Mẹ...”
Người bên cạnh cũng không chú ý đến cuộc nói chuyện nhỏ giữa hai mẹ con.
Sau khi tiêu độc kim bạc xong, Lưu Khánh chuẩn bị châm cứu.
!..