Chi đi qua hồ Tây, gửi xe rồi đi dạo bộ.
Bây giờ cô thấy rất ngột ngạt, không dám về công ty, không thể đối mặt với sự hi vọng của mọi người.
Hưng Phát rút vốn là dấu chấm hết cho Huy Tuấn.
Lời Mạch Tuấn cứ vang vọng bên tai "Em nên biết có những thứ không thể giúp không? Có những người không thể tranh giành.
Nếu em nghĩ lại thì tìm anh."
Gió Hồ Tây thổi lên mát rượi mà cô vẫn thấy bức bối, chắc chắn là cô ta muốn ép cô đến đường cùng.
Cô không thể bắt Tùng cưới cô ta chỉ để giúp cô vực Huy Tuấn được.
- Ý của anh là vì Tùng mà cô ta chèn ép tôi.
- Em nên nhận ra điều này sớm hơn, cô ta có quyền mà em thì lại nẫng mất chồng sắp cưới của người ta.
Em nghĩ xem, cô ấy sẽ để cho em yên chắc.
- Nhưng hợp tác giữa tôi và anh...
- Anh đại diện cho tập đoàn mà tập đoàn thì của nhà Thùy Tiên.
Họ đã quyết thì anh phải theo nhưng...
Hắn cười nhếch miệng.
- Nếu em rời xa hắn đến cạnh anh thì...!anh sẽ giúp được.
Chi lắc đầu xua đi cuộc nói chuyện với Mạch Tuấn.
Chẳng lẽ nhà kho cũng là cô ta dở trò, nếu là như vậy thì chắc chắn cô sẽ tìm ra, cô ta phải chịu trách nhiệm.
Ngửa mặt đón gió, mắt nhắm nghiền mệt mỏi, cô lại cảm nhận được Tuấn đang nhìn mình, cô thầm thì như người mộng du.
"Tuấn, em xin lỗi.
Anh đã kì vọng vào em nhưng người ta đã bức em đến đường này thì em cũng không thể bất chấp mọi thủ đoạn để duy trì nó được.
Em không thể khuyên Tùng về với cô ta được vì...!con trai em cần anh ấy và em cũng cần anh ấy.
Đến lúc em cũng nên cất mọi thứ của anh vào một góc để sống cuộc sống của mình rồi phải không anh?"
Tình yêu đã qua sẽ không làm tổn thương bạn, điều làm bạn tổn thương là mải mê nhớ về nó.
Nếu còn những thứ liên quan đến Tuấn thì Chi sẽ mãi vùng vẫy trong quá khứ? Chẳng thể sống cuộc đời của mình.
Cảnh giới cao nhất của đời người là biết buông bỏ, biết chấp nhận và hướng tới những điều tốt đẹp khác, đừng mãi ôm ấp lấy quá khứ dù đó là những thứ đẹp đẽ nhất.
Tùng vừa ra khỏi Laya thì gặp Thùy Tiên đang có ý định vào.
Anh biết cô ta vẫn cứ bám lấy mẹ anh để thực hiện mục đích.
Không hiểu sao ngày trước mắt anh mù hay sao mà dây phải con đỉa này cơ chứ?
- Anh Tùng, anh về Laya làm rồi à?
Nghe cái giọng ẻo lả, mềm nhũn như bún, khuôn mặt tỏ ra tử tế tệ của cô ta mà Tùng chán ghét.
- Cô đến đây làm gì? Đừng có bám lấy mẹ tôi như vậy?
- Sao anh cứ nặng lời với em vậy? Dù sao thì chúng ta...
- Cô đừng lôi cái đính hôn ấy ra nữa, đó là điều ngu xuẩn nhất mà tôi đã từng làm và thấy hối hận vì đã giúp cô.
Thùy Tiên mặt biến sắc, cô không ngờ anh lại vì cô ta mà nói những lời cay nghiệt như vậy.
- Hưng Phát đã rút vốn đầu tư cho Huy Tuấn, chắc hẳn cô ta đang chuẩn bị phá sản rồi nhỉ? Để em xem cô ta vùng vẫy chết thế nào?
Tùng nhìn Thùy Tiên nhíu chặt mày thành hố sâu hun hút.
- Cô giở trò?
- Công ty cô ta như vậy thì Hưng Phát rút vốn có gì là không đúng? Nhưng nếu anh chịu vì cô ta thì em sẽ nói với ông nội.
- Cô chấp nhận lấy một người không yêu mình?
- Có sao đâu, chỉ cần em yêu anh là được.
Tùng nhếch miệng cười lạnh lùng.
- Tôi giúp cô lấy được quyền thừa kế thì sẽ có cách phá đổ nó như cái cách cô đang làm với Chi.
Thậm chí tôi sẽ khiến cho cô còn thảm hơn thế nữa...!tin tôi đi.
Tùng bỏ đi mặc Thùy Tiên mặt mày tái xám.
Hai tay nắm chặt nổi cả những gân xanh, đỏ, mắt nhìn theo anh tuyệt vọng.
Chi về sớm đi đón con, những ngày qua cô đã bỏ quên mất con thì phải.
Cô chỉ mải mê khắc phục hậu quả của công ty mà lại quên mất người quan trọng nhất của mình.
- Mẹ, mẹ Chi..
Thằng bé nhìn thấy cô thì hét lên từ trong lớp.
Cô giáo lấy cặp đưa Bon ra.
Chào cô giáo xong, nó ôm chầm lấy chân cô vui mừng.
- Mẹ Chi hôm nay hết bận rồi hả? Bon có thể chơi với mẹ được chưa?
Chi cúi xuống nhấc thằng bé trên tay ôm vào lòng.
- Mẹ xin lỗi Bon nhé!
- Không sao, không sao, mẹ Chi bận nên Bon chơi với ba.
Mẹ đừng khóc.
Bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm thịt lau lau nước mắt trên mặt Chi.
- Mẹ đã hết buồn chưa?
- Ừ hết rồi.
Cô mỉm cười, hôn lên má nó chùn chụt.
Cả tuần nay, cô đi sớm về khuya, bỏ mặc con cho Tùng.
Ngày nào anh cũng ở lại ngủ sofa còn cô thì cứ dửng dưng không để ý.
Thằng bé biết cô bận nên cũng không đòi chỉ lặng lẽ chơi với ba.
- Hôm nay con muốn ăn gì để mẹ nấu?
- Con ăn sườn xào chua ngọt, ba Tùng ăn bò sốt tiêu đen, canh cà chua trứng....
Chi bật cười, nó lên thực đơn mà nhớ chi tiết từng món ba nó thích.
Còn cô đã lâu lắm rồi không biết Tùng thích ăn gì.
- Hôm nay em về sớm hả?
Hai mẹ con vừa ra đến cổng thì Tùng cũng đỗ xe đi vào.
Bon lại được thể gào lên.
- Ba, hôm nay mẹ Chi hết bận rồi.
Tùng lại gần đỡ lấy Bon trên tay Chi.
Thằng bé cắn cắn cái môi rồi thì thầm vào tai Tùng.
- Mẹ Chi vừa khóc
- Thật sao?
- Bon lau nước mắt cho mẹ mà
Mang tiếng là thì thầm mà nó nói đến người đi đường cũng nghe thấy nữa.
- Em không sao chứ?
- Không, mọi thứ ổn rồi.
Hai ba con về trước đi tôi đi chợ.
Anh cho con tắm đi nhé!
Thấy Chi bình ổn Tùng cũng thấy nhẹ nhõm.
Dù cô quyết định thế nào thì anh cũng ủng hộ.
Anh cũng mong có ngày Chi buông bỏ được mọi gánh nặng, những âu lo trong lòng mà sống vui vẻ.
- Em đi cẩn thận nhé! Anh muốn uống bia nên em có thể mua không? Nhà mình hết rồi.
- Vâng, hai ba con về đi..