Sau khi trình bày rõ ràng sự tình cho "người yêu bé nhỏ", ai đó cảm thấy nhẹ lòng. Bạn Uyên tỏ ra rất hiểu chuyện và thái độ không hề bận tâm, kiểu như "những chuyện đó hoàn toàn ngoài ý muốn" và "em tuyệt đối tin tưởng anh mà".
Làm màu chơi vậy thôi chứ trong bụng macma sôi ùng ục thiếu điều sắp tràn ra bản họng rồi. Nhưng kiểu gì cũng phải giữ hình tượng, nàng ta nhẹ nhàng hỏi.
- Lát em đến thăm nhà anh được không? Lâu không gặp nhớ dì Thủy quá!
- Được thôi.
Thế là như hẹn ước, sau buổi học nhỏ và Gin bâu về nhà hắn.
- Dì ớiii~~~ - bạn Gin la oai oái khi vừa ló mặt vào nhà.
- Gì vậy mấy ông tướng? Đói thì vào ăn đi, dì nấu cơm rồi - tiếng dì Thủy từ bếp vọng ra.
- Nhà ta hôm nay có khách, dì ra xem là ai nè - Gin vẫn róng họng lên.
Dì Thủy hớt hải lau tay đi ra. Trông thấy bóng dáng một cô gái thẹn thùng đứng cạnh thằng thiếu gia nhà mình, sao quen quá?!
- Linh Uyên phải không con?
- Dạ. Con đây.
- Coi nè, con về hồi nào vậy, du học mấy năm mà nay dì nhìn không ra luôn. Thành thiếu nữ rồi, xinh quá!
Dì tay bắt mặt mừng, hồ hởi hỏi han đủ chuyện. Bốn người vui vẻ ngồi lại tâm sự một lúc, rồi cùng nhau dùng cơm trưa. Căn nhà lại ngập tràn tiếng cười nói của lũ trẻ như những ngày trước.
- Nhớ hồi đó, thằng Gin với con bé Uyên hôm nào cũng lén ba mẹ trốn sang đây chơi. Đến nỗi chiều nào phụ huynh hai đứa cũng đến đây đập cửa đòi con.
- Nói thật là tại hồi đó con ghiền cơm dì nấu nên mới mò sang ăn chực đó - Gin hào hứng bồi thêm.
- Cậu ăn chực ở nhà tớ có mười mấy năm thôi nhỉ?! - hắn xỉa.
- Này! Anh em sống chết với nhau mà tính toán từng bữa cơm thế hả? - Gin kẹp cổ hắn đến nghẹt thở mới buông.
- Hihi, con cũng thích ăn cơm ở đây lắm.
- Thôi! Không cần đem tôi ra làm lá chắn đâu, tôi biết quá mà! - dì trêu làm hai má nhỏ ửng hồng.
Rồi mỗi người một câu, luyên thuyên cả buổi vẫn không hết chuyện. Bao nhiêu quá khứ vui vẻ được nhắc lại, tiếng nói cười rộn ràng vang vọng khắp ngôi nhà.
Chiếc taxi đỗ xịch trước căn biệt thự xa hoa, nó lê từng bước mệt mỏi. Mới chỉ tới cổng mà đã nghe rần rần ở phòng khách, tự hỏi nhà này hôm nay sao lại huyên náo, rồi giây sau cũng hiểu ra vấn đề. Nó trở về bản mặt không cảm xúc, ung dung tiến thẳng vào nhà.
- Con về rồi! - nó báo cáo với dì Thuỷ một câu lấy lệ rồi tiến thẳng lên phòng, không buồn nhìn mặt ai.
Mọi người ban đầu cũng hơi sững sờ trước thái độ của nó nhưng chỉ trong vòng nốt nhạc lại đâu vào đấy. Tính tình Khánh Tuyết chẳng giống ai, chuyện như này không phải lần đầu nên cũng chẳng ai để tâm.
Nó về phòng tắm rửa sạch sẽ lấy lại tinh thần, gần nữa ngày theo dõi tiến trình thi công ở công trường làm tổn hao biết bao nhiêu calories. Về nhà lại gặp bản mặt của con yêu nữ kia, đúng là không còn gì phiền hơn. Kiểu này thì những ngày tháng sắp tới phải nhìn mặt nhỏ đó dài dài, thiệt hết sức tưởng tượng mà.
Tắm gội sạch sẽ khiến tinh thần con người ta thư thái sảng khoái hẳn ra, nhưng nó thì ngược lại, vì vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy nhỏ Uyên ngồi vắt chân trên "vương quốc bảy phần" giương ánh mắt khiêu khích nhìn nó.
- Cậu... có quan hệ gì với nhà họ Hoàng vậy? - nhỏ bắt chuyện.
Nó không buồn trả lời, ung dung tiến lại bộ sopha ngồi lau tóc.
- Cậu nghe tớ nói không? Tớ hỏi cậu có quan hệ gì với gia đình Thiên Vũ mà lại sống ở đây vậy?
- vẫn không buồn mở miệng
- Cô bị câm à?! - đúng là khi dễ người khác quá đáng, nhỏ tức người gằn giọng.
- Ngậm miệng lại hoặc biến khỏi đây.
- Cô nghĩ cô là ai mà có quyền ra lệnh ở đây, cô chỉ là kẻ ở nhờ thôi. Ỷ có chút quen biết với nhà họ Hoàng rồi lên mặt ư?! Nói cho cô hay, tôi mới là chủ nhân tương lai của căn nhà này. Còn người nên biến khỏi đây là cô đó.
- Okay! - dứt lời nó vơ ngay lấy chùm chìa khoá và túi xách bỏ ra ngoài, không quên đóng sầm cửa tạo nên âm thanh động trời.
Nhỏ tức muốn phát hoả vì cú đóng cửa dằn mặt của bạn Tuyết, nhưng cũng hả dạ bội phần vì tống cổ được nó ra khỏi nhà này, tạm thời là vậy trước.
Mọi người dưới nhà nghe thấy tiếng động vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì đã thấy bóng nó ở cầu thang. Lúc nãy nhỏ bảo sẽ lên gọi nó xuống ăn tối, sao giờ chỉ có mình nó.
- Khánh Tuyết! Con định đi đâu vậy? Cơm nước đã chuẩn bị cả rồi, vào ăn với mọi người một ít rồi đi con. À, còn con bé Uyên lên gọi con mà, nó đâu rồi? - dì Thuỷ hỏi dồn.
- Có việc. Không đói. Trên đó - nó trả lời cộc lóc đủ hiểu rồi đi thẳng.
- Khánh Tuyết không ăn cơm hả dì? - Gin hỏi.
- Không. Nó bảo có việc phải ra ngoài với cả không đói, mà con bé từ lúc về cứ lạ lắm, bình thường cũng ít nói thôi nhưng không lạnh nhạt như bây giờ.
- Kệ con nhỏ đó đi, Linh Uyên xuống rồi, ăn cơm thôi - hắn lên tiếng.
Rồi bữa cơm tối của người lại vui vẻ, thiếu đi người cũng chẳng ảnh hưởng gì, ừ thì nó chỉ làm khách vài tháng, có nó hay không cũng đâu quan trọng.
- Sao lúc nãy trên phòng Thiên Vũ rầm rầm vậy con?
- Con lên phòng ngồi chờ Khánh Tuyết tắm ra rồi bảo cùng xuống ăn cơm, vậy mà cậu ấy không nói không rằng hầm hầm bỏ đi. Con cũng không biết sao cậu ấy lại khó chịu với con - nhỏ ấm ức kể lại.
- Thôi không sao đâu, con bé tính tình hơi kì quặc một chút, con đừng để tâm - dì an ủi.
- Không phải đâu, cậu ấy hình như không thích con, sau này chắc con không dám sang đây chơi nữa - nhỏ thút thít.
- Cô ta có quyền gì?! - hắn gằn giọng.
Thấy tình hình không khả quan, dì chỉ biết giục bọn nhỏ ăn nhanh. Vậy mà, có người sướng đến mức không kiềm được nụ cười nữa miệng. Vừa đuổi được con nhỏ đó đi, vừa khiến mọi người ác cảm với nó. Còn ai cao tay hơn Linh Uyên nhỏ.
Riêng phần nó, chỉ là không thích ở cùng một nơi với người mình ghét nên bỏ ra ngoài. Hơn thua gì với cái hạng đó chỉ mất giá bản thân. Người ta bảo không nên đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài, nhưng khổ nỗi linh cảm của nó lúc nào cũng chính xác. Từ lúc Linh Uyên bước vào lớp là nó đã thấy chẳng có thiện cảm rồi, lại còn thái độ ra vẻ thách thức. Con nhỏ rõ là can đảm, hết người để chọc lại đi nhắm vào nó.
Nó lái xe vòng quanh thành phố mấy tiếng, về đến nhà đã hơn p.m. Dì Thuỷ đã ngủ, hắn vẫn thức nằm nghịch điện thoại, chắc là nhắn tin với người tình bé nhỏ. Nó chẳng buồn ngó tới, trèo lên giường lôi chiếc Mac ra làm việc.
- Cô không thích Linh Uyên à? - hắn bỗng lên tiếng.
- Đừng có nhắc đến.
- Sao vậy?
- châm chú vào máy tính
- Ghen à?
- What?!
- Nothing.
Nó tự hỏi thằng này hôm nay ăn phải bả gì rồi chăng? Ghen? Ghen cái gì? Ghen với ai? Sao phải ghen? Không hiểu gì cả! Chắc người yêu hắn về nên mừng quá phát điên rồi. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo, là Yuu gọi.
- Khánh Tuyết... Cậu ngủ chưa?
Giọng Yuu có chút e dè, lại còn quan tâm nó đến lạ. Bình thường chẳng phải mở màng cuộc nói chuyện là một tràng tổng sỉ vả nó hay sao, tự nhiên nay tốt bất thường, có biến, chắc chắn có biến.
- Chưa.
- Cậu xem mail tớ gửi chưa?
- Vừa thấy, chưa đọc, nói đi.
- Công ty đang gặp chút vấn đề. Đối thủ lần này khá mạnh, dự án lại lớn, tớ không dám một mình quyết định, cậu... - Yuu ngập ngừng.
- Đặt vé đi, sáng mai tớ về.
- Yes, sir. Ôi Snow ôi tớ là tớ yêu cậu nhất Thái Dương hệ luôn đấy!
Nghe tiếng cô bạn reo lên như một đứa trẻ được quà, nó chỉ cảm thấy buồn cười, tuổi rồi mà cứ như con nít ấy. tuổi? Nó và Yuu mới tuổi? Cái tuổi đẹp nhất đời người. Vậy mà nó có cảm giác như mình sống cả thế kỷ rồi ấy chứ, cái cuộc sống do nó vẽ ra khiến nó trưởng thành nhanh quá thì phải.
- Đi đâu à? - hắn chợt hỏi.
- Nghe lén người khác nói chuyện là bất lịch sự, biết không? - hỏi xoáy.
- Bớt đi, phòng này của tôi, chẳng lẽ cô nghe điện thoại tôi phải lịch sự biến ra ngoài, thưa tiểu thư? - đáp xoáy hơn.
- câm nín.
- Mà cô đi đâu?
- Về nhà.
- Làm gì?
- Có việc.
- Việc gì?
- Hỏi lắm thế! - nó nhíu mày khó chịu.
- Ờ... xin lỗi... mà đi bao lâu? - lại hỏi.
- Không biết.
- Sao không biết?
- Làm sao biết?
- Cô đi mà!
- Ờ... xong thì về.
- Vậy khi nào xong?
- Không biết. Hỏi nữa là tôi ném cậu ra cửa sổ liền, ngay, và lập tức đấy - nó gằn giọng.
- câm nín.
Thằng này với con người yêu nó, lắm chuyện hệt như nhau. Hỏi gì mà cứ như bức cung người ta. Mà ngày trước hắn làm gì nói nhiều đến vậy, nhỏ kia vừa về là hỡi ơi nói như chưa từng được nói. Dễ sợ cái đôi uyên ương cứ thích ghẹo điên người khác.
Nó bật dậy đi thu xếp ít đồ chuẩn bị cho chuyến bay ngày mai. Còn ai đó chỉ biết thui thủi ngồi nhìn, lòng thầm trù trừ, con nhỏ đúng là ác nữ, hỏi có tí mà làm thấy ớn. Rồi lại tự kiểm điểm bản thân tại sao hôm nay lại lắm mồm như vậy, hình tượng lạnh lùng boy ngày trước vứt đâu mất rồi?!