Bởi vì tòa án nơi Triệu Y Nhiên làm việc nằm ngay gần Cạnh Hợp, hai người nhân lúc nghỉ trưa tìm một quán mì phía dưới Cạnh Hợp để tụ họp.
Tề Khê ra quân thất bại, buổi trưa ăn cơm với Triệu Y Nhiên, phun ra hết mọi khổ sở. Đáng tiếc Triệu Y Nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong quyển tiểu thuyết mới vừa đọc xong mấy hôm trước, sẵn tiện lúc này giới thiệu luôn.
"Cuộc sống công sở thực tế là khổ như vậy mà. Nghỉ trưa thì tranh thủ đọc tiểu thuyết, xem một chút kịch, phân tán sự chú ý, làm cho đầu óc thảnh thơi buông lỏng một chút, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi mà."
Triệu Y Nhiên vừa nói, vừa không nhịn được mà đề cử quyển tiểu thuyết làm cô ấy mê mệt: "Quyển "Gặp Tiên" này, cậu nhất định phải đọc. Là quyển làm nên tên tuổi của Ngải Tường, khó trách có thể trở thành một chú ngựa ô đại bạo. Mặc dù bút lực hơi kém một chút nhưng tình tiết truyện lại xoay chuyển kinh hồn, nhân vật được thiết lập vô cùng nhiều mặt. Quan trọng nhất là ý tứ được cấu trúc vô cùng lớn mạnh, cũng rất có kết cấu, cảm giác như nội tâm của tác giả rất sâu sắc mới có thể viết một câu chuyện tiên hiệp không có thật một cách hùng vĩ đến như thế. Hơn nữa, quan trọng nhất là, tuy tác giả là nam nhưng trong toàn bộ câu chuyện, nhân vật nữ được khắc họa vô cùng sinh động, hoàn toàn không phải là ánh nhìn phiến diện xấu xí từ phía đàn ông".
Hiển nhiên Triệu Y Nhiên đã hoàn toàn đổ và trở thành fan hâm mộ của Ngải Tường: "Quan trọng nhất là, tình yêu của Ngải Tường và vợ anh ấy thật là đẹp. Anh ấy chỉ có học vấn nghèo nàn cấp ba, vợ anh ấy lại là một bạch phú mỹ trong một gia đình trí thức. Kết quả là Ngải Tường vừa thấy cô ấy đã yêu, ngày nào cũng viết thư tình, không ngại khó ngại khổ mà kiên trì theo đuổi suốt năm năm, rốt cuộc mây tan trăng sáng, bây giờ cả hai đã có một trai một gái."
Tề Khê không quá quan tâm giới giải trí, nhưng độ nóng của "Gặp Tiên", ngay cả cô cũng biết. Bộ phim truyền hình này đang gây sốt, vì vậy nguyên tác cũng thường xuyên được đề cửa, mỗi ngày cả hai đều thay phiên nhau lên hot search.
Triệu Y Nhiên vẫn đang khen Ngải Tường không dứt lời: "Sự kiên định của Ngải Tường thực sự làm người ta khâm phục. Đối với tình yêu, hay đối với sự nghiệp cũng vậy. Anh ấy viết tiểu thuyết cũng đã năm sáu năm. Giai đoạn trước hầu như không có tiền. Cũng là quyển "Gặp Tiên" này bỗng dưng nổi tiếng. Bây giờ sự nghiệp của anh ấy lên như mặt trời buổi ban trưa, kéo ngay theo bản quyền phim ảnh của quyển truyện nhiều kỳ mới được bán với giá cao ngất ngưỡng, nghe nói chốt giá là hai nghìn vạn."
Nói đến đây, Triệu Y Nhiên vẫn hơi tiếc nuối: "Sao hồi đại học mình lại không viết tiểu thuyết chứ. Có lẽ kiên trì viết vài năm cũng làm giàu, độc lập kinh tế. Học luật quả thực là không có tương lai..."
Ngược lại, Tề Khê cũng không quá xúc động: "Vậy cậu phải có người vợ như vợ anh ta, vừa có của, lại vừa yêu vừa bao dung anh ta, chấp nhận để cho chồng mình năm sáu năm không kiếm ra tiền từ việc sáng tác. Nếu không, cậu viết mấy năm như vậy, định không cần ăn vẫn sống qua ngày được sao?"
Triệu Y Nhiên trợn mắt nhìn Tề Khê một cái: "Sao một chút tế bào lãng mạn cậu cũng không có? Tình yêu và hôn nhân là hai bên cùng đến, cùng hy sinh vì nhau. Ngải Tường bây giờ cũng vẫn dựa vào sự cố gắng của mình, cùng vợ theo đuổi tình yêu bất diệt. Cho dù đã kết hôn nhiều năm nhưng anh ấy vẫn vẫn giữ thói quen thời theo đuổi vợ, mỗi ngày gửi thư tình cho vợ qua Weibo."
Tề Khê bĩu môi: "Mình chỉ quan tâm là hai nghìn vạn đó anh ta có chia cho vợ không. Viết thư tình thì có gì mà cảm động? Cố Diễn mà chịu tha thứ cho mình, đừng nói thư tình, dù là thư nhận tội, mỗi ngày mình cũng sẽ viết cho cậu ấy. Nếu mà cậu ấy chia cho mình một nghìn vạn, mình gả cho cậu ấy tại chỗ!"
Những lời này của Tề Khê cũng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, chỉ không nghĩ đến lời vừa dứt, Triệu Y Nhiên còn chưa kịp cười nhạo cô, bên trong gian đối diện đã truyền đến âm thanh ho khan của người bị sặc.
Có lẽ vì ho quá dữ dội, người phục vụ bên cạnh đều hoảng hốt: "Anh à, anh không sao chứ?"
Người đàn ông ở gian bên cạnh lại tiếp tục ho một hồi, Tề Khê mới nghe được giọng mang theo chút âm sắc lạnh______
"Không sao, cảm ơn."
...
Ngày chó má gì thế, lại là Cố Diễn!
Triệu Y Nhiên cũng nghe ra được thân phận của đối phương, chỉ nhìn về phía gương mặt Tề Khê đang dần mất đi hy vọng sống.
Giờ phút này, Tề Khê thấy đã không thể đơn thuần dùng từ xui xẻo để hình dung cuộc đời mình.
Cũng may có lẽ Cố Diễn cũng lười để ý đến cô, ăn xong thì tính tiền rời đi, bỏ lại Tề Khê vô cùng bối rối và cảm giác nuốt không trôi, cảm nhận sâu sắc tầm quan trọng của việc cẩn trọng lời nói.
Có điều chỉ cần da mặt dày, cuộc sống luôn có thể tiếp diễn, nhất là chỉ cần có công việc lấp đầy quỹ thời gian, không ai rảnh rỗi để quan tâm đến mấy thứ hỗn tạp đó.
Kết thúc giờ nghỉ trưa, Tề Khê trở lại phòng làm việc, rốt cuộc gặp được vị khách hàng đầu tiên của cô.
Nói chính xác thì là khách hàng của Cố Tuyết Hàm, chẳng qua là lúc gặp mặt, Cố Tuyết Hàm gọi cả Tề Khê và Cố Diễn.
Từ từ tiếp xúc khách hàng và vụ việc cũng là cách thức mà các luật sư thâm niên hướng dẫn luật sư tập sự. Bắt đầu từ dự thính, thỉnh thoảng hỗ trợ ghi âm hoặc ghi chép công việc, cũng không thực sự có áp lực giải quyết vụ việc nhưng lại có thể dần dần tham gia vào vụ việc, từng bước vững vàng trở thành một luật sư.
Khách hàng lần này của Cố Tuyết Hàm là Trần Tương, là một người có dáng vẻ dịu dàng và mái tóc dài đặc trưng của phái nữ, nhìn qua chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chú trọng cách ăn mặc. Cô ấy có vẻ như quen biết Cố Tuyết Hàm từ trước, vừa gặp mặt đã tươi cười vẫy vẫy tay với Cố Tuyết Hàm.
Cố Tuyết Hàm thực sự dày dặn kinh nghiệm, cũng không trò chuyện dư thừa: "Sao đây chị Tương? Tranh chấp hợp đồng gì?"
"Là tranh chấp hợp đồng phim ảnh của chồng tôi." Trần Tương lấy bản sao hợp đồng ra từ trong túi xách. Cô ấy chu đáo chuẩn bị sẵn nhiều phần, cho ba người tại chỗ mỗi người một bản. “Đây là hợp đồng chuyển giao quyền tác giả của quyển truyện nhiều kỳ mới “Cùng với sói” của anh ấy với bên phim."
Tranh chấp hợp đồng chuyển giao quyền tác giả phim ảnh?
Nghe cũng thật thú vị.
Đến lúc Tề Khê cầm hợp đồng lên nhìn một cái, lại càng thấy thú vị.
Lại là hợp đồng chuyển giao quyền tác giả phim ảnh của nhà văn Ngải Tường.
Cho nên... vị Trần Tương thanh lịch dịu dàng trước mặt này chính là vợ của nhà văn Ngải Tường?
Trần Tương cười một cái: "Hợp đồng này được ký kết lúc quyển truyện nhiều kỳ của chồng tôi vừa mới được xuất bản. Lúc ấy "Gặp Tiên" còn chưa lên sóng, cho nên hợp đồng đối với quyển mới “Cùng với sói” này cũng tương đối bình thường. Nhưng bây giờ "Gặp Tiên" lên sóng lại bùng nổ như vậy, liên tục có rất nhiều công ty đến liên hệ với chồng tôi đặt vấn đề bản quyền đối với “Cùng với sói”, số tiền so với hợp đồng trước đây không chỉ cao hơn gấp mấy lần, nên chúng tôi muốn được xử bản hợp đồng cũ này vô hiệu."
Không phải lúc quyển truyện nhiều kỳ này được xuất bản đã bán bản quyền được hai nghìn vạn sao? Con số này có thể xem là mức giá phổ biến sao?
Chẳng qua chờ đến lúc Tề Khê giở đến phần điều khoản giá trị hợp đồng mới phát hiện...
"Năm trăm vạn? Không phải tin tức đồn là hai nghìn vạn sao?"
Đối diện với một Tề Khê đang khiếp sợ, Cố Tuyết Hàm trực tiếp thay mặt giải thích: "Giá thỏa thuận của bản quyền phim ảnh thực ra là bí mật kinh doanh, có lúc sẽ bị thổi phồng. Có khi là tác giả cố tình nói giá cao hơn ra bên ngoài để tuyên truyền, đề cao giá trị của bản thân và tiếp thị. Có khi lại là do phía công ty phim ảnh, dùng danh nghĩa nhà đầu tư lớn để mua đi bán lại các hạng mục, hoặc để đội lên khoản chi phí chế tác rồi báo cáo láo phần chi phí này. Vì vậy giá cả thông báo ra bên ngoài thường được bơm thêm chút đỉnh."
Trần Tương gật đầu: "Chính là như vậy. Có điều quyển sách mới “Cùng với sói” này của ông nhà tôi, bây giờ thực sự đã có công ty ra giá đến hai nghìn vạn."
Cố Tuyết Hàm nhíu mày: "Cho nên cô muốn hủy hợp đồng? Cảm thấy lúc trước bán năm trăm vạn là lỗ? Vậy đối phương có vi phạm hợp đồng không?"
Nói đến đây, vẻ mặt Trần Tương lại lộ ra vẻ khó xử: Không có vi phạm hợp đồng. Nhưng chúng tôi xem qua sổ sách. Nếu vi phạm hợp đồng, ngoài việc trả lại toàn bộ giá trị hợp đồng, còn phải trả thêm % giá trị bản quyền xem như tiền vi phạm. Những khoản này chúng tôi cũng trả được. Nhưng bên phía công ty điện ảnh và truyền hình lại đang trúng lớn, không muốn chấm dứt hợp đồng..."
Cho nên chồng Trần Tương muốn đơn phương vi phạm hợp đồng.
Dù sao hủy hợp đồng trả lại năm trăm vạn, bồi thường thêm % tiền vi phạm hợp đồng, thì khoản tiền phạt vi phạm này tổng cộng cũng chỉ một trăm vạn. Sau đó ký hợp đồng mới trị giá hai nghìn vạn, không những không lỗ mà còn dễ dàng kiếm được một nghìn bốn trăm vạn.
Cố Tuyết Hàm gật đầu: "Tôi hiểu, tôi sẽ đại diện thương lượng với bên kia. Chị yên tâm đi, nhất định sẽ tìm ra phương án giúp chị giải quyết tốt công việc. Nhưng người chuyển giao quyền tác giả phim ảnh dù sao cũng là anh nhà, nên cần phải có anh ấy ký tên ủy quyền đại diện thương lượng."
Trần Tương nhìn có vẻ như thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tuần này chồng tôi đang đi công tác ở chỗ khác, mọi người chuẩn bị hợp đồng điện tử xong, tôi bảo anh ấy in rồi ký tên gửi lại. Công ty đối phương thực sự là... Tóm lại khó mà thương lượng được. Cho nên tôi mới muốn nhờ người chuyên nghiệp như mọi người đi giải quyết."
Trần Tương nói đến đây, có chút thất lễ: "Xin lỗi, tôi phải đi đón con. Sau này có việc gì thì cứ liên lạc lại với tôi."
...
Trần Tương vừa đi, Cố Tuyết Hàm đã đem việc đàm phán chấm dứt hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình giao cho Tề Khê và Cố Diễn: "Vụ việc này rất đơn giản. Hai đứa có thể tham gia. Trước hết thỏa thuận thời gian đàm phán với bên kia. Hẹn đến công ty luật, chị đến nói một chút!"
Cố Tuyết Hàm vừa đi, Tề Khê đã nhìn về phía Cố Diễn: "Vậy cậu đi hay mình đi?"
"Cậu đi." Cố Diễn lời ít ý nhiều, không muốn để ý đến bộ dạng của Tề Khê, "Trong tay tôi còn vụ việc khác đang xử lý."
"Nhưng mà..." Tề Khê hơi căng thẳng, "Đây hoàn toàn là bên phía Trần Tương bọn họ không tuân thủ tinh thần hợp đồng. Vì số tiền lớn hơn thì lập tức không chấp hành hợp đồng đã có hiệu lực. Mình mở miệng thế nào với bên công ty phim? Làm loại chuyện này, nhất định thế nào người ta cũng mắng cho, mình sợ lát bị người ta spam điện thoại luôn..."
"Đó là chuyện của cậu."
Cố Diễn phun ra những lời này xong lại ngồi về chỗ của mình, cũng không có vẻ muốn nói thêm lời nào.
Tề Khê không có cách nào, chỉ có thể nhắm mắt mà gọi cho số của công ty phim.
Đúng như dự đoán, cô vừa mới nói ra chữ hủy hợp đồng, đối phương há miệng ra mà mắng ngay tắp lự. Rốt cuộc Tề Khê cũng hiểu vì sao một việc đơn giản như chấm dứt hợp đồng mà Trần Tương thà bỏ chi phí luật sư để cho người khác đi thương lượng. Bởi vì đối phương thực sự vô cùng thô bỉ____
Mẹ nhà các người. Không phải ban đầu là các người nài nỉ tôi ký hợp đồng sao? Nói cần tiền gấp để đặt cọc mua nhà. Bản thảo “Cùng với sói” còn chưa giao, theo lý thuyết là còn chưa thực hiện xong nghĩa vụ hợp đồng, ông đã đưa trước cho các người cả năm trăm vạn, để cho các người đi mua nhà. Bây giờ giá nhà lên, các người lại vừa lúc bản truyền hình "Gặp Tiên" gặp vận cứt chó mà bùng nổ, tăng giá, thì muốn hủy hợp đồng để bán cho người khác."
Trước đó Trần Tương dĩ nhiên cũng đã tự mình thương lượng qua với bên kia, vì vậy chỉ cần Tề Khê vừa mở miệng nói là luật sư của Ngải Tường, người phụ trách của bên công ty phim bùng nổ tức thì, trút hết lừa giận lên người Tề Khê: "Nói tới nói lui với các người mãi. Tôi đã tìm được một đội ngũ chế tác hàng đầu đến làm hạng mục này. Làm cho tác phẩm IP của Ngải Tường có thể lần nữa bùng nổ. Kết quả là ánh mắt của các người lại thiển cận như thế, muốn hủy hợp đồng với ông, cho là trả lại năm trăm vạn, bồi thường thêm một trăm vạn là có thể đá ông đi sao? Thế nửa năm nay xem ông như khỉ để trêu đùa à? Cái gì tốt cũng phần các người hết chắc? Ông đây nhất định không đồng ý hủy hợp đồng. Cô đúng là ả luật sư ngu chết cmn đần!"
...
Nếu như đối phương cứ gào thét như ban đầu Tề Khê còn có thể nhẫn, đến phía sau lại kèm theo những lời chửi tục như thế, cô cũng hơi không chịu nổi.
Mới từ tháp ngà lần đầu tiên đảm nhiệm công việc của người mới, cho đến nay cô vẫn lớn lên trong môi trường trật tự tốt đẹp và lễ nghi, vẫn luôn cho rằng luật sư là một công việc rất có thể diện. Nhục nhã như thế này, trước đây, dù có thế nào Tề Khê cũng không ngờ đến.
Cô muốn nhẫn nhịn, nhưng sự chua xót trong chóp mũi cứ một đường lan tỏa, thoáng chốc đã chiếm cứ được đôi mắt cô. Những thứ chua chát ấy làm cho đôi mắt cô nhanh chóng nổi lên một tầng hơi nước.
Âm thanh gào thét nhục mạ của đối phương rất lớn, đại khái những người làm việc gần chỗ Tề Khê đều nghe thấy, nhưng mọi người dường như cũng thành thói quen, vẫn luôn tay với việc của mình.
Ở đầu dây bên kia vẫn còn nổi đóa, ngay lúc Tề Khê đang không biết phải làm thế nào cho phải, vẫn là Cố Diễn luôn phớt lờ không để ý đến Tề Khê chìa tay về phía cô.
Đôi mắt đẹp của cậu hơi nhíu lại, lời ít ý nhiều: "Đưa đây."
Thấy Tề Khê ngớ ra không phản ứng, Cố Diễn trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó tự ý đoạt lấy ống nghe trong tay cô_________
"Trên thương trường nói chuyện kinh doanh. Trong hợp đồng có quy định trách nhiệm bồi thường vi phạm hợp đồng. Như vậy khách hàng của tôi vi phạm hợp đồng, chấp nhận dựa theo hợp đồng mà chịu trách nhiệm này, từ phương diện pháp lý mà nói là thuyết phục. Ông cảm thấy một trăm vạn tiền vi phạm là quá ít? Đó là chuyện của ông. Là do trước đây lúc ký hợp đồng ông mời luật sư dở nên mới thỏa thuận chỉ % tiền vi phạm. Căn bản cũng không quy định là trong trường hợp số tiền % này không đủ để bồi thường toàn bộ tổn thất kinh tế, khách hàng của chúng tôi còn phải chịu trách nhiệm bồi thường tổn thất trực tiếp và gián tiếp. Cho nên căn cứ theo hợp đồng, một khi phía tôi vi phạm, cũng chỉ phải trả % tiền vi phạm hợp đồng."
Dáng vẻ Cố Diễn vừa lạnh lùng lại điềm tĩnh: "Tất cả hợp đồng nếu như không đủ chuyên nghiệp sẽ có rủi ro pháp lý. Chính các ông mời luật sư không đủ chuyên nghiệp, tự mình ký vào bản hợp đồng có rủi ro thì nên gánh chịu hậu quả tương ứng. Đến cả ông nói hạng mục của ông đã bắt đầu thực hiện, phát sinh chi phí, cũng là chuyện ông phải tự đưa ra chứng cứ chứng mình, ở đây nói chuyện dây dưa với luật sư cũng không có ý nghĩa."
"Cuối cùng, phiền ông sau này miệng mồm sạch sẽ một chút. Nếu như lúc đàm phán còn tiếp tục mắng mỏ hay tấn công đồng nghiệp của tôi, tôi sẽ tiến hành ghi âm và bảo vệ quyền lợi cho đồng nghiệp tôi."
Cố Diễn nói xong, mới ném lại câu cuối cùng: "Mười giờ ba mươi phút sáng mai, Công ty Luật Cạnh Hợp, mời ông đến đúng giờ, mọi người cùng nhau thương lượng khoản tiền bồi thường một cách thiện chí."
Anh nói một hơi một mạch hết những lời này, sau đó cũng không chờ đối phương trả lời, tự ý cúp điện thoại. Một chuỗi hành động liên tiếp nhau như nước chảy mây trôi, thực sự làm Tề Khê hơi sửng sốt.
"Này thì xong rồi?"
Cố Diễn xụ mặt nhìn cô: ""Nếu không thì sao?"
"Vậy lỡ như chọc giận đối phương, ngày mai họ không đến thì làm thế nào?"
"Ông ta sẽ đến." Cố Diễn nhếch môi, "Nếu ông ta không muốn phối hợp hủy hợp đồng, có thể đoán được hạng mục này của ông ta sẽ vướng kiện tụng dai dẳng, rất khó mà tiến hành thuận lợi. Dù sao fan hâm mộ của Ngải Tường cũng vô cùng nhiều, sức chiến đấu lại kinh người. Bản thân ông ta mua bản quyền cũng là nhắm vào điểm này, muốn ăn theo sức nóng của IP và sự nhiệt tình của fan hâm mộ mà leo lên. Bây giờ không những không có được sự trợ sức của fan hâm mộ mà còn bị đội ngũ fan khổng lồ mắng nhiếc, cuối cùng thậm chí ngay cả sáu triệu tiền vốn cũng phải chờ cho hết quy trình làm việc của tòa án kéo dài chừng vài năm mới có thể nhận về. Dù có không cam lòng, ông ta vẫn hiểu được thiệt hơn, cũng chỉ có thể đến thôi."
Trong lòng Tề Khê có chút hỗn loạn và phức tạp, cô hơi khó chịu nói: "Ừ... mình không ngờ là luật sư sẽ bị mắng thành như vậy..."
"Khách hàng chính vì không muốn tự mình đối mặt đi thương lượng nên mới giao cho luật sư xem như người trung gian thay mặt xử lý. Bị đối phương của đương sự mắng nhiếc cũng là một phần của đời luật sư. Nếu cậu không làm thì sao có thể kiếm được chỗ phí luật sư này?"
Cố Diễn nói xong, nhìn Tề Khê một cái: "Hơn nữa không phải hôm lễ tốt nghiệp cậu mắng tôi giỏi đến thế à? Sao bây giờ ông ta mắng cậu, cậu lại không nói được câu nào?"
"..."
Bị Cố Diễn nói như vậy, Tề Khê lúng túng trở lại, lại không nghĩ đến khóc lóc hay oan ức gì nữa, cô thẹn thùng mà nói: "Lần đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn. Thật xin lỗi, Cố Diễn, vạn lần xin lỗi... Lần này cảm ơn cậu, cậu là người tốt, ra mặt giùm mình."
Kết quả là lời vừa dứt, Cố Diễn đã không vui, điệu bộ anh nhìn không có vẻ gì là phấn khởi: "Ai ra mặt thay cậu? Là ông ta mắng cậu ồn ào quá, làm phiền tôi không xem được hồ sơ án, cậu đừng có tự mình đa tình."
Anh nói xong, nhìn cánh tay Tề Khê một cái: "Vượt quá ranh giới rồi. Cách xa tôi ra một chút."
Được được, biết rồi.
Tề Khê nghe lời ngay, kéo cái ghế của mình nhích sang một chút, cố hết sức cách xa Cố Diễn.
Cô thề, tuyệt đối sẽ không bao giờ xâm phạm “không phận” trên bàn làm việc của Cố Diễn nữa!