*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không tốn quá nhiều thời gian, hệ thống đánh số 1001 – 2333 đã thuận lợi tập kết tại tầng -1 dưới mặt đất, vị trí xa giếng thang máy.
Hệ thống lần lượt bổ sung.
Hầu hết hệ thống đời thứ nhất, thứ hai dày dặn kinh nghiệm đều đi đào quặng.
Sau khi xếp hàng theo số thứ tự, các hệ thống im lặng tụ lại bên nhau.
Hệ thống 2333 nhìn xung quanh, cậu thấy tiểu Nhất tai mèo màu bạc trắng, thấy 1234 tai sơn màu đen, cũng thấy tiểu Nhị tai màu hồng.
Không biết có phải chủ hệ thống cố ý hay không, hầu hết bạn bè của 2333 đều bị triệu tập.
Làm không tốt sẽ nhằm vào cả nhóm!
Lần này chủ hệ thống không đến, người máy dựng màn hình lớn, chiếu hình ảnh chủ hệ thống lên màn hình, dạy bảo các hệ thống sắp xuất phát đi đào quặng.
Chủ hệ thống đầu máy móc vẫn uy nghiêm lãnh khốc như xưa, cơ mà cái vòng vỏ dưa ra oai trông như được vá vỏ cấp tốc.
“Nhớ kỹ, mọi hệ thống có mặt ở đây đi đào quặng vì toàn bộ không gian vô hạn.” Chủ hệ thống lạnh lùng nói, “Đừng tiếc rẻ sức lực, mang năng lượng và khoảng sản nhiều nhất có thể về đây.”
Nói vài câu giáo huấn xong, vòng bảo vệ chủ hệ thống rung rung, một bài nhạc đầy sống động được phát.
“Chỉ cần ăn đủ khổ, ngày mai sếp sẽ mua biệt thự, chỉ cần tăng ca đủ cháy, ngày mai sếp sẽ mua Maybach…”
Chủ hệ thống: “…”
Tuy rằng tiếng nhạc nhanh chóng bị tắt, nó vẫn không thể nhịn nổi nữa.
“Hệ thống số 2333! Lần này cậu lại hỏng loa phát thanh?”
Trước là tai nhỏ, sau là loa phát thanh, nó thấy không phải hệ thống 2333 bị hư linh kiện, mà là không chịu phục tùng nó!
“Không phải lãnh đạo ơi, loa phát thanh của tôi vẫn xài tốt.” Hệ thống 2333 thành thật lắc đầu, còn không thèm giảo biện, làm chủ hệ thống càng tức hơn.
“Lãnh đạo hiểu nhầm rồi, bài hát này biểu đạt thái độ sinh hoạt tích cực, tuyên dương chăm chỉ công tác, giúp sếp được hưởng thụ cuộc sống sung sướng, thể hiện sự sùng kính vô hạn của chúng hệ thống với lãnh đạo, giống bài《 chủ hệ thống thật vĩ đại la la la la 》mà!”
Nhắc tới khúc nhạc nổi tiếng này, một quả cầu mèo trong đội ngũ đào quặng liền lấy kèn xô na ra thổi.
Bên người chủ hệ thống cũng vang âm thanh nhắc nhở “Tích tích tích”, đủ loại tạp âm làm đầu chủ hệ thống nhảy thình thịch.
“Hệ thống số 2333, phạt tiền, tăng gấp đôi lượng quặng phải đào đợt này.”
“Hệ thống số 1111, tịch thu kèn xô na.”
Trước mất còi giấy, giờ thêm nỗi đau mất kèn xô na, màn hình 111 mới vừa hiện hai con mắt rưng rưng, phía sau chợt bị một hệ thống chọt một cái, kêu nó quay đầu nhìn nè.
Cái đuôi kéo trái kéo phải!
1111: “…”
Tam Tam! Quả cầu tốt! Cậu ấy muốn cho nó đàn nhị hồ!
Đàn nhị hồ Trung Quốc (Đàn nhị, Đờn cò)
Chủ hệ thống bình phục chút tâm tình, nếu chân thân nó ở đây, nhất định sẽ bắt lũ hệ thống trải nghiệm cảm giác bị đè bẹp lép.
Nhưng nó đang sứt đầu mẻ trán.
Bây giờ nó như một cái túi bị thủng lỗ, năng lượng bên trong không ngừng chảy ra ngoài, mệt nhất là túi to quá, nhất thời chưa tìm được chỗ bị thủng, chỉ có thể dùng biện pháp trị ngọn không trị gốc, sai đám hệ thống bổ sung năng lượng trước.
Chờ đến khi năng lượng về cũng là lúc nó tìm được lỗ thủng và bịt kín, nó vẫn là chủ hệ thống vĩ đại không chê vào đâu được.
Năng lượng thiếu hụt, thời gian cấp bách, nó ra lệnh người máy cưỡng chế mang hệ thống đi.
Các hệ thống bị bịt mắt, chặn cảm quan, vách tường hai bên hạ xuống mở rộng, thang máy lớn dần chạy lên.
Trong thang máy lớn có chia ô, từng hệ thống dần bước vào các ô phân cách, bị nhốt trong một ô vuông hẹp tới mức khó xoay đầu, di chuyển lên mặt đất.
Hệ thống 2333 từng nghiên cứu về kỹ thuật chặn cảm quan của chủ hệ thống, đây là một thủ đoạn trừng phạt nhắm vào hệ thống.
Hệ thống phạm sai lầm sẽ bị cướp đoạt cảm quan, thời gian dài hay ngắn tùy vào tâm tình chủ hệ thống.
Hệ thống 2333 từng tự chặn cảm quan vài lần để cảm nhận, nhưng chỉ có thể nới lỏng được một xíu.
Trong trạng thái bị chặn cảm quan, hệ thống 2333 tạo một cái BUG nhỏ, cảm giác cơ thể mình đang bay lên, cửa thang máy mở ra, các hệ thống bị người máy lùa ra ngoài, kiểm kê số lượng.
Cậu xen lẫn trong đám hệ thống, nghe bên người có tiếng bánh xe người máy đi qua, lập tức lên tinh thần, tập trung khống chế người máy bên cạnh.
Có lẽ vì cậu và chủ hệ thống ngang cấp, nên cướp quyền khống chế có chút khó.
Nhưng khi tập trung toàn bộ lực chú ý vào người máy bên cạnh, dần dà, hệ thống 2333 phát hiện mình có được tầm nhìn người máy.
Giữa hàng chục người máy đang áp giải hệ thống lên phi thuyền, bỗng có một người máy ngẩng màn hình.
Người máy ngẩng đầu nhìn, thấy chúng nó đang đứng tại một cảng hàng không cực kỳ rộng lớn, lưng dựa vào một kiến trúc lớn, giống một sân phơi to đùng.
Phi thuyền tai mèo lẳng lặng neo đậu trong cảng, người máy trông coi đang từ phi thuyền nối đuôi nhau đi xuống, tiếp nhận các hệ thống mà người máy đang áp giải.
【 Đang đối chiếu số lượng…】
【 Đang kiểm tra vật nguy hiểm…】
【 Số liệu chính xác, toàn thể lên thuyền.
】
Các người máy ở đây sẽ không vào khu vực ngầm, ở cố định chỗ này, là một thủ đoạn phòng bị cẩn trọng của chủ hệ thống.
Mà khi hệ thống 2333 đi lên một lần, thủ đoạn này sẽ mất hiệu lực, bởi vì hệ thống 2333 có thể động tay động chân vào người máy.
Lần đầu tiên 2333 nhìn thấy cảng hàng không.
Cậu điều khiển người máy ngửa đầu hết cỡ.
Trên đỉnh đầu là không gian bên ngoài màu đen, vô số số hiệu 0 và 1 lấp lóe như ngôi sao.
Bên trong những vệt sáng lập loè, từng thế giới một nổi lơ lửng, thế giới có lớn có bé, như những đóa hoa mọc tràn lan trên tấm màn đen vô biên.
Quy trình lên phi thuyền tương đối phức tạp, các hệ thống kéo đuôi nhau đi tới.
Hệ thống 2333 phân tâm xác nhận mình đã có quyền điều khiển người máy, yên tâm nắm đuôi quả cầu mèo phía trước nối đuôi nhau đi tiếp.
Có đuôi của bạn bè, dù có quả cầu nào bị té cũng không sợ.
Các hệ thống đã lên phi thuyền hết.
Phi thuyền khởi động, bay về phía thế giới bên ngoài lập lòe 0 và 1.
Bởi vì khoảng cách kéo dài, hệ thống 2333 dần mất quyền khống chế người máy tại cảng, ngay cả tầm nhìn hướng về phía phi thuyền cũng mờ dần.
Dùng chút sức lực cuối cùng, cậu điều khiển người máy vẫy vẫy cánh tay với phi thuyền.
Như là từ biệt.
Hoàn thành động tác nhỏ không quan trọng gì, hệ thống 2333 lại rất vui.
Cậu cảm thấy các hệ thống bị áp giải đi đào quặng lạnh lẽo quá, nên có tí tình cảm, ít nhất là có một người máy vẫy tay từ biệt phi thuyền nha.
Rồi cậu điều khiển người máy, giơ cánh tay về phía nơi ở của chủ hệ thống, lén giơ ngón giữa.
Cái này tặng lãnh đạo! Khỏi khách khí!
Lộ trình còn rất dài, hệ thống 2333 dựa vào hệ thống bên cạnh, hệ thống bên cạnh cũng dựa vào cậu.
Tất cả hệ thống trong khoang thuyền không hẹn mà cùng tiến vào trạng thái ngủ đông.
Đào quặng rất vất vả, mỗi ngày chỉ có bốn giờ nghỉ ngơi và ngủ đông, tranh thủ còn đang trên phi thuyền ngủ nhiều vào.
Hình ảnh người máy bên kia truyền đến ngày càng mơ hồ, hệ thống 2333 chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên góc tầm nhìn người xuất hiện đốm màu trắng… Là một con chim giấy!
Chim giấy lướt qua sao trời 0 và 1, vỗ cánh “ầm” một phát vào phi thuyền.
Ngay sau đó, “bạch bạch” hai tiếng, hai con chim giấy khác chui vào phi thuyền.
Hệ thống 2333: “???”
Hiện tại cậu bị chặn cảm quan, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được một tầm mắt sáng như đuốc đang nhìn chằm chằm mình.
Quái lạ thật.
Vì sao mình lại nghĩ tới Quý Ỷ Nguy nhỉ?
* * *
Chu Nguyệt Xuất đặt một chồng giấy tư liệu trước mặt Thịnh Tụng Thời.
Tuy rằng đã rời kế hoạch Chim Trắng, nhưng cô không từ bỏ việc thuyết phục Thịnh Tụng Thời.
Tư liệu do cô ngồi canh ở giếng thang máy bỏ hoang, ghi nhận từ các cuộc nói chuyện của hệ thống.
Ban ngày, các hệ thống rất sinh động cũng rất bận rộn, bọn nó dùng thang máy đi lên đi xuống, qua lại vội vàng, nhưng vẫn chừa chút thời gian để tám chuyện.
Chu Nguyệt Xuất được nghe các quả cầu mèo thảo luận về nhiệm vụ, thảo luận thế giới, thảo luận tăng ca… Tựa như một đám nhân viên văn phòng phổ thông.
Chu Nguyệt Xuất có chút khó hiểu, bằng kinh nghiệm ăn hành ở thế giới cũ trước khi đến không gian vô hạn, hệ thống làm công ăn lương, vì sao chưa từng đàm luận đề tài liên quan lãnh đạo?
Cô cứ tưởng mình sẽ được nghe rất nhiều tình báo về chủ hệ thống.
Chẳng lẽ bị cấm đàm luận?
Trong đầu Chu Nguyệt Xuất nhớ lại một số vụ thảm án tư bản.
Nếu tự do ngôn luận bị hạn chế, chỉ sợ cảnh ngộ của hệ thống còn tệ hơn cô nghĩ.
Đến quyền mắng chửi mà ông chủ cũng cấm được thì quá tài.
Đưa hết tư liệu cho Thịnh Tụng Thời, cô thở dài.
“Em biết, những tư liệu này còn lâu mới đủ.
Anh Thịnh, em biết, nếu muốn dao động suy nghĩ của anh, nhất định phải có bằng chứng thiết thực, ít nhất là có ngôn luận và cử chỉ phản đối chủ hệ thống, nhưng trước mắt… Em chưa tìm được.”
Thịnh Tụng Thời không trào phúng lời nào.
Hắn khẽ lắc đầu tỏ vẻ không liên quan, tiếp theo lấy ra một phần tư liệu đã được sửa sang.
“Làm trao đổi, tôi cũng có ít kết quả điều tra có thể chia sẻ với em.”
Hắn và Chu Nguyệt Xuất đều thường xuyên xuống giếng thang máy, vừa vặn một người ban ngày một người buổi tối.
Chu Nguyệt Xuất muốn nhật ký hoạt động và trò chuyện của hệ thống, Thịnh Tụng Thời thì cần đêm khuya tĩnh lặng để thả người máy thăm dò, vẽ bản đồ địa hình và kết cấu khu hệ thống.
Hắn phát hiện một số nơi rất… kỳ quái, không rõ là gì.
Chu Nguyệt Xuất im lặng nhìn bản vẽ hắn đưa, sau một lúc lâu, hỏi dò.
“Cái này chắc là… Nhà ăn?”
Không gian mở, bàn xếp hàng dài, một khung cửa sổ… Đây là nhà ăn!
Thịnh Tụng Thời nhăn chặt mày.
“Không phải hệ thống chỉ cần nạp điện liền có thể vận hành sao? Dù cần ăn một ít cũng chỉ có gói bổ sung thôi mà, vì sao còn có nhà ăn?”
Chu Nguyệt Xuất chém đinh chặt sắt.
“Cảm giác nghi thức.
Trong sinh hoạt tập thể, ăn cơm thì phải ăn ở nhà ăn.” Giải thích cho đại thiếu gia không dính khói lửa phàm tục xong, cô cẩn thận phân biệt bản vẽ mơ hồ, “Cái này, như là phòng họp, bên này hình như là, chợ bán thức ăn?”
Chu Nguyệt Xuất càng đoán càng lơ mơ, lần đầu nghi ngờ khả năng phân biệt của mình.
Đương nhiên cô biết hệ thống là sinh mệnh có trí tuệ, từ bản vẽ này xem ra, sinh hoạt của các quả cầu mèo cực kỳ muôn màu muôn vẻ.
Nói không chừng bọn nó còn biết nhảy Disco, quả cầu mèo nhảy Disco!
Khu vực Thịnh Tụng Thời thăm dò được vẫn quá ít, tin tức bên Chu Nguyệt Xuất cũng không đủ, hiện tại chưa thể kết luận.
Thịnh Tụng Thời thừa nhận, hắn có hơi dao động, nhưng vẫn chưa đủ.
Chu Nguyệt Xuất ảm đạm, cô hiểu băn khoăn của Thịnh Tụng Thời.
Hai người nhất thời không nói gì.
Biểu tình Thịnh Tụng Thời bỗng biến đổi.
“Nguyệt Xuất, phía sau.”
Chu Nguyệt Xuất không vội quay đầu lại.
Cô bình tĩnh rũ mắt, nhìn ảnh phản chiếu trên thực đơn nhà ăn.
Quý Ỷ Nguy sau lưng họ cách đó không xa đang từ từ đi ngang qua, mặt mũi mệt mỏi tối tăm, lặp đi lặp lại động tác xắn ống tay áo một cách thần kinh, không khác gì cô hồn dã quỷ, không biết muốn đi đâu làm gì.
Đúng lúc này, tinh thần hai người hơi run, nhận được thông báo từ chủ hệ thống.
【 Thông báo khẩn cấp…】
【 Hệ thống đánh số 1001 – 2333 tiến hành liên hợp phân tích thế giới, hời gian công tác đến 8:00 ngày mai.
】
【 Trong lúc đó, nếu các ký chủ có vấn đề, vui lòng đợi hệ thống kết thúc công tác sẽ xử lý sau.
】
Chu Nguyệt Xuất nhìn Thịnh Tụng Thời, biểu tình trên mặt hai người đều giống nhau.
Chủ hệ thống có động tác lớn!
Nếu bọn họ biết cụ thể động tác này là gì…
Thịnh Tụng Thời phản ứng ngay lập tức.
“Quý Ỷ Nguy!”
Vừa rồi Quý Ỷ Nguy đang đi đâu?!.