Anh đỡ cô đến bên giường nằm xuống, nhìn cô xanh xao yếu ớt ở trên giường bệnh, anh không khỏi đau lòng. Anh có thể làm gì đây khi chỉ có thể bất lực nhìn cô chịu đau đớn như thế? A Cánh nắm chặt lấy nắm đấm, cúi đầu che giấu đi cảm xúc lúc này. A Muội nhìn anh như thế, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của anh giật giật nhẹ, A Cánh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, trong đó là vô vạn những điều muốn nói nhưng lại không một tiếng động phát ra. Cuối cùng A Muội cũng là người phá vỡ sự trầm lặng này.
“Anh biết rồi sao?” Giọng nói yếu ớt cất lên, mang theo nồng đậm chua sót và không cam lòng.
“Hãy để anh ở bên cạnh em được không?” A Cánh không trả lời vấn đề của cô, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, giọng nói dịu dàng cùng tha thiết nói.
A Muội giật mình nhìn anh, sau một lúc cô mới phản ứng lại, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. A Cánh cũng không muốn từ bỏ ý định của mình, anh phải ở bên cạnh cô, cùng cô chịu đựng những ngày đau khổ này, dù cho, dù cho. . . . .
“Làm vợ anh đi.” A Cánh kiên định nói, anh muốn cho cô một danh phận, nếu cô ra đi, anh sẽ là người ngày ngày nhớ đến cô, không để cho cô phải chịu sự cô quạnh không hương khói. Dù mười tám năm nay cô vẫn sống trong đau khổ, nhưng anh chỉ xin mấy ngày còn lại này sẽ mang đến cho cô ấm áp và yêu thương, không phải “thương hại” mà là “tình yêu”. Anh biết không có gì là vĩnh viễn nhưng vào giây phút này trở đi, tình cảm mà anh dành cho cô lại là “chân thành”.
“Anh thương hại em sao?” A Muội bi thương nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ mang theo nét tổn thương. Đã biết anh sẽ vì thế mà thương hại mình nhưng khi chính tai chính mắt nhìn thấy, mới chân chính cảm nhận được nó có bao nhiêu là khó chịu. Không phải đã muốn một lần ích kỷ giữ chặt lấy anh bên người sao, vậy vì sao còn cảm thấy đau lòng?
“Có thương hại cũng không đến lượt em.” A Muội nghe thế lập tức trợn mắt nhìn anh trân trối, em đã như thế rồi anh cũng không thể dịu dàng chút sao? A Cánh đón lấy ánh mắt u oán của cô, miệng khẽ cười, cúi đầu, ở bên tai cô trầm giọng: “Em thương hại anh đi, hãy cho anh được làm chồng em, gả cho anh được không, vợ?”
Giọng nói nỉ non của anh vang lên ở bên tai, hơi thở nóng ấm của anh phả lên một bên mặt của cô vừa ngưa ngứa, lại tê dại, phút chốc mặt cô đã đỏ lên giống như tôm luộc rồi. Nhưng khi nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, cô không nên ích kỷ như thế, cô sao có thể ích kỷ chiếm lấy anh đây, điều đó chỉ làm anh khổ sở mà anh khổ sở cũng chính là cô khổ sở, cô sẽ luyến tiếc phần tình cảm ấm áp mà bấy lâu cô vẫn luôn khao khát này mất thôi. A Muội lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Như thế thật bất công với anh, em không muốn, em không muốn vì sự ích kỷ của mình mà làm chậm trễ anh, em. . . .”
A Cánh đánh gãy lời nói tiếp theo của cô: “Con người luôn luôn sẽ có lúc ích kỷ vì bản thân mình, anh xin em hãy ích kỷ chiếm lấy anh đi, đừng chối bỏ anh, được không?”
A Muội khóc nấc lên một tiếng, vươn tay ra ôm chầm lấy cổ anh, cả gương mặt vùi vào ngực anh mà khóc nghẹn thành lời, bao nhiêu lo sợ bất an từ lúc đi ra khỏi bệnh viện cùng với bản án tử mang theo bên người, bao nhiêu sự không cam lòng và đau khổ vì bị chính cha mẹ ruột chối bỏ mình, và sự luyến tiếc muốn ở bên cạnh anh, tất cả đều hóa thành nước mắt vì câu nói của anh mà cuốn trôi đi. Cô không muốn chết, cô sợ sự tịch mịch khi thế giới xung quanh cô chỉ trong chớp mắt sẽ chỉ còn lại là bóng tối, mà nơi đó không có ai yêu thương cô, nơi đó cũng không có anh.
“A Cánh, A Cánh, A Cánh.” Tên của anh cứ lặp đi lặp lại trong tiếng khóc nghẹn ngào của cô, A Cánh theo mỗi tiếng cô gọi tên mình cũng đau đớn ôm chặt lấy cô vào lồng ngực rộng lớn của mình, nước mắt cũng bất giác theo tiếng cô nỉ non mà lặng lẽ rơi theo: “Hãy để vòng tay này bảo vệ em, có được không?”
A Muội ở trong lòng anh liên tục gật đầu, A Cánh đẩy cô ra, nhìn kỹ gương mặt đầy nước mắt của cô, lấy tay gạt đi những giọt nước mắt làm lòng anh điếng đau. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt đẫm lệ của cô, sau đó di chuyển dần lên trán, rồi lại xuống chóp mũi, sang hai bên má, cằm nhọn của cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cô mở to đôi mắt đang ngập nước nhìn lại anh. Một nụ hôn nhẹ nhàng mang theo trân trọng nâng niu hạ xuống đôi môi đang hé mở của cô.
A Muội chưa hôn như thế bao giờ, cô chỉ biết bất động đón nhận nụ hôn của anh, một lát sau cảm nhận được người bên dưới có điểm không đúng, A Cánh vội vàng rời khỏi đôi môi của cô. A Muội mở to đôi mắt mờ mịch nhìn anh, chỉ thấy anh vừa giận vừa buồn cười nhìn cô, nhẹ nhàng trách móc một câu khiến cô xấu hổ muốn chết.
“Ngốc nghếch, thở đi.”
Giọng nói của anh khàn khàn rất mê người, nhưng khi hiểu rõ lời anh đang nói là gì, cô mới biết thì ra trong lúc không biết làm sao, cô lại nín thở đến hoa cả mắt lên, nhưng có cần nói cô như thế không, tại anh không nói cho cô biết khi hôn cũng phải hít thở mà? A Muội chu môi kháng nghị, nhưng lời này cô không thể nói ra, xấu hổ chết mất, nói thế khác nào tự thừa nhận cô không biết gì về ái tình, hôn cũng không biết?
A Muội không nói, không có nghĩa là A Cánh anh không biết gì, nhìn hành động ngây ngô của cô anh cũng biết đây là nụ hôn đầu của cô rồi. Anh cười híp mắt, lại cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô, giày vò cho đến khi nó vừa sưng vừa đỏ trông rất mê người mới hài lòng rời khỏi.
“Làm vợ anh nhé!” A Cánh ở bên môi cô mà nỉ non, A Muội tuy đang rơi vào cảm giác mới lạ này nhưng từng lời mà anh nói cô nghe rất rõ. Cô nhìn anh, mỉm cười thật lòng, rồi ôm chầm lấy anh, hạnh phúc la toáng lên: “Em đồng ý, em đồng ý.”
A Cánh cười ra tiếng ôm chầm lấy cô, cả người phủ lên trên người cô, từ trên cao nhìn xuống: “Lời này không thể nuốt lại, em là của anh rồi.” Sau đó anh cúi đầu, ấn trụ môi cô, nụ hôn mang theo nhiệt nóng phủ khắp gương mặt cô, một đường đi xuống, ở chỗ con thỏ nhỏ của cô mà triền miên. Ừ, cảm giác nắm trọn trong lòng bàn tay quả không tệ chút nào.
“A, sao anh cắn. . . . cắn nó? Thật đau.” A Muội xấu hổ thấp giọng kháng nghị, nhưng lời nói này lại giống như vuốt mèo đang cào cào lòng anh đến ngứa ngáy khó chịu.
“Anh cho em cắn lại đó?” A Cánh vừa nói vừa vén áo của mình lên, đưa hai hạt đậu nhỏ của anh ghé sát vào bên môi cô, khích lệ cô hãy giày vò nó đi. A Muội mặt đỏ quả là lợi hại, tay nhỏ đẩy đẩy anh vài cái nhưng anh vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút, anh ở trên cao nhìn xuống, giọng khàn đặc nói, lại có vẻ chờ mong: “Em không muốn cắn lại sao, vợ?”
A Muội lén nhìn anh một cái, lại giật mình khi phát hiện trong mắt anh là một mảng đỏ ngầu, đôi mắt ấy đang chằm chằm nhìn cô. A Muội mím môi, hé miệng nhỏ ra ngậm lấy hạt đậu đang cương cứng của anh. Được đôi môi mềm mại bao lấy hạt đậu của mình, cảm giác rất thoải mái, anh lại không biết đủ yêu cầu cô: “Dùng lưỡi của em đi, liếm nó.”
Nghe một lời này của anh, máu mũi cô muốn phun ra, anh cũng nên thông cảm cho cô chứ, đây là. . . . là lần đầu của cô đấy, đừng bắt cô làm mấy chuyện xấu hổ như thế chứ. Nhận ra động tác chậm chạp của cô, anh vừa ngậm cắn vành tai của cô, vừa dùng giọng mũi dụ hoặc bên tai cô: “Vợ, em hãy giày vò nó đi, cắn lại anh đi, vợ.”
“Ong” một tiếng, trong đầu cô muốn nổ tung, anh quá, quá. . . . không biết xấu hổ rồi. Cắn chết anh, cắn chết anh, dám yêu cầu một cô gái thuần khiết như cô làm mấy chuyện này. A Muội vừa cắn vừa liếm hạt đậu kia, thẳng đến khi nó căng cứng hết cỡ, bên này A Cánh được cô giày vò, phát ra một giọng rên rỉ trầm thấp: “A Muội của anh.”
Sau đó anh sốc cô lên, môi lưỡi trằn trọc trêu đùa lại hai con thỏ nhỏ thẳng đến khi thỏa mãn mới thôi. A Muội lần đầu tiên nếm qua cảm giác mất hồn như thế, tâm trí không được tỉnh táo cho lắm, miệng ngâm vài tiếng phát ra sự thích thú của mình, A Cánh nghe được giọng điệu này của cô, cả người căng cứng khó chịu, tay đốt lửa trên người cô vẫn không ngừng nghỉ. Cuối cùng bàn tay kia cũng đi đến nơi tư mật của cô, trêu đùa đến khi “cô bé” của cô phải “khóc” một trận lớn mới thôi.
Cảm nhận nó “khóc” tốt lắm, anh ngồi ở giữa chân cô, vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, lại hôn lên môi cô, ở trên môi nỉ non: “Anh vào nhé.”
A Muội nghe thế xấu hổ cúi đầu, lại gật gật mấy cái đồng ý. Anh dạng chân cô ra, để “cô bé” đang “mít ướt” kia phơi bày trước mắt anh, A Muội thấy thế liền quẫn, cô muốn khép chân lại nhưng bị anh ngăn cản: “Để cho anh nhìn của em thật kỹ đi.” Giọng nói của anh mê hoặc như thế, cô làm sao có thể chống đỡ cho được, cô xụi lơ mặc anh nghiên cứu.
Một ngón tay anh đi vào thăm dò, cô giật mình nhìn anh, hơi thở dồn dập căng thẳng, anh đang làm gì vậy? Cảm nhận sự mềm mại co bóp đang mút chặt lấy ngón tay mình, hơi thở nặng nề của người bên tai, anh biết cô đang căng thẳng, anh ngẩng đầu lên nhìn cô đang mờ mịch nhìn anh, anh chồm người hôn lên đôi môi bị anh làm sưng đỏ ướt át, ý muốn trấn an cô. Nhưng ngón tay ở bên dưới vẫn không ngừng nghỉ, lại một ngón tay nữa đi vào, hai ngón tay thon dài càn quấy khắp các vách thành mềm mại của cô.
“Thật ướt.” Anh cười nhẹ nói, cô quẫn rồi, không ngờ bình thường anh trông lạnh lùng nghiêm nghị là thế, nhưng khi ở trên giường lại có thể nói ra mấy từ dâm mỹ như vậy. Cảm nhận của cô đã đủ ẩm ướt, mà cậu em của anh lại đang kêu gào muốn đi vào cô, anh giương đôi mắt đầy dục tình nhìn cô: “Của anh đang muốn em an ủi này.”
Mặt của cô như muốn bốc cháy, quá, quá, dâm mỹ rồi. Đột nhiên có vật gì đó vừa cứng lại vừa nóng đặt ở nơi đó của cô, cô quẫn bách khi nhìn rõ vật đó là gì, anh lúc này lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, anh dịu dàng nhưng cũng đầy khẳng định nói rõ từng chữ: “Em là người phụ nữ của anh.” Nói xong, anh động thân một cái, cái mông săn chắc của anh chìm xuống, A Muội “A” lên một tiếng, sau đó thở dốc không ngừng.
Anh thấy gương mặt vốn không có chút hồng hào nào của cô nay lại càng trắng bệch đến dọa người, tuy được cô bao chặt lấy, không ngừng co bóp cắn nuốt lấy anh, anh muốn thả lòng điên cuồng một lần, nhưng lý trí sót lại không cho phép, đây là lần đầu của cô, anh không muốn để lại bóng ma quá khứ trong cô. Anh hôn khắp người cô, muốn trấn an cô, tay vuốt ve chỗ hai người giao nhau để cô thả lỏng người: “Vợ, vợ, em. . . . thả lỏng một chút. . . . chặt quá rồi, em định cắt đứt nó sao?” A Cánh nói xong thở dốc không thôi, không hiểu sao anh càng ra sức trấn an thì của cô lại càng xiết chặt như thế?
“Kẹp chết anh, anh hư lắm, thật là đau.” A Muội uất ức nhìn anh, lời nói tuy oán trách nhưng giọng điệu lại giống như đang làm nũng, lại giống như có cọng lông vũ nào đó đang gãi lòng anh vậy, đây là cô muốn ép anh dùng sức đây mà.
“Được, được, vợ kẹp chặt một chút, càng chặt chồng càng thích.” A Muội không ngờ anh có thể vô sỉ đến như thế, lời nói như vậy cũng có thể thốt ra từ miệng một tòa băng sơn như anh sao? A Muội quẫn rồi, cũng không có sức để kẹp anh lâu nữa.
Cảm thấy người dưới thân đã thả lỏng, anh thăm dò đụng vài cái, lúc bắt đầu chỉ chậm rãi đụng nhẹ, cô chỉ hừ một cái, sau đó anh lại càng đụng càng vui, cô thở dốc không ngừng, tiếng rên của cô lại giống như lời cổ vũ cho anh vậy. Anh muốn cô hạnh phúc, mà hạnh phúc đó sẽ do chính anh, mà không phải một người đàn ông nào khác, sẽ do chính Triệu Cánh anh mang đến cho cô, vợ của anh, người phụ nữ của anh, Chu A Muội của anh.
Ánh nắng sớm bò dần lên khung cửa sổ, nương theo cơn gió nhỏ lay động tấm rèm màu tím nhạt mà len lỏi chiếu lên bóng dáng hai người đang ôm nhau ngủ ở trên giường. Gương mặt cô gái vùi vào lồng ngực của chàng trai, còn cánh tay vững chắc của anh lại vòng qua chiếc eo nhỏ của cô. Hơi thở bình ổn nhẹ hít vào thở ra, thần sắc rất an ổn, khóe môi của anh hơi nhếch lên, không biết trong mơ anh thấy gì mà lại có vẻ mặt dịu dàng như thế? Đây có thể xem như là giấc ngủ ngon nhất mà hai mươi mấy năm nay anh mới trãi qua, tất cả đều là do người đang ở trong lòng anh mang đến.
A Cánh cười khẽ, ôm cô chặt vào lòng, hôn lên tóc của cô một cái, lại an ổn muốn ôm cô như thế này mãi không rời.
Đột nhiên lúc này tiếng điện thoại bàn lại reo lên liên hồi cắt ngang cảnh sắc hài hòa mà hạnh phúc bình dị này. A Cánh nhíu nhíu mày mở mắt ra, liếc nhìn chiếc điện thoại không thức thời đặt ở phòng khách kia. Ai mà mới sáng sớm không phúc hậu gọi đến thế này, lỡ đánh thức người trong lòng anh thì sao? Sau đó anh cúi đầu xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn người đang an ổn ngủ ở trong lòng anh, anh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn do bị anh giày vò cả đêm mà vểnh vểnh lên vì sưng. Nhưng cái người đang gọi đến này thật không biết điều chút nào, không ai bắt máy cũng không biết suy ra là chủ nhà không có ở nhà sao?
Lại nói, người bên kia đầu dây vẫn cố chấp gọi đến số điện thoại bàn của A Muội, anh ta nôn nóng đứng ngồi không yên, chốc chốc đứng lên, chốc chốc lại ngồi xuống, đi tới đi lui đến chóng cả mặt cô gái nhỏ ngồi đối diện anh ta. Hôm nay anh ta nhất quyết phải nói chuyện với người bên kia đầu dây mà anh ta đang gọi đến mới được.
Đồng thời ở bên đây, A Cánh vẫn không muốn xuống giường đi đến nhấc chiếc máy chết tiệt kia lên, người kia không biết điều, anh không muốn nghe máy của họ. Anh luyến tiếc cô gái đang ngủ ở trong lòng anh, anh muốn cứ như thế này nằm bên cạnh cô mãi, bàn tay ấm nóng của anh vuốt ve lên làn da tái nhợt có chút lạnh của cô, ôm thân thể gầy yếu của cô vào lòng, anh càng thêm đau đớn. Anh còn có thể ở bên cô như thế này bao lâu nữa đây, A Muội của anh?
Nhưng cái điện thoại kia vẫn không muốn buông tha phút giây trân quý của hai người. Cô gái nhỏ ở trong lòng anh đã bắt đầu khó chịu, mày liễu nhíu lại, nhưng vẫn không muốn mở mắt ra, cơ thể gầy yếu từng chút từng chút rút người vào lòng anh, cái mũi nhỏ khịt khịt hít thật sâu lấy hương thơm cơ thể trên người của anh, cô muốn nhớ thật kỹ mùi hương này. Trong khi đó A Cánh anh thật muốn phát hỏa với tiếng điện thoại reo không ngừng nghỉ từ nãy đến giờ, anh muốn đập chết cái kẻ đang gọi đến kia.
“Hiện tại tôi không có ở nhà, vui lòng nhắn lại sau tiếng “Bíp”. Tôi sẽ liên lạc với bạn ngay khi có thể. Xin cám ơn.” Giọng nói của A Muội được cài đặt sẵn trong hộp thư thoại phát ra, sau đó là một tiếng “Bíp”.
“Xin chào, cô Chu. Tôi là bác sĩ Triệu Văn của bệnh viện CDS mà hơn hai tuần trước cô có đến làm xét nghiệm, mà tôi là người chịu trách nhiệm khám bệnh cho cô hôm đó. Trong thời gian qua tôi đã cố liên lạc với cô và có đến tận nhà tìm nhưng không gặp được cô. Đáng lý việc này phải tận mặt hai bên gặp nhau mới có thể nói ra, nhưng để đề phòng chuyện không may có thể xảy ra, tôi chỉ có thể một lần nữa để lại lời nhắn này, hy vọng cô có thể nghe được. Trước tiên thật xin lỗi vì sự sơ suất của chúng tôi khi đưa nhằm bệnh án cho cô. Kết quả xét nghiệm của cô hoàn toàn tốt, không có vấn đề gì, bản kết luận xét nghiệm do cô đang giữ là của một bệnh nhân khác. Vì bệnh nhân kia và cô lại trùng họ tên, năm sinh kể cả nơi ở cho nên mới có sự việc nhằm lẫn tai hại này. Mong cô thứ lỗi. Tôi xin nhắc lại, cô không hề bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Chúng tôi sẽ. . . . . .”
Mẫu tin nhắn rất dài nhưng hai người đang ở trên giường kia đã không nghe thấy rõ được những gì nữa rồi. Từ trong khiếp sợ, A Cánh cứ thế, một thân không mảnh vải che thân mà vội chạy đến chiếc bàn đặt trong phòng khách chộp lấy tập hồ sơ bệnh án lên nhìn thật kỹ một lần nữa. Trời ạ, đúng là cùng tên cùng họ, năm sinh, còn địa chỉ nơi ở cũng gần như trùng nhau, chỉ là. . . . .
“Ở đây để giới tính là nam này.” A Cánh ngoái người giơ tờ giấy xét nghiệm lên, chỉ chỉ mục giới tính mà nói với cô gái đang ngơ ngác ngồi ở trên giường.
“Nam? Mau đưa em xem nào.” A Muội nóng lòng nói to lên, mới động thân một cái đã đau đớn, phía dưới hình như có gì đó đang chảy ra, đầu có chút choáng váng. A Cánh thấy cô như muốn ngã xuống giường, hốt hoảng chạy nhanh đến đỡ lấy cô, ôm cô vào trong ngực.
A Muội có chút thanh tỉnh lại, vội cầm lấy tờ giấy xét nghiệm ở trong tay anh, nhìn thật kỹ một lượt bệnh án một lần nữa: “Quả thực là giới tính nam. Vậy là em không hề bị ung thư thời kỳ cuối sao? A Cánh, đây là thật sao, em sẽ không chết?” A Muội mừng rỡ ôm lấy cánh tay của anh hỏi, đây là thật sao, chỉ là sự nhầm lẫn, cô không hề bị bệnh hiểm nghèo, cô có thể sống bên cạnh A Cánh của cô rồi sao?
“Đúng, đúng, em sẽ không có gì.” A Cánh cũng vui mừng ôm chầm lấy cô, hôn khắp mặt cô, A Muội của anh không hề bị bệnh kia, cô sẽ không chết, anh có thể giữ cô ở bên cạnh anh đến cuối đời rồi sao? Ông trời ơi, thật quá tốt, ông không hề bắt A Muội của anh phải rời xa anh vào lúc này nữa rồi.
Hai người ôm chầm lấy nhau không muốn buông, chân chân chính chính cảm nhận hơi ấm của nhau để xác minh họ không hề nằm mơ. A Cánh kích động đặt cô xuống giường, hôn cô một hồi mới lưu luyến rời ra, gương mặt anh vùi ở hõm vai gầy của cô giấu đi đôi mắt ẩm ướt vì quá đỗi vui mừng này. Lúc này A Muội vẫn đang vuốt ve tấm lưng rộng của anh, cô nhẹ nhàng nói: “A Cánh, anh nói sẽ lấy em là phải thực hiện đấy nhé. Em ở đây đợi kiệu hoa của anh đến rước em về nhà đấy.”
“Khụ, . . . anh . . . .” A Cánh ngước đầu lên nhìn cô, trong khi đó cô gái lại đang nhìn chằm chằm anh đầy cảnh giác, nhìn biểu hiện này của cô, anh chỉ muốn phì cười một trận. A Muội của anh vẫn thích hợp với bộ dáng lanh lẹ hoạt bát này thôi.
“Không thể.” A Muội không muốn nghe lời nói anh đã hối hận rồi, không cần biết anh đang muốn nói gì, cô phải chặn trước mới được.
“Em còn chưa nghe anh muốn nói gì mà.” A Cánh đương nhiên biết cô hiện tại đang nghĩ gì rồi, chỉ biết cười khổ nhìn cô uất ức nói. Vợ anh là đang nghi ngờ tình cảm anh dành cho cô sao?
“Dù anh nói gì em cũng không muốn nghe. Em chờ anh đem kiệu hoa đến rước em đấy.” A Muội bướng bỉnh nói, cô rất sợ hạnh phúc này chỉ ngắn ngủi rồi sẽ chấm dứt ở đây. Cô không phải không tin anh mà là cô không tin vào chính mình, cô không tự tin sẽ khiến người khác yêu thích tính tình này của mình, cô sợ chỉ một chút nữa đây thôi, anh sẽ hối hận vì sợ cô sẽ dây dưa với anh, anh sẽ rời khỏi cô, anh sẽ cho là cô thật phiền phức giống như trước đây vậy.
“Anh có nói sẽ không lấy em sao, em là của anh rồi, bây giờ cho dù em hối hận không muốn làm con dâu của nhà họ Triệu anh cũng đã muộn.” A Cánh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô mà khẳng định một lời chắc như đinh đóng cột, nói. A Muội nghe anh nói thế liền nhoẻo miệng cười, lao vào lòng anh, ôm chầm lấy không buông khiến anh trong lúc không đề phòng bị cô đè xuống giường mặc cho cô ôm. Anh vuốt vuốt mái tóc có chút loạn của cô, lại nghe thấy giọng nói mang theo chút giọng mũi của cô: “Thế khi nãy thái độ anh là sao chứ?”
A Cánh nghe cô chất vấn như thế cũng không ngừng tay vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng của anh vang lên ở trên đỉnh đầu cô: “Đó là anh đang chuẩn bị, muốn lấy một tinh thần nghiêm túc nhất để một lần nữa ngỏ lời với em đó chứ. A Muội, em có đồng ý làm vợ anh không?”
A Muội ngẩng đầu lên nhìn anh, nhận thấy ánh mắt của anh vô cùng nghiêm túc cùng chân thành khi nói những lời này, cô híp mắt hôn lên môi anh một cái: “Được, em đồng ý.”
“Em có đồng ý sinh cho anh những đứa con trắng trẻo mạnh khỏe không?”
“Em đồng ý.”
“Sống với anh đến già?”
“Được.”
“Dù cho sau này anh có trông thật già thật xấu mà em lại thật trẻ thật đẹp cũng không được bỏ rơi anh?”
“Không bỏ anh, dù anh có già có xấu, em cũng không rời khỏi anh.”
“Cùng anh đi đập nát cái bệnh viện chó má kia!”
“Được, em sẽ cùng anh đập nát nó. Nhưng trước khi đi đập nó, em muốn đi đến cục dân chính trước, cầm trong tay giấy đỏ em mới yên tâm.” A Muội giảo hoạt nói.
“Sự trong trắng của anh đã trao cho em rồi, em còn chưa yên tâm sao?” A Cánh bị tổn thương, nhìn cô đầy u oán mà nói.
“Anh. . . . Không biết xấu hổ.” A Muội đỏ mặt nói, cô thật không ngờ anh vẫn là một lão xử nam đấy, thế mà không biết xấu hổ còn đem ra khoe mẽ với cô sao?
“Bà xã, em phải chịu trách nhiệm với anh nha.” A Cánh ôm chầm lấy cô, hôn lên đôi môi đang vểnh lên một cái thật kiêu, thâm tình nói. A Muội ôm lấy cổ anh, dù kỹ thuật hôn của cô không tốt, có thể nói là tệ nhưng cô cũng rất nhiệt tình đáp lại.
Cô và anh hãy cùng nhau hạnh phúc đi đến bạc đầu, có thể không?
Hết.