“Con trai con trai…đi đường vất vả lắm phải không?Là ta không tốt...ta không tốt”_Vừa dừng xe Lệ Hi đã mở cửa nhìn Ken xót xa,bà và chồng mình sau khi làm thủ tục thì đã đi xe riêng về trước để xem xét nhà cửa,đã gọi tài xế đến nhưng lại có vấn đề xe cộ nên chậm trễ.
Con trai bà tính tình nôn nóng không chờ được lại nhảy luôn lên cái xe mà nó bị hỏng điều hòa mới đau…Có mắt đẹp cũng chỉ để làm cảnh !
“À…không sao đâu mẹ ! Về đến nơi là tốt rồi…”_Ken cười nhẹ nhìn bà,đưa tay lên nhanh chóng quyệt đi vài giọt mồ hôi không đáng có trên trán.
Ngồi xe không có điều hòa vào đầu thu có gì là không tốt chứ?Hai ngày ở bệnh viện anh đã tiếp thu được bao nhiêu kiến thức trên ti vi,cơ thể anh đã là dạng chuẩn rồi nhưng hai ngày nằm im trong bệnh viện mà hai tháng tới lại tiếp tục ngồi im trên xe lăn thì không ổn tí nào.Chịu nóng một chút coi như giảm béo !!!
Lệ Hi cùng Zami đỡ anh ngồi vào xe lăn,Lâm Nhất thấy người hầu vẫn đứng yên một chỗ thì ra sức quát tháo:”Còn đứng đó sao?Không mau đưa cậu chủ vào trong?”.
“Bố…”_Ken trợn tròn mắt nhìn đám người hầu trước mặt đang vội vã chạy về phía mình…Cái quái gì đang diễn ra vậy?Không phải anh nói sẽ chỉ để lại người hầu lúc cần thì gọi thôi sao?Sao lại đông như đi đánh nhau thế này?
“Sao con?”_Lâm Nhất quay đầu lại thay đổi sắc mặt nhìn cậu con trai,ngu si nhìn anh hỏi…
“Chẳng phải con đã nói là chỉ để lại có hai người hầu thôi sao?”_Ken không hài lòng nói,mục đích anh muốn rút ngắn người hầu lại là để có thời gian thư giãn một mình mà tiện thể làm cho cô biết cuộc sống nó là thế nào…Cơ mà nhiều người hầu thế này thì còn gì vui nữa…
“Vậy hả?...À…ta quên mất”_Lâm Nhất nhìn đám người hầu ngại ngùng nói…
“Vậy mau đuổi hết đi”_Ken phũ phàng nhả ra một câu hết sức thiếu tình người.
“Đuổi hết đi?...”_Lâm Nhất trợn tròn mắt nhìn thằng con trai của mình…Chỉ là thừa người hầu thôi mà,có nhất thiết phải vậy không?Người ta dù gì cũng đã lặn lội xa xôi tới đây xin việc,nhận được việc với tháng lương béo bở sướng như điên mà bây giờ lại ra về chỉ vì cái tính khó hiểu của con trai ông thì thật là...
“Không được sao…?”_Ken nhìn Lâm Nhất hỏi tỉnh bơ,hôm nay bố anh ăn nhầm gì chăng?Đến người hầu thôi mà cũng bày đặt thương tiếc…
…
…
Lâm Nhất khó xử nhìn các cô người hầu đứng cách đó không xa,mặt ai cũng rầu rĩ đi rất nhiều…Ông thực sự không muốn chút nào,nếu đầu óc ông tốt hơn một chút đã chẳng xảy ra chuyện như vậy…
Lại đánh ánh mắt sang nhìn chàng trai ngồi trên xe lăn mặt tỉnh như sáo nhìn ông chờ câu trả lời…Trong đầu ông không khỏi tự đặt ra ình một câu hỏi.
Không biết cái thằng này nó lây gien của ai mà có thể lạnh lùng tàn nhẫn thế này được nhỉ?Sống như này thì sống làm gì nữa…sống là phải có tình người nghĩ cho người khác…Còn nếu…không sống được như vậy thì…ít ra cũng phải chia sẻ bí quyết ọi người cống cùng ! Thế nó mới đỡ cô đơn.
Hôm nào ông cũng phải bỏ thời gian ra học kiểu sống như này để dù đi đâu gặp trường hợp nào…nhất quyết cũng KHÔNG NƯƠNG TAY !
Như vậy nó mới menly…chứ không thì sao thằng con trai ông lại lắm gái theo như vậy chứ?Chẳng giống ông hồi trước gì cả…
“Bố…Mọi người ngáp rồi kìa…”_Ken nhăn mặt nhìn ánh mắt bố mình thay đổi xanh đỏ tím vàng…nhìn là biết đầu óc ông đã bay sang chuyện khác từ bao giờ nên anh tốt bụng lên tiếng.
“À…Hả?”_Lâm Nhất tỉnh khỏi dòng suy nghĩ nhìn quanh một vòng trước khi trả lời lại thấy mọi người ai cũng đứng ngáp ngắn ngáp dài thì không khỏi thấy ngượng ngùng…Ê ! Phút trước vẻ mặt còn lo lắng lắm cơ mà sao bây giờ lại có thể thản nhiên ngáp vô tư như vậy chứ? Không được không được ! Đuổi việc,nhất định không suy nghĩ mà đuổi việc ngay và luôn…ai bảo làm ông bẽ mặt thế này chứ…
“Đuổi việc ! Nhất định đuổi việc hết !”_Lâm Nhất nghiêm mặt nâng tay lên chỉ trỏ hết cô này đến cô kia ra giọng quát mắng.
“Được…con và Zami vào nhà trước,bố mẹ ở lại giải quyết nốt nhé !”_Ken chờ mãi mới có được câu này,thoải mái quay đầu búng tay gọi Zami lại bảo cô đẩy xe cho anh đi vào trong biệt thự.
Ở bệnh viện đã chẳng thoải mái gì rồi ! Đi về cũng chẳng khá khẩm gì hơn ! Mà giờ lại đứng dưới ánh nắng thế này thì chẳng khác gì làm bữa điểm tâm ặt trời,anh đẹp nhưng không điên,ok?
“Đưa tiền?Là sao?Không được,không cần đưa tiền cho họ,đã làm gì cho nhà mình đâu àm phải đưa tiền”_Bị mất mặt trước bao nhiêu người Lâm Nhất thẹn quá hóa giận mắng nhiếc Lệ Hi.
“Ông đúng là trẻ con…”_Lệ Hi không giận ngược lại còn cười mặc kệ chồng mình mà vẫy tay gọi trợ lí:”Tiểu Sam…”.
“Dạ,bà chủ”_Tiểu Sam nhanh chóng chạy đến mà lại vô cùng tao nhã theo phong cách quý tộc,cô đã theo Lệ Hi mấy chục năm,đã qua đủ sự huấn luyện nghiêm khắc để được như này chỉ để bên cạnh bà sống chết vì bà !
Là một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang tháo vát mà lại từ bỏ tuổi thanh xuân chỉ để đi theo đằng sau bà ! Nên Lệ hi vô cùng trọng cô,chẳng bao giờ làm cô thiệt thòi…Là con gái mà không được yêu,không cảm nhận được nỗi đau cay đắng không cảm nhận được hương vị ngọt ngào thì…cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?
“Việc này tôi giao cho cô.Đưa tiền cho họ nhiều nhiều một chút”_Lệ Hi cười nhẹ nói với Tiểu Sam,dung nhan của cô gái này dù ở mọi góc nhìn cũng rất kiều mĩ dù ở trong mọi hoàn cảnh trang phục cũng có nét đẹp riêng…,Mới tuổi thôi nhưng dáng vẻ lại vô cùng trưởng thành…phải chẳng bà đã mải mê công việc nà vô tình cướp đi tuổi thanh xuân của cô?Có được hình ảnh ngày hôm nay cũng là do công việc tạo nên cả,chung quy lại thì bà vẫn phải tự kiểm điểm bản thân ! Sống ích kỉ không nghĩ cho người khác gì hết.
“Không được cho tiền”_Lâm Nhất vẫn kiên quyết nhíu mày nói lớn.
“Ông…thật buồn cười”_Lệ Hi nhăn mặt đến khi phọt ra được cụm từ cuối lại cười ra tiếng,cầm tay ông kéo đi…
“Làm ơn ông đừng trẻ con như vậy nữa được không?”_Lệ Hi vừa đi vừa cố nín cười nói tiếp.Bộ dạng lúc đấy thật bà thật muốn nhảy vào hôn mấy cái,sao nó lại đáng yêu vậy trời?
-------------------------------------------------------------------------------------------------
“Phụt””Cái gì cơ?”_Vừa uống được một ngụm nước mát chưa kịp nuốt đã phun ra ngoài…Zami trợn tròn mắt nhìn anh như chẳng thể tin nổi những gì mình vừa tiếp thu vào đầu…:”Không lầm đấy chứ?...Tôi…”_Cô giơ ngón trỏ lên chỉ vào mặt mình hỏi lại lần nữa,thà rằng tai cô có vấn đề còn hơn mong những lời anh vừa nói là sự thật…:”Một mình tôi phải làm hết tất cả mọi việc trong cái biệt thự này…”.
“Chính xác,xem ra tai em vẫn còn rất tốt lắm”_Ken cười trên cái vẻ mặt khó tin kia của cô,ngược lại còn giơ ngón cái lên giựt giựt ý khen tai cô vẫn còn hoạt động rất tốt,chưa bị lão hóa !
Nói xong anh tự tay lăn xe lăn di chuyển đến giá sách,mắt đảo qua vài vòng,vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ…
Zami đứng yên tại chỗ thừ người ra một lúc,wtf?Cả cái biết thự lớn thế này?Dọn dẹp thôi đã đủ mệt rồi mà không chỉ có vậy mọi chuyện…mọi công việc nội trợ tất tần tật đều nằm trong tay cô?Cô chỉ có tay chân…đâu phải bạch tuộc mà có thể một mình gánh vác từng này việc?
Không được ! Không được ! Cô phải hỏi cho ra lẽ…không thì tháng tới của cô sẽ chẳng khác nào địa ngục…
Zami vội vội vàng vàng chạy đến phía tủ sách sau khi tỉnh khỏi dòng suy nghĩ,đặt câu hỏi mà bản thân đang rất rất rất thắc mắc !:“Tại sao không thuê người hầu?Một mình tôi làm sao làm hết mọi việc được”.
Ken vẫn nhìn tủ sách hết ngăn này đến ngăn kia rồi như tìm kiếm thứ gì đó,lời cô nói như bỏ ngoài tai anh nhăn mặt lẩm bẩm:”Đâu rồi nhỉ?”.
“Anh muốn lấy cái gì?”_Cô đang rất mong chờ câu trả lời của anh vì nó quyết định sinh mạng của cô trong hai tháng tới nên Zami muốn giải quyết vấn đề của anh nhanh chóng để đến vấn đề của mình.Chưa bao giờ cô tốt bụng tự mình đề nghị giúp đỡ thế này…
Thôi thì phá lệ một hôm vì quyền tự do tương lai vậy !
“À…”_Cuối cùng hai còn ngươi đen của anh cũng dừng lại tại một ngăn sánh không quá cao,Ken quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy sự nguy hiểm…Chỉ ngón trỏ về phía quyển sách anh nói:”Lấy hộ tôi quyển sách đó”.
“Được”_Zami không suy nghĩ mà chả lời,tầm với này với cô không quá cao chỉ cấn kiễng chân lên một chút là với lấy rồi…Cô đang rất nóng vội chỉ nhìn thoáng qua bìa sách có màu xanh rêu dầy dầy,anh ta cần quyển sách này để làm gì?
À mà thôi…lo thân mình trước đã ! Bàn tay anh vừa chạm quyển sách cô đã vồ lấy hỏi tới tấp:”Trả lời câu hỏi của tôi được chưa?”.
Anh không vội mà chỉ nhìn thoáng qua bìa quyển sách,đôi mắt lướt nhẹ lên từng dòng chữ in hoa rồi lại chẳng để cô đợi lâu mà chìa ra trước mặt Zami với một câu nói ngắn gọn:”Câu trả lời nằm ở đây”.
Nói rồi anh xoay xe tự lăn vào phòng bếp…
Cô nhìn anh khó hiểu rồi lại nhìn xuống bìa sách,đôi mắt trầm trầm lạnh lùng dần mở lớn trước từng con chữ trên bìa sách…Đọc xong mắt cô dường như thể sắp rơi ra khỏi hốc mắt,không kìm lòng mà lẩm bẩm theo dòng chữ:”Một người hầu chuyện nghiệp cần làm như thế nào”.