“King coong…king coong…”.
“Ai mà điên quá vậy?Rảnh quá hay sao mà bấm chuông nhiều quá vậy?”_Vừa ló mặt ra khỏi cổng chưa kịp nhận dạng ai với ai Lil đã bực bội tuôn một tràng.
…
Chạm mặt nhau…nhận ra nhau…
s đơ người…
Lil vẫn còn đứng đó còn chưa kịp hiểu chuyện gì Yin đã thẳng thừng xông vào như nhà không chủ…
“Này này,cô làm cái gì vậy?”_Lil giật mình quay đầu chạy vào kéo tay Yin,cái cô gái này hảy nhỉ chưa nói năng gì mà đã nhảy bổ vào nhà người ta như đi ăn cướp.
Từ bị động thành chỉ động,Yin bám vào tay anh hỏi gấp:”Zami đâu?Anh đã làm gì cô ấy?Sao anh với Zami lại ở đây?”.
Lil bị đưa từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác cứ như cái kim đồng hồ quay đến chóng cả mặt:”Cô nói cái quái gì thế?Tôi mới phải hỏi cô mới đúng,cô tới đây vào đêm tối này làm cái con khỉ gì thế?”.
“Zami đâu?”_Yin vẫn không thôi gặm hỏi anh,thực sự cô đang rất nóng vội.Nếu Zami có xảy ra chuyển gì thì cô sẽ hối hận cả đời mất…
Người con gái trước mặt,vẻ mặt gấp gáp thoáng qua ánh mắt một vẻ suy sụp lo lắng khiến người ta không khỏi động lòng.
Lil tình cờ nhìn thấu con mắt đó…
s bang khuâng…
Anh mới gặp cô lần đầu nhưng nhìn qua cũng biết cô không hay có bộ dạng như này.
Từ trước tới giờ,đối với con gái,anh không bao giờ động lòng nhưng…lần này thì ngoại lệ rồi đấy!
“Ở bên trong”.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
“Bình bịch bình bịch”.
Bước chân gấp gáp cứ thế cứ thể không dừng,phải nhìn được mặt Zami cô mới yên tâm…
Một lần lỡ làng,vì sơ ý bất cẩn…một nửa cơ thể hoàn toàn bại liệt…
Cô không thể…một lần nữa…cho nó lặp lại…
“Rầm”.
Qúa nóng vội,vừa tới cửa chính,Yin đã dơ chân lên đạp một cước.
Zami đứng đó,nhìn ra ngoài cửa sổ,vẫn vậy…Ơn trời…nó không sao.
Không kìm được lòng chẳng biết trời đất là ai trong biệt thự còn người khác…
Cô cứ thể lao vào ôm Zami yên lòng nói:”Ôi…mày không sao,mày làm toa lo lắng quá”.
“Mày làm sao vậy?Có chuyện gì à?”_Zami khó hiểu hỏi,sao Yin lại vội vã thế này?
Không lẽ…chuyện đó?Cô ấy vẫn chưa thể quên?Ám ảnh đến vậy sao…?
Buông tay ra,Yin nói như khóc:”Mày có biết mày làm toa lo lắm không?Mà đây là đâu,sao mày không về nhà mà ở đây làm gì?”.
Zami chưa kịp lên tiếng trả lời,Yin đã mở to mắt nó mà như hét lên:”Có phải cái thằng khốn nạn biến thái kia làm gì mày đúng không?”.
“Mày nói cái gì thế?Tao chẳng hiểu mày nói gì cả?”_Zami.
“Đi,đi ra đây,đi về,không ở đây nữa,quá nguy hiểm”_Không nói không giằng Yin mặc kệ tất cả quay lưng cầm tay Zami kéo đi hướng về phsia cửa biệt thự…
Tự dưng có kẻ lạ mặt xông vào biệt thự,kệ mặc xác anh có tồn tại hay không,lại còn to gan lôi kéo người của anh đi mà chưa hỏi ý kiến anh.
Thực sự không thể bỏ qua…
“Đứng lại,cô đưa cô ấy đi đâu?”.
Ở trong này,còn một người nữa sao?
Từ từ quay đầu lại,một chàng trai với mái tóc bồng bềnh lãng tử ngồi trên xe lăn,trên mặt mang vẻ lạnh băng khiếp sợ…
Nhưng…vẫn có một chút gì đó quen thuộc,Yin nhận ra điều đó nhưng không tài nào nhớ nổi,anh ta là ai?Ở đây ngoài Lil và Zami còn tồn tại anh ta?Thật khó hiểu!!!
“Anh là ai,sao lại ở cùng Zami?”_Yin buông tay Zami ra lạnh giọng hỏi.
Nhếch mép,Ken lăn xe lăn tới gần Yin hơn nhướn mày hỏi:”Cô biết đây là nhà ai không mà dám ngang nhiên vào làm loạn?”.
Yin cứ bị vẻ mặt đầy tự tin của anh chọc giận,gan cô lúc này mới lộ rõ là to hơn Zami tưởng:”Hừ!Nhìn mặt tôi có giống như đang quan tâm không?Nói đi,tại sao anh và thằng nhãi kia ở đây với Zami? người làm gì cô ấy rồi?”.
“Phiền cô ăn nói cho cẩn thận,chúng tôi không phải như cô nghĩ đâu?”_Ken.
“Sao tôi phải tin anh?”.
Yin vừa dứt lời…
“Yin…”_Zami không chịu nổi bực mình cao giọng quát tên cô.
Chưa bao giờ,chưa bao giờ,Zami to tiếng với cô như vậy…
Ngỡ ngàng…:”Mày sao vậy?”_Yin.
“Tao mới phải hỏi mày câu này đấy?”_Zami nhỏ giọng.
…
“Bình bịch…bình bịch…”
“Mọi người thế nào rồi?”_Lil vội vàng chạy vào hỏi.
Vừa thấy bóng dáng Lil,Ken lớn tiếng nói:”Cậu làm cái kiểu gì mà để cô ta xông vào nhà anh thế này?”.
“Em…”_Lil cứng họng,đúng là anh đã không nghiêm với bản thân mà để cô ấy tự tiện xông vào…
“Đừng trách anh ấy,là tự tôi vào thôi”_Yin lên tiếng,cô không muốn vì mình mà người ta thất hòa…
“Ai cho cô vào nhà tôi mà chưa xin phép?”_Ken quay sang Yin.
“Tôi vào để gặp Zami”_Cô gân cổ lên cãi,cô làm gì cũng có cái lí của nó hết,đâu phải loại người tùy tiện đâu.
Ken định lên tiếng thì…
“Thôi,tao không sao,mày về đi”_Zami nhỏ giọng nói.
Nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi,không thể tiếp tục làm rối bời lên nữa…
Cuộc sống của cô đã quá đủ mọi gian nan rồi…
chữ bình yên…quả thực chẳng dám mơ ước.
“Không được,tao không thể để mày ở đây với họ?”_Yin nói rồi liếc mắt qua hai chàng trai đang có mặt tại đây.
“Chúng tôi sẽ không làm gì cô ấy đâu,cô về đi”_Lil mệt mỏi nói,cái cô gái này thật kì lạ có nhất thiết phải quan trọng hóa vấn đề vậy không?
Cứ như anh và anh họ của anh bắt ép người quá đáng,là loại người khốn nạn ấy không bằng ý…
“Nhưng mà…”_Yin vẫn ngoan cố lên tiếng.
“Đừng bướng nữa,tao không sao”_Zami.
Cô vẫn chôn chặt chân ở đấy không chịu rời đi.
Ken quay xe phẩy tay:”Lil,tiễn khách”.
“Đi thôi”_Lil tiến lên cầm tay Yin kéo đi…
Nhìn Zami một hồi lâu mãi Yin mới chịu quay đầu bước đi…
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Anh cảnh cáo cậu,lần sau có ai đến phải hỏi anh trước mới cho vào”_Ken không vui chỉ tay vào mặt Lil nói khi anh trở về…
“Bạn cô làm sao vậy?”_Bóng dáng Ken vừa khuất,Lil quay sang Zami thắc mắc hỏi.
“Không có gì…chỉ là một số chuyện thôi”_Zami nói mập mờ rồi bước đi về phòng…
Có lẽ sự việc năm ấy quá đột ngột,như một cú sốc với Yin,cô ấy không chịu nổi và có lẽ là chưa từng trải qua trong đời khiến cô ấy ám ảnh tới bây giờ…
Tuổi trẻ bị vẩn đục bởi một màu máu đỏ tươi…
Zami đã làm nhiều điều tội lỗi và trong tất cả những điều mà cô cảm thấy ân hận là đã lôi kéo Yin đi theo,con đường đó…
Nếu được làm lại,cô sẽ không để chuyện đó xảy ra,ám ảnh,lo lắng…
Cô sẽ không làm vậy…
------------------------------------------------------------------------------------------------
“Rào…rào…”.
Trời đổ mưa,từng vệt nước chảy dài trước kính cửa sổ…
“Ầm…ầm”_Sớm chớp thi nhau làm loạn,thỉnh thoảng trên trời lại rạch ra một vệt sáng như thanh kiếm xoẹt ngang màn đêm…
Nằm trên giường,Zami trằn trọc không thể ngủ nổi,sự việc vừa xảy ra cứ luẩn quẩn trong đầu cô…ngồi bật dậy,với lấy cây đàn Maily tặng…
Nhắc tới nó mới nhớ,dạo này cô không hay thường xuyên gặp Tiron,không biết Maily thế nào?Kỳ Minh sao rồi nhỉ?
Mai nhất định cô phải đến phòng tập gặp mọi người mới được…
Đêm là lúc người ta suy nghĩ nhiều nhất và có lẽ…đêm nay…Zami cũng vậy…
Từng tiếng đàn nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên theo một giai điệu quen thuộc…
“Bầu trời đêm mưa rả rích”.
“Anh giờ nơi đâu…đang làm gì?”.
“Liệu có còn nhớ tới em?”.
“Xoẹt qua màn đêm…một vệt sáng”.
“Như một thanh kiếm đâm vào tim em…”.
“Bầu trời rách…trời mưa”.
“Tim em đau…em khóc”.