Anh, Đã Lâu Không Gặp!

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến ngày họp mặt bạn cũ, Mạnh Tư Thành vẫn là áo khoác ngoài màu đen, còn Tô Hồng Tụ cũng là cố ý tìm một chiếc váy lông dê mặc vào, chiếc váy này ban đầu là cô đặt may riêng!

Mạnh Tư Thành thấy cô ăn mặc xinh đẹp, sau khi ra cửa liền hỏi: “Em ăn mặc xinh đẹp như vậy, là muốn làm sao?”

Tô Hồng Tụ cười liếc anh một cái: “Chẳng lẽ em mặc xinh đẹp một chút cũng là có mục đích sao?”

Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ, cưng chiều xoa xoa mái tóc của cô, không nói gì.

Hôm nay họp mặt bạn cũ được tổ chức tại một khách sạn, lúc này Công Tôn Bách ( chính là vị bạn học cũ đã gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ) đã ra bên ngoài chào đón các bạn học cũ, thấy bọ họ thế nhưng cùng tới, đầu tiên là lấy làm kinh hãi, ngay sau đó cười: “Hai người các bạn trước kia là đồng học, sau đó ở thành phố S thì

là đồng sự, hôm nay về đến nhà tham gia họp mặt lại cùng xuất hiện, thật đúng là ăn ý.”

Tô Hồng Tụ mím môi cười, nhìn Mạnh Tư Thành một cái, cố ý không nói lời nào. Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ kéo tay Tô Hồng Tụ, cười giải thích: “Mình cùng cô ấy đương nhiên là cùng xuất hiện rồi.”

Công Tôn Bách thấy tình cảnh này kinh hãi, không dám tin, nhìn qua nhìn lại bọn họ vài vòng, cuối cùng thở dài mà nói; “Thật sự là thế sự thay đổi khôn lường!”

Là bạn đồng học kiêm bạn tốt cùng phòng với Mạnh Tư Thành mấy năm, anh đương nhiên sẽ không quên năm đó mỗi khi Mạnh Tư Thành nhắc tới hoặc là thấy Tô Hồng Tụ lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng, khinh thường! Thế mà hai người kia có thể đến được với nhau, làm sao có thể không khiến người ta ngạc nhiên rơi mắt kính!

Thời khắc chờ đón cuối cùng là các bạn học cũ từ từ đến đông đủ, cửu biệt trọng phùng mọi người đều rất vui mừng, cùng thăm hỏi lẫn nhau tình trạng gần đây, trong này dĩ nhiên có rất nhiều người chú ý tới tổ hợp ngoài dự đoán này, ngoài than thở sợ hãi thì chính là rối rít bày tỏ chúc mừng, còn có mấy người dứt khoát hỏi lúc nào thì được mời ăn kẹo cưới đây?

Mạnh Tư Thành cười nói tự nhiên, nhất nhất đáp lại bánh kẹo cưới không xa kính xin mong đợi. Sau đó chờ khi mọi người đồng thời về đúng chỗ ngồi của mình, lúc này bỗng nhiên có một vị đồng học đi tới, Công Tô Bách dĩ nhiên là người đầu tiên đứng lên tiếp đón: “Đại mỹ nữ Đàm Tư Tư, hoan nghênh hoan nghênh!”

Đàm Tư Tư một mái tóc uốn buông nhẹ, mắt to mênh mông xinh đẹp, rất khác biệt với váy ngắn và áo khoác ngoài kín đáo, phong thái vẫn như cũ. Cô nhìn xung quanh mọi người một lượt, đến khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành song vai ngồi bên nhau thì trong mắt ảm đạm, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Trong lòng Tô Hồng Tụ mắc dù nhéo lên một chút, nhưng rốt cuộc cũng là bạn học cũ, hơn nữa hôm nay là ngày bạn bè họp mặt, vì vậy cũng cười lên kêu Đàm Tư Tư ngồi xuống. Đàm Tư Tư cũng không từ chối, theo lời Tô Hồng Tụ hai người không gần không xa một chỗ ngồi xuống.

Tô Hồng Tụ cũng không phải kẻ ngốc, hôm nay mặc dù cô đối với tình cảm của Mạnh Tư Thành với mình rất có lòng tin, nhưng đối với người phụ nữ này. . . . vẫn là cô cẩn thận chú ý quan sát phản ứng của Mạnh Tư Thành. Chỉ thấy trên mặt Mạnh Tư Thành vẫn treo nụ cười như lúc ban đầu, nhìn thấy Đàm Tư Tư đến đây lịch sự chào một tiếng, trong bữa tiệc mời rượu cũng không lạnh nhạt với Đàm Tư Tư, mà cũng không tỏ ra quá nhiệt tình, chính là thái độ cứ không nặng không nhẹ như vậy.

Tô Hồng Tụ biết rõ trước đây quan hệ giữa Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư không tệ, hôm nay cố ý cư xử như vậy phần nhiều là trong lòng có điểm kiêng dè, nhưng cũng vì hành động đó của Mạnh Tư Thành mà cảm thấy yên tâm, vì vậy khẽ cười, cảm thấy mình thật nhỏ mọn, lập tức bưng ly rượu lên hào phóng mời rượu.

Trong cuộc họp mặt, không khỏi một lần nữa nhắc lại những năm tháng thanh xuân, trong bữa tiệc tự nhiên cũng có người trêu ghẹo Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ, nói ban đầu làm thế nào cũng không nhìn ra nửa điểm dấu hiệu, thật đúng là chuyện khiến mọi người ngạc nhiên nhất trong lễ mừng năm mới năm nay. Sau bọn họ lại nghe nói hôm nay Mạnh Tư Thành ở tại nhà Tô Hồng Tụ thì càng thêm kinh ngạc không thôi đồng thời liên tiếp chúc mừng, thậm chí còn có bạn học nữ giơ ngón cái lên với Tô Hồng Tụ: “Đây chính là đã giải quyết được nam sinh khó khăn nhất của lớp, Tô Hồng Tụ bạn thật lợi hại, lại bắt được hắn về nhà mình rồi!”. Bạn học nữ này từ trước đến giờ đều nói chuyện lớn mật, hôm nay nói những lời này xong mọi người đều cười ha ha, cảm thán Tô Hồng Tụ liên tục, này chẳng những làm cho mặt Tô Hồng Tụ đỏ lên, ngay cả Mạnh Tư Thành ngồi bên cạnh cũng có chút lúng túng, bất đắc dĩ, dĩ nhiên cũng chỉ có thể cười một tiếng cho qua.

Dù là lúng túng nữa cũng là lúng túng trong ngọt ngào a!

So sánh xuống, Đàm Tư Tư cười có chút miễn cưỡng, ngồi không bao lâu liền lấy cớ đi toilet. Tô Hồng Tụ vẫn chú ý Đàm Tư Tư, thấy vẻ mặt cô rất không vui, vì vậy cũng đi theo sau đến, ai ngờ đi vào toilet liền thấy một mình Đàm Tư Tư đứng trước bồn rửa tay, cúi đầu yên lặng không nói, không biết đang đứng đây suy nghĩ cái gì. Tô Hồng Tụ thở dài, muốn an ủi cô, nhưng không biết an ủi thế nào.

Đàm Tư Tư thấy Tô Hồng Tụ tới đây, giơ lên nụ cười nói: “Thật hâm mộ cô, cô thật hạnh phúc.” Sau đó cũng không nhìn Tô Hồng Tụ một cái, xoay thẳng người rời đi. Tô Hồng Tụ nhìn cô quay đầu rời đi, làm váy xinh đẹp phiêu dật trên không trung, sau đó biến mất không thấy gì nữa, trong không khí chỉ để lại một chút hương nước hoa nhàn nhạt, không khỏi thở dài, Đàm Tư Tư thật là một cô gái xinh đẹp, cô lặng lẽ chúc phúc Đàm Tư Tư có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

Từ buổi họp mặt trở về Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ cùng nhau đi về phía bến xe buýt, một tay Mạnh Tư Thành nắm tay Tô Hồng Tụ, một tay lấy từ trong túi ra một chiếc bao tay đeo vào tay kia cho Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vừa nhìn thấy khẽ cười: “Đây chính là bao tay em đan cho anh mà.” Mạnh Tư Thành gật đâu: “Chính do em đan, chỉ là em tặng cho anh, giờ anh lại đeo lên cho em.”

Tô Hồng Tụ nhìn anh tỉ mỉ giúp mình đeo bao tay vào, từ tay đến tim cũng bắt đầu ấm áp lên.

Hai người lên xe buýt, chỉ chốc lát sau đã đến chỗ gần nhà Tô Hồng Tụ, lúc xuống xe Tô Hồng Tụ chợt nhớ tới: “Lúc ra cửa mẹ nói trong nhà hết nước tương rồi, để em đi mua một chai.”

Mạnh Tư Thành nhìn xung quanh, không thấy có siêu thị nào lớn: “Nếu không chúng ta đi đến khu vực bên cạnh xem nơi nào có siêu thị hay không?”

Tô Hồng Tụ mím môi cười: “Không cần đâu, em nhớ trước kia ở chung cư bên cạnh có một nơi có mở một cái cửa hàng nhỏ, ở đó có bán nước tương, chúng ta đi sang bên đó xem một chút.”

Vì vậy hai người nắm tay đi tới, quả nhiên tìm được một cửa hàng nhỏ, cửa hàng này thật ra thì cũng chưa chính thức là một cửa hàng, chỉ là một hộ gia đình mở ra có treo tấm bảng trên cửa sổ, sau đó có người cần mua đồ chỉ cần ở tại cửa sổ này gọi là được. Mặc dù cửa hàng này tuy nhỏ nhưng mặt hàng khá đầy đủ, từ nước tương, dấm, trà. . . có mọi thứ.

Tô Hồng Tụ bước đến gần cửa sổ nhìn một chút, chọn một số mặt hàng thường dùng , khi ông chủ đưa hàng thì muốn trả tiền. Nhưng khi cho tay vào trong túi áo mới phát hiện mình không mang theo ví tiền, chỉ có trước khi đi tiện tay cầm theo đồng, vì vậy lấy ra đưa cho chủ quán, ai biết ông chủ vừa thấy đã lắc đầu nói: “Hai ngày nay buôn bán ế ẩm nên không có chút tiền lẻ nào.” Mạnh Tư Thành nhìn thấy như vậy, vội vàng lấy ví tiền của mình ra đưa cho cô: “Chỗ này của anh có tiền lẻ, em cầm đi.”

Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn bàn tay anh đang duỗi ra, đôi bàn tay sạch sẽ từng dắt mình thật ấm áp, đang nắm ví tiền đưa tới. Cô cười có chút ngượng ngùng nhận lấy mở ra, từ trong ví lấy ra tiền lẻ đưa cho ông chủ bán hàng. Ông chủ nhận lấy, nhìn Tô Hồng Tụ có chút quen mắt, thấy chàng trai bên cạnh lại nhìn nhiều thêm một cái, thuận miệng hỏi: “Đây là bạn trai của cháu?”

Tô Hồng Tụ thấy ông chủ cửa hàng hỏi, mặt có chút đỏ lên nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, bạn trai cháu ạ.”

Ông chủ cửa hàng lần nữa quan sát Mạnh Tư Thành mấy lần, cười khích lệ: “Người bạn trai này không tệ, không nhìn ra cháu rất có mắt nhìn người đấy.”

Bên này đang nói, vừa đúng bên cạnh đi tới một bà lão, bà lão này cùng mẹ Tô Hồng Tụ có quen biết, thấy một đôi Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành, vuốt mắt kính lão nói: “Ai ui, đây chính là vị con rể kia của nhà cháu à? Không trách được mẹ cháu mấy ngày nay cười đến không khép miệng được, thật đúng là khó lường!”

Vừa nói vừa cùng ông chủ chào hỏi, thuận miệng nói đến đang có tin đồn gì, ví dụ như con rể nhà họ Tô có tiền như thế nào, có tiền đồ ra sao. . ., dù sao những lời kia nói thật cũng không phải mà giả cũng không sai cùng với giọng nói khoa trương đặc hữu của các bà lão, thật là làm cho Tô Hồng Tụ nghe được mặt đỏ lên không dứt, chỉ có thể vội vàng tìm cớ xin phép, lôi kéo Mạnh Tư Thành rời đi.

Mạnh Tư Thành buồn cười nhìn Tô Hồng Tụ khuôn mặt đỏ hồng, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy, người ta khen anh mà em không thấy vui mừng à?” Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ hất tay của anh ra: “Cái gì cùng cái gì chứ? Anh thì vui rồi nhưng là em thật ngượng ngùng!”

Mạnh Tư Thành nhìn cô thật sự xấu hổ, cũng không nhiều lời, chỉ là tràn đầy hứng thú nhìn cô tươi cười.

Tô Hồng Tụ vung tay một cái, mới phát hiện ra trong tay mình còn cầm ví tiền của anh, vì vậy vội vàng đưa cho anh. Nhưng tại thời điểm đưa cho anh, chợt nhớ tới mới vừa rồi mở ví ra lấy tiền mơ hồ nhìn thấy một tấm hình, mà hình như còn là hình của nữ sinh đấy, vì vậy cô thu hồi tay lại.

Mạnh Tư Thành nhíu mày vô tội hỏi: “Thế nào? Bây giờ là đang dùng quyền quản lý tài chính của anh sao?”

Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ liếc anh một cái nhỏ giọng nói: “Đây là kiểm tra ví tiền.” Nói xong mở ví tiền ra, nhìn bên trong tường kép, phát hiện bên trong quả nhiên có một tấm hình, còn là hình đen trắn! Cô lấy ra nhìn kỹ lại phát hiện hình này nhìn có chút quen mắt.

Mạnh Tư Thành nhìn thấy cô thế nhưng lấy ra bức hình bên trong tường kép, khó được có lúc luống cuống, đưa tay muốn lấy lại ví tiền kia, nhưng tất nhiên cô không cho. Đợi đến khi cô nhìn lại tấm hình một lần nữa, cuối cùng nhìn ra một chút mặt mày, nghi ngờ nhẹ nhàng “Ah” một tiếng, thần sắc Mạnh Tư Thành thậm chí có vẻ không bình tĩnh rồi.

“Không nên nhìn, đưa cho anh!” Mạnh Tư Thành nhỏ giọng ra lệnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio