Đông Tấn năm , Tấn Nguyên đế băng hà, Tấn Minh đế đăng cơ. Tình thế hỗn loạn, mà Thạch Lặc đã sớm xưng vương Tương quốc, tu dưỡng sinh tức lâu ngày, hiện giờ binh hùng tướng mạnh, lần này, là lệnh cho Thạch Hổ vừa mới chiếm Thanh Châu cùng Từ Châu lãnh đạo, hiện tại tiếp tục tấn công Lạc Dương, bắt đầu phản loạn.
Thái thú Hà Nam Hướng Lưu Diệu mượn binh cứu viện, Lưu Diệu từ khi Thạch Lặc xưng vương đã bất mãn, vì thế lệnh cho Trấn Đông tướng quân Hô Diên Mô suất binh đi trước, muốn phân tán quân đội của Thạch Hổ.
Mà Lưu Ngỗi, lúc này là mưu sĩ quan trọng dưới trướng Hô Diên Mô. Làm quan, lại là quan lớn, lúc nào cũng phải chừa lại đường lui cho mình. Lưu Ngỗi khôn khéo, khi bị Trịnh Thế Đạt chơi khăm, liền bỏ trốn mất dạng, hiện giờ thật sự ăn cây táo rào cây sung, đoan đoan chính chính làm nghịch thần.
Ngày ấy sau khi mang Trúc Ngâm mang về trong phủ, Lưu Ngỗi liền lập tức phái người đi điều tra tung tích Khinh Dương, không đợi Trúc Ngâm tỉnh lại, đã “mời” người đến.
Về phần an bài như thế nào, trong lòng gã tự nhiên hiểu rõ.
“Ngâm nhi, ta đã sai người sửa sang vài đồ vật. Ngày mai ngươi theo ta đi ra ngoài. Hãy giả làm thư đồng của ta, khỏi khiến cho người khác hoài nghi.”
Trúc Ngâm liếc nhìn hạ nhân mới được đưa tới.
Thư đồng? Lần này lại đổi thành làm thư đồng. Lần sau thì sao? Nói không chừng ông trời cao hứng, còn cho y trở thành hoàng hậu……
Lưu Ngỗi từ trong vạt áo lấy ra một cái đai lưng, có thêu hình một con dơi trắng. Ngụ ý chỉ người nào, Trúc Ngâm biết, bởi vì đây là thứ y tự tay chọn cho Khinh Dương.
“Dương ca đâu! Ta muốn thấy hắn!”
“Hắn cũng không tệ lắm, bất quá không thể nào gặp ngươi.”
Lưu Ngỗi ý vị thâm trường cười, bàn tay không an phận lần mò khắp lưng Trúc Ngâm.
“Thân thể này từng khiến hai cha con kia dục tiên dục tử, hiện giờ, chắc đã rất lợi hại đi……”
Bàn tay siết chặt của Trúc Ngâm dần dần buông ra, nắm lấy tay Lưu Ngỗi, mặt không chút thay đổi
“A!!!”
Ngòn tay Lưu Ngỗi vang lên tiếng nứt gãy.
Chật vật run run đứng dậy, lộ ra vẻ mặt đau đớn trắng bệch, mồ hôi lạnh dọc theo thái dương tuôn rơi.
“Người đâu!!!! Người đâu!!!”
Đợi khi người hầu hoảng hốt tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Lưu Ngỗi, liền trở nên rối loạn.
Một thị vệ bịt miệng Trúc Ngâm.
Nghiến răng cười rộ lên
“Ngày nào đó ngươi sẽ cầu xin ta để ngươi được chết!”
Nếu Khinh Dương ở trong tay Lưu Ngỗi, Trúc Ngâm sẽ không thể không nghe gã. Ngày hôm qua chuyện như vậy, Lưu Ngỗi sẽ không cho phép nó phát sinh lần thứ hai
Ngày kế, đại quân của Hô Diên Mô lên đường, hắn để Lưu Ngỗi đi trước.
Diệp Tập Tuyết vừa đưa tới cho y một bộ quần áo vũ cơ. Trúc Ngâm cũng không so đo, cười cười cất vào trong bọc quần áo.
Làm người đã khó, đường đường chính chính làm người lại càng khó. Hôm nay lỡ bước, ngày sau thận trọng.
Trúc Ngâm hối hận, giá như lúc trước y làm sạch sẽ hơn.
Đại quân đi liên tiếp mấy ngày, ngày đêm không nghỉ. Trúc Ngâm cũng không thấy bóng dáng Khinh Dương trong đám người.
Nửa tháng sau, rốt cục cũng khai chiến.
Ban đêm, Lưu Ngỗi gọi Trúc Ngâm vào trong trướng.
“Nếu ngươi muốn gặp hắn, hôm nay sẽ phải hầu hạ ta thật tốt.”
“Nếu ta không muốn?”
“…… Nếu như vậy, ta đây cũng không có biện pháp, Lưu Ngỗi làm việc, luôn luôn không thích dùng sức mạnh. Bất quá, ta vẫn đưa ngươi đi xem, để tránh việc ngươi nghĩ người không ở trong tay ta, chịu thiệt sẽ không tốt.”
Dứt lời đi thẳng ra ngoài.
Trúc Ngâm không nghĩ hắn lại thống khoái đến vậy, bước nhanh theo sau.
Trong ánh lửa trại, thủ vệ binh lính thoạt nhìn có chút phiền muộn.
Trong lều chủ lại náo nhiệt lạ thường, không biết là đang làm cái gì.
“Mấy ngày liền hành quân đánh giặc, thật mệt mỏi, tướng quân đêm nay rốt cục có thể thoải mái rồi ……”
Trúc Ngâm nhìn Lưu Ngỗi, ngay sau đó, y nghe được một âm thanh sắc nhọn từ trong lều truyền ra……
Ô ngôn uế ngữ hỗn loạn cùng những tiếng nức nở lọt vào tai y.
“Dương…………”
Sống lưng Trúc Ngâm phát lạnh, vội vàng chạy tới. Thủ vệ giữ y lại.
Trúc Ngâm bỗng nhiên không dám kêu to, y sợ Khinh Dương nghe thấy sẽ điên mất.
Đến tận khi âm thanh mây mưa trong trướng tạm ngừng, Lưu Ngỗi mới bảo thị vệ vào thông báo.
Vào trướng, Hô Diên Mô quần rơi xuống tận bắp chân, một tay còn vuốt ve trên người Kinh Dương đã bị chà đạp đến nỗi không còn nhìn ra bộ dáng.
“Lưu Ngỗi quấy rầy, mong tướng quân thứ tội……”
“Lưu Ngỗi, ngươi sao lại nói như vậy, đừng khách khí.”
Lưu Ngỗi cười,
“Tướng quân dũng mãnh phi thường, ở đây ta có tiểu đồng không nghe lời, là muốn đưa y đến để học thêm chút kiến thức……”
Hô Diên Mô hiểu ý, nhướng mi, thầm nghĩ, Lưu Ngỗi này quả thực đi guốc trong bụng hắn. Thật biết cách làm cho hắn vui vẻ.
Thực tế trong triều mỗi người đều biết, Trấn Đông tướng quân là kẻ háo sắc, đặc biệt thích nam đồng, khi viễn chinh, thường mang theo vài ‘Thị vệ’ đặc biệt.
Chính là từ khi Lưu Ngỗi đến đây, việc này càng quang minh chính đại.
Cũng không làm ra vẻ, Hô Diên Mô phất tay, Lưu Ngỗi hiểu rõ, lập tức phân phó “Cho vào!”
Hạ thể mơ hồ dính đầy tinh đêm cùng vết máu, da thịt chằng chịt vết xanh tím, tay chân bị xiềng xích, tóc mai tán loạn, hư thoát bên cạnh Hô Diên Mô tinh tráng. Trúc Ngâm cắn môi, thấy Khinh Dương dần dần mở to mắt, vội vã cúi đầu.
“Ngươi không phải muốn nhìn sao? Hôm nay ta sẽ để ngươi nhìn thật kĩ……”
Lưu Ngỗi đi tới, nâng cằm Trúc Ngâm, cái liếc mắt kia, khiến Lưu Ngỗi không khỏi rùng mình. Gã lại nhớ tới một đêm kia trong Quế Nguyệt đình.
“Hận sao?”
Người trên chiếc giường hỗn độn gắt gao nhìn chằm chằm Trúc Ngâm, không giãy dụa, không có thương tổn, không có phẫn nộ, không có điên cuồng, chỉ có một ánh mắt tuyệt vọng.
Hô Diên Mô một phen kéo quần, nâng thắt lưng vô lực của Khinh Dương, để hắn bày ra tư thế khuất nhục nhất, hậu huyệt còn chưa khép lại lộ ra toàn bộ trước mặt người khác, còn dính một chút máu cùng dịch trắng. Hô Diên Mô tách hai chân hắn, phát ra tiếng rên cùng âm thanh của xiềng xích.
Lưu Ngỗi vội vàng quỳ trên giường, đi đến trước mặt Khinh Dương, lấy ra côn tht, cọ xát trên người hắn.
Chỉ nghe phía sau rầm một tiếng, Trúc Ngâm quỳ xuống.
Hô Diên Mô ngả ngớn cười nhạo, cũng không để ý tới y, động thân một cái rồi cắm vào nơi tư mật của Khinh Dương.
“Ha a……”
Khàn khàn bật lên tiếng, Khinh Dương lại cắn môi. Lưu Ngỗi từ từ phun ra trên mặt hắn, phát ra tiếng vang lạch cạch lạch cạch.
Trúc Ngâm siết chặt tay tới nỗi ngón tay kêu răng rắc, từng chút từng chút một khiến Hô Diên Mô ngẩng đầu lên.
“Gia, ta cầu ngài, để ta… Cầu ngài …”
Giết người bất quá đầu rơi xuống đất, Trúc Ngâm cái gì cũng đều không sao cả, chỉ cầu đừng tiếp tục tra tấn Khinh Dương. Khinh Dương là người thân duy nhất của y trên cõi đời này.
Lưu Ngỗi cười dữ tợn, sao, lúc trước ương ngạnh không ai bì nổi, hiện giờ thì thế nào?
Hô Diên Mô tùy tiện cọ xát vài cái, liền đem côn tht rút ra, Trúc Ngâm đi tới, cúi đầu nuốt trọn.
Khinh Dương kéo tay Trúc Ngâm, Trúc Ngâm nghe thấy hắn gằn từng chữ
“Nếu ngươi làm, ta chết cũng không tha thứ cho ngươi………………………………”
Trúc Ngâm sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu, bên người đã xuất hiện vài binh lính đã mất đi lý trí.
Y nắm hạ thân của mình, ghé sát vào người Khinh Dương mà chà xát.
Đến tận khi có chút cứng rắn, tách hai chân Khinh Dương, chậm rãi đi vào.
Khinh Dương nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, hắn dĩ nhiên không có khí lực phản kháng, ở trước mặt mọi người, Trúc Ngâm ở trong thân thể mình mà trừu đưa, bàn tay bé nhỏ quen thuộc nắm âm kinh của mình, từng chút một xoa nắn, có thứ gì đó rơi trên người hắn lạnh như băng, không biết là mồ hôi, hay là lệ.
Thứ kia bình thường nếu kích thích sẽ lập tức đứng thẳng, lúc này mặc cho Trúc Ngâm có làm gì cũng không có chút khởi sắc, đổi lấy là những tiếng cười chói tai vang lên bốn phía.
Trúc Ngâm đem dương vt mềm nhũn đưa vào miệng, hồi lâu, mới giúp Khinh Dương phun ra. Sau đó mới rút âm kinh đã sớm héo rũ của bản thân ra ngoài.
Bốn phía một trận ồn ào, có vài binh lính đã sớm muốn cởi quần.
Ngẩng đầu nhìn lại, là khuôn mặt cười vặn vẹo của Lưu Ngỗi cùng Hô Diên Mô.