Cô bỗng dừng lại, đôi mắt cong lên, nhỏ nhẹ hỏi, “Nghe nói tôi bắt cậu phải mặc áo đôi hả?”
Cô cách cậu rất gần, giọng nói dịu dàng, hơi thở ấm áp như lan như sương cứ phả lên mặt cậu.
Rõ ràng tư thế này rất mập mờ, nhưng trong đầu cậu bây giờ như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ không ngừng hiện lên.
Cô nghe thấy rồi!
Lúc nãy cô ở bên ngoài!
Cô nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, nghe thấy rồi…
Sau đó tất cả gom lại thành một hàng chữ to:
—— Hu hu! Chết chắc rồi!
Chàng trai nhìn bóng lưng dịu dàng thướt tha đi tới của cô, sắc mặt thay đổi xoành xoạch, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang trắng, cuối cùng mặt trắng bệch…
… Bây giờ xin tha có còn kịp không?
“Khụ!” Cố Thần giả vờ ho khan.
Sở Dư không quay sang nhưng đặt tay lên môi ra hiệu im lặng, mắt nhìn thầy giáo đang đứng trên bục giảng, cô như học thêm một kiến thức thú vị, đôi mắt cong cong nở nụ cười.
Cố Thần không cam lòng khép miệng lại, dưới mông như ngồi phải bàn đinh, xê qua dịch lại vẫn không thấy thoải mái.
Trong lòng như có mười lăm cái thùng nước đầy sóng sánh vãi ra ngoài.
Khó khăn lắm cậu mới chờ đến hết tiết.
Cố Thần thở phào nhẹ nhõm, “… Sở Tiểu Dư ~”
“Hả?” Đôi mắt Sở Dư như mặt hồ tĩnh lặng, lấp lánh trong vắt như phản chiếu bóng hình cậu, nhìn thế nào cũng không nhận ra cô đang giận dỗi.
“Có phải cậu giận không ~” Cậu bất giác hạ thấp giọng, đưa tay túm lấy tay cô, “Tôi…”
Cậu nhìn xung quanh, hai tai ửng đỏ, “Tôi sai rồi ~”
Sở Dư lắc đầu, đặt tay lên môi cậu, “Đừng.” Cô nở nụ cười nói tiếp, “Về nhà tính tiếp.”
Có một số việc để hai người bọn họ biết là được.
Tính, tính gì?
Tính nợ hả?
Cố Thần bỗng thấy hai đầu gối mềm nhũn.
—— Muốn quỳ.
…
Giờ giải lao, Sở Dư đi vệ sinh.
Cố Thần nghĩ trái nghĩ phải, cứ thấy lo lo.
“Khụ!” Cậu quay đầu, ho khan.
Tôn Hạo Quảng biết cậu có chuyện cho nên ngẩng đầu lên hỏi, “Sao thế nhị ca? Anh có chuyện gì hả? Nói đi.”
“Tôi không sao!” Cố Thần cứng đờ, mặt bạnh ra.
“… À.”
Cố Thần hắng giọng, “Đúng vậy, là bạn tôi gặp chút chuyện.”
Từ xưa đến nay, cứ nói là “bạn tôi” thì đa phần là ám chỉ bản thân mình.
Nghĩ đến Tôn Hạo Quảng biết tất cả bạn của mình, Cố Thần đổi giọng, “Không phải, là anh tôi.”
“… À.” Tôn Hạo Quảng cong khóe miệng… Lôi cả anh Cố vào luôn rồi.
Nhìn cậu ta đồng ý, mặc kệ Tôn Hạo Quảng có tin hay không, Cố Thần nhíu mày, “Đúng, anh tôi chọc giận chị dâu tương lai thì phải làm sao…”
Chọc Sở Dư tức giận hả ha ha ha, đáng đời!
“Anh Cố tự biết phải làm gì mà, chúng ta không cần quan tâm…” Tôn Hạo Quảng nhe răng cười.
“Sao không quan tâm!” Cố Thần nhíu chặt mày, nhìn Tôn Hạo Quảng chằm chằm, giọng nói đầy nguy hiểm, “Đó là anh tôi, sao tôi có thể mặc kệ được? Nói mau.”
Tôn Hạo Quảng đã sống dưới bóng ma của Cố Thần từ nhỏ, cậu ta run rẩy nói ngay, “Được được được!”
Cậu ta đưa tay đầu hàng, “Vậy anh nói đi… Anh… à không… anh của anh và chị dâu tương lai đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Cố Thần mới bình tĩnh lại, “Là, là cô ấy nghe tôi, anh tôi nói mấy câu không nên nói.”
“Câu gì mà không nên nói?”
“Cậu quan tâm kỹ thế làm gì?” Cố Thần bùng nổ, gương mặt nóng bừng, “Bảo cậu nghĩ cách, chứ không bảo cậu nhiều chuyện!”
“Anh không nói rõ thì em làm sao nghĩ cách?” Tôn Hạo Quảng oan ức quá, không hiểu vì sao Cố Thần lại nổi giận.
Sở Dư nghe cậu nói gì, cậu…
Đợi…đợi chút…
Nhớ đến lúc Sở Dư bước vào, rồi lại nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Nhị ca nhà mình trước mặt…
Một suy nghĩ to gan thình lình xuất hiện.
Tôn Hạo Quảng thấy mắc cười kinh khủng, má ơi, ha ha ha ha!
Ha ha ha ha ha ~
—— Không lẽ Sở Dư… nghe thấy Nhị ca nhà mình đang khoác lác…
Này thì khoác lác! Này thì khoe khoang! Đáng đời ha ha ha ha!
“Nhị ca…” Trong lòng cười muốn rụng rún, bên ngoài lại không dám cười thành tiếng, Tôn Hạo Quảng nín cười đến đỏ cả mặt, nói không ra hơi, “Chuyện này…sặc, em không giúp được anh rồi.”
Cố Thần đập một phát lên đầu cậu ta.
Sau khi tan học.
Sở Dư ung dung về nhà mình, người bên cạnh cứ lẽo đẽo đi theo song cô cũng mặc kệ.
Cố Thần im lặng đi tới gần cô, sợ sệt há to miệng rồi lại khép lại.
Thỉnh thoảng cậu lại len lén nhìn cô.
Đến khi cô mở cửa phòng, cười với cậu một cái, “Chào buổi trưa.”
Cố Thần bỗng thấy giận, trực tiếp lách vào qua khe cửa, duỗi tay nắm lấy tay cô, “Sao cậu có thể không để ý đến tôi!”
Đã nói rồi, giận cậu thì có thể đánh cậu mắng cậu, nhưng không được ngó lơ cậu, cô quên rồi ư??
Thấy cô lẳng lặng nhìn cậu, cơn giận lại biến mất, sợ sệt tiến lại gần, hai tay ôm chặt eo cô, tựa đầu vào hõm cổ của cô, buồn buồn cất giọng, “Tôi sai rồi, đừng giận nữa mà ~”
Cậu như tấm áo choàng khổng lồ bao lấy cả người cô.
“Sở Tiểu Dư ~” Cậu nhõng nhẽo gọi cô, chóp mũi cọ cọ lên làn da cô, “Cậu để ý tới tôi một chút đi mà ~”
Sở Dư dịu dàng hỏi, “Nghe nói tôi bắt cậu mặt đồ đôi hả?”
“Không có…” Cố Thần xấu hổ, mặt càng chôn sâu hơn, “Là tôi sai rồi…”
“Suỵt…” Sở Dư thở dài, ngắt lời cậu.
Nhìn gương mặt mờ mịt của Cố Thần, cô vươn tay, bỗng lấy ra một đôi bờm tóc thỏ con màu hồng phấn.
Cô cười tủm tỉm nói, “Đúng là tôi muốn cậu mang bờm đôi này.”
Nhìn con thỏ màu hồng kia, Cố Thần như gặp phải đại địch.
Đừng, đừng nói là bắt cậu mang nó nha?
Trong mắt Sở Dư lấp lánh ý cười, đưa tay vuốt tóc cậu rồi cài cái bờm lên, nhẹ nhàng vỗ vào mặt cậu, “Ngoan nè, trưa nay không được gỡ nó xuống nha.”
Sau đó cô đẩy cậu ra, nhón chân hôn lên mặt cậu một cái, “Buổi trưa vui vẻ.”
“Bộp” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Cố Thần đứng đờ ra như bức tượng sáp, nhìn bóng người phản chiếu trên cánh cửa, con thỏ kia đứng trên đầu cậu vô cùng phách lối.
—— Khóc không ra nước mắt.
Chuông điện thoại vang lên, cậu nhấn tắt mấy lần nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.
“Chuyện gì?”
Không biết bên kia nói gì mà Cố Thần nhíu mày lại, vẻ mặt dần hung tợn, nghiêm nghị nói, “Tôi tới ngay.”
Cậu cất bước rời khỏi đó, đứng trong thang máy, nhìn con thỏ trên đầu, mấy lần cậu vươn tay nhưng vẫn không dám lấy xuống.
Khụ, được rồi.
Sở Tiểu Dư đã nói rồi, trưa nay không được lấy nó xuống, nếu… Đương nhiên không phải cậu sợ cô giận đâu, chỉ là việc đeo bờm với việc có phải là đàn ông hay không không hề liên quan đến nhau!
… Đàn ông chân chính mà đeo cái này vào thì vẫn là đàn ông chân chính!
Cùng lúc đó.
“Chuyến bay đã hạ cánh an toàn, mời quý hành khách mang theo hành lý của mình…”
Chiếc Lincoln màu đen dừng ngoài sân bay, vệ sĩ mặc đồ đen kính cẩn đứng ngoài xe đợi, mấy người đi ngang đều ngoái lại nhìn thêm vài lần.
Đúng lúc này, nhóm vệ sĩ đồng loạt xoay người.
Người qua đường không khỏi nhìn theo, không tự chủ hạ thấp giọng.
Một người đàn ông chân dài với khí thế mạnh mẽ xuất hiện.
“Đi đến chung cư ”
Nếu Sở Dư ở đây thì sẽ biết nơi anh nói chính là chỗ ở của cô.
“Vâng.” Chiếc xe nhanh chóng xuất phát, mấy người phía sau mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bàn tán xôn xao.
Trong con ngõ nhỏ.
“Anh Triệu!”
Chàng trai hô to.
Tiếng gió sắc lẻm từ sau lưng đánh tới, Triệu Tưởng run lên, định nghiêng người tránh nhưng tránh không được…
Đúng lúc này, một cánh tay thon dài xuất hiện, bắt lấy cổ tay người kia dễ như trở bàn tay, sau đó nghe “rắc” một tiếng, người kia đau đớn kêu lên.
“Anh Cố!” Triệu Tưởng thở dài một hơi.
“Lão đại…anh…”
Đám người vui sướng nhìn sang, nhưng vừa nhìn thì mấy lời vui vẻ đều tắt nghẹn trong cổ họng.
“Dáng vẻ như đang ăn shit.”
Chỉ thấy chàng trai vừa đến có gương mặt rõ ràng, thân hình cao lớn, vừa liếc mắt thì bỗng có một cảm giác khoa trương không thể nói nên lời. “Bộ đầu bị đánh phế hết rồi sao mà đứng đứng đực ra đó hả?”
Chỉ là, trên đầu lại cài một cái bờm con thỏ màu hồng phấn.
—— Không hài hòa chút nào.
Sắc mặt mọi người tái xanh chuyển sang trắng, liều mạng công kích đối phương, mợ nhà mày mới ăn shit ấy!
Thắng rồi.
Cố Thần cẩn thận sờ sờ cái bờm tóc dễ thương trên đầu mình, thở phào một cái, may quá, may mà không rớt, ngay sau đó lại nhận ra vẻ mặt khác thường của đám anh em…
Mặt cậu trầm xuống, “Sao, không đẹp hả?”
Cả đám người: …
Cố Thần nhíu mày, hơi thở ngang ngược phả ra, “Vẫn thấy sợ vợ hả?”
“Mợ nó, ông đây cóc sợ vợ!”
Cả đán người nhìn con thỏ màu hồng phấn trên đầu cậu: … Ờ.
Triệu Tưởng lau mặt, ha ha, anh vui là được rồi.
“Boss, là chỗ này.” Dưới lầu, một người đàn ông dẫn người đàn ông mắt xanh bước vào thang máy.
Anh trai Sở ừ một tiếng rồi bước vào.
Đồng thời, Cố Thần đang nhấn chuông cửa nhà Sở Dư.
Cậu sờ sờ lên cái bờm vẫn còn nguyên vẹn, thở dài một hơi.
“Ting ting” Tiếng thang máy vang lên.