Sáng sớm hôm sau, Chu Vu dụi mắt mở cửa phòng.
Trước mắt là đạo diễn cùng mấy người quay phim,tất cả đều đồng loạt chỉa về phía mặt cô.
“Chúng ta chuẩn bị xuất phát, mau thu dọn đồ đạc.”
Chu Vu theo bản năng đi che đi cái mụn bắt đầu se lại trên đầu kia, “Lập tức tới liền.
”
Cô nhanh chóng trở về phòng rửa mặt chải chuốt, bởi vì không tiện để cho người khác chờ quá lâu, Chu Vu chỉ bôi một lớp phấn nền, cuối cùng dùng kem che khuyết điểm để che mụn liền đi ra ngoài.
Hai cái vali lớn, không ai giúp cô mang nó đi.
Chu Vu một tay kéo một cái, bước đi khó khăn.
Tất cả các sàn nhà của khách sạn đều được trải thảm và độ ma sát rất lớn.
Mà vali của cô rất nặng, đi bộ một đoạn đường thì đã đổ mồ hôi.
Xuống lầu, từ thang máy đi ra, cách cửa lớn còn có mấy bậc thang.
Chu Vu đem cần gạt hành lý thu vào, hít sâu vài hơi tại chỗ.
Đầu tiên là loạng choạng lấy một cái vali xuống, sau đó quay đầu đi lấy cái kia.
Tay còn chưa chạm vào vali, thì trước mắt xuất hiện bàn tay của một người đàn ông.
“Cảm ơn…”
Chu Vu vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Chiếu đang mặc một bộ quần áo đen.
“Thầy Lục? Anh, sao anh lại ở đây? ”
Lúc này đáng lẽ anh phải ở trong đoàn làm phim, và được Eich tự mình trang điểm.
“Ghi hình.”
Lục Chiếu một tay xách hành lý của mình, một tay xách của Chu Vu.
Sau khi xuống bậc thang, anh nhét cái vali nhỏ của mình cho Chu Vu, xách hai cái vali lớn của cô đưa lên xe cho cô
Tối hôm qua khi nhìn thấy danh sách khách mời, anh còn có chút giật mình, nhưng lại nghe bọn họ nói muốn tìm một cô gái tự mình làm weibo nào đó, cứ tưởng rằng sẽ là một blogger ẩm thực khác, không nghĩ tới lại là Chu Vu.
Lục Chiếu nhìn thoáng qua trong xe của Chu Vu, thấy chiếc xe đã đầy người.
“Lên đi.”
Anh nhận lấy chiếc vali tong tay Chu Vu, đi tới một chiếc xe phía sau.
Lục Chiếu cũng không bởi vì có nhiều người quay phim mà cảm thấy chật chội một chút nào,anh thực sự có thể coi họ như thể không tồn tại.
Trên đường đi, tổ đạo diễn theo thường lệ sẽ hỏi Chu Vu một số vấn đề, nếu vừa rồi nhìn thấy anh và Lục Chiếu quen biết nhau, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua cho Chu Vu.
Nữ đạo diễn: “Cô có biết Lục Chiếu sẽ tới tham gia chương trình này không? Hay là bởi vì anh ấy đến cho nên…”
Chu Vu: “Không biết.
”
Nữ đạo diễn chờ câu sau của cô, nhưng đợi một lúc lâu Chu Vu lại không có ý định mở miệng nữa, lúc này mới tiếp tục hỏi một vấn đề tiếp theo.
Nữ đạo diễn: “Vì điều gì khiến cô quyết định tham gia chương trình của chúng tôi?” ”
Chu Vu: “Bởi vì ông nội tôi sắp tới, chúng tôi đã lâu không gặp.
”
Nữ đạo diễn cũng không hỏi Chu Vu ông nội cô là ai, lại hỏi thêm vài câu hỏi về công việc của cô.
Trong suốt ba tiếng đồng hồ đi đường, sau khi kết thúc phỏng vấn, Chu Vu liền ngủ thiếp đi, đeo một chiếc gối chữ U cùng bịt mắt.
Dựa theo kinh nghiệm xem tạp kỹ của cô mà nói, cảnh cô ngủ cũng bị quay lại.
Nhưng mà Chu Vu cũng không thèm để ý nhiều như vậy, là một blogger trang điểm, cảnh tượng bị mụn còn bị bọn họ quay, quay thêm một giấc ngủ cũng chẳng có gì
Chu Vu và Lục Chiếu chân trước sau đến nơi, sau khi tổ đạo diễn chỉ đường cho bọn họ, thì lại đeo khẩu trang vào.
Vẫn còn cách phòng một khoảng khá xa, Lục Chiếu kéo vali đi đến bên cạnh xe Chu Vu.
Sau khi Chu Vu xuống xe, vẫn bị Lục Chiếu nhét vào vali vào trong tay.
Ống kính của người quay phim quay vào vali một lúc, sau đó mới lui ra sau để quay Chu Vu.
“Tôi tự làm…”
Lục Chiếu liếc xéo cô một cái, “Tự lo cho mình đi.
”
Chu Vu bĩu môi, nhìn thoáng qua con đường dốc trước mắt.
“Cám ơn Thầy Lục.”
Lục Chiếu đáp một tiếng, sau đó kéo hai cái vali lớn của cô đi ở phía trước.
Chu Vu xách vali nhỏ của hắn đi theo phía sau, khoảng cách giữa hai người lại càng ngày càng xa.
Sau khi Lục Chiếu đến phòng, đem hành lý đặt ở cửa, phát hiện Chu Vu không đi theo, lại quay về tìm cô.
Chu Vu mới đi được một nửa đường, giờ phút này ngồi trên vali của Lục Chiếu thở hổn hển.
Đoàn làm phim cũng không thúc giục cô, hai người quay phim trên ghế đẩu ở bên cạnh, tìm góc quay cô.
Những người còn lại cũng đứng trong bóng râm, uống nước, nhai sô cô la.
Chu Vu ngồi vài phút cảm thấy mình được hồi phục một chút, liền đứng dậy chuẩn bị đi, mới đi lên chưa được hai mét, thấy Lục Chiếu vội vàng chạy xuống.
“Thầy Lục…”
“Đưa cho tôi.”
Lục Chiếu đưa tay về phía cô, Chu Vu xấu hổ nhét vali cho anh, “Làm phiền Thầy Lục.
”
Hai người cùng nhau đi lên, Lục Chiếu đi hai bước, dừng lại quay đầu nhìn Chu Vu.
Nếu Chu Vu bị kéo xa, Lục Chiếu cũng không vội, dừng tại chỗ chờ cô.
Lúc Chu Vu đến phòng,đầu óc nóng lên, cả người đầy mồ hôi, đi lên gõ cửa, nhưng không ai để ý tới.
Cô còn tưởng rằng là thời gian còn sớm, những người còn lại còn chưa tới, dứt khoát mở cửa đi vào.
Trong phòng khách, Chu Quang Diệu đang đeo kính đọc báo.
“Ông nội.”
Chu Quang Diệu ngẩng đầu, híp mắt nhìn người ở cửa, “Tiểu Vu tới rồi à? ”
“Lại đây, lau mồ hôi đi.”
Ông ấy rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Chu Vu, lúc này mới nhìn thấy Lục Chiếu phía sau Chu Vu.
“Đây cũng là… Bạn cùng phòng? ”
“Dạ, ông nội đây là…”
Chu Vu vừa định giới thiệu, Lục Chiếu đã giành trước một bước tiến lên nắm tay Chu Quang Diệu.
“Xin chào Chu lão tiên sinh, tôi tên là Lục Chiếu.”
“Xin chào, xin chào.”
Chu Quang Diệu ít tiếp xúc với TV, đương nhiên là không biết hắn.
Nếu bà nội Chu Vu ở chỗ này, nói không chừng đã phấn khích đến không chịu nổi.
Khi Chu Vu còn bé ở nhà bà nội, cô và Chu Liêu liền đi theo sau bà nội xem TV, xem không ít phim truyền hình của Lục Chiếu diễn.
“Đi lên chọn một căn phòng đi, ông thấy có một cái màu hồng, con nhất định sẽ thích.” Chu Quang Diệu chỉ chỉ cầu thang, “Đi đi.
”
Lục Chiếu nhấc vali của cô lên, “Đi thôi.
”
Lầu hai tổng cộng có bốn căn phòng, chỉ có một căn phòng có phòng tắm riêng, Chu Vu sợ tí nữa trong những người đến còn có người già hoặc trẻ nhỏ, cho nên không tiện độc chiếm nó.
“Cái này đi.”
Lục Chiếu trực tiếp đưa hành lý của cô vào căn phòng màu hồng nhạt kia, thấy Chu Vu đứng bất động tại chỗ, anh quay đầu: “Làm sao vậy? ”
“Tôi đang suy nghĩ tí nữa trong những người tới có thể thích màu hồng hay không…”
Lục Chiếu nhíu nhíu mày, “Ai đến trước thì được.
”
Chu Vu nghe hắn nói như vậy, chỉ có thể kiên trì đi vào.
Ngồi trên giường một lúc, Chu Vu thò đầu ra, thấy Lục Chiếu đi vào căn phòng màu đen trắng mà cô thích ở bên cạnh.
Tắm rửa xong rồi đi xuống lầu, thấy Lục Chiếu và Chu Quang Diệu đang chơi cờ trong phòng khách.
“Có những người khác đến không?”
Chu Vu ngồi bên cạnh bọn họ, nhìn thoáng qua thấy Chu Quang Diệu đang đun nước.
Mở lá trà do Chu Quang Diệu mang đến, ngửi ngửi.
“Không tới.”
Lục Chiếu từ trên bàn cờ chia ra một chút tập trung, nhìn Chu Vu một cái.
Chu Vu bày bộ trà cổ xong, đưa tay xách bình nước ra, “Thầy Lục, trộm hỏi anh, Trần Hạ có tham gia không? ”
Đây là tin đồn mà cô đã xem trên mạng ngày hôm qua, có người tung tin nói Trần Hạ nửa tháng trước đã tiếp xúc với tổ làm chương trình.
“Không.”
“À…” Nguyên nhân cụ thể thì không dám hỏi nữa, dù sao những tin đồn trên mạng cũng không chắc chắn sẽ đáng tin.
Chu Vu rót nước sôi vào dụng cụ, sau đó đổ hết.
Dùng thìa cà phê để lấy lá trà, cho vào ấm trà, đổ nước sôi vào rồi nhẹ nhàng lắc ấm để rửa trà, một lúc sau thì nhanh chóng đổ nước trong ấm ra ngoài.
Mở nắp bình ra, tiếp tục rót nước sôi vào, trong lúc đó ở giữa của ấm đun nước bị nhấn xuống để”gật đầu” ba lần, gọi là “Phượng Hoàng ba gật đầu”.
Đổ nước cao hơn vòi của ấm trà, sẽ không đầy bình.
Dùng nắp ấm nhẹ nhàng loại bỏ lớp lá trà trên cùng ở miệng ấm, sau đó đậy nắp, sau đó dùng nước sôi từ nắp rắc qua thân ấm.
Những thứ này đều là Chu Quang Diệu dạy cô khi còn bé, giống như mỗi một bước đều có cách gọi chuyên nghiệp, nhưng mà cô đã không còn nhớ rõ
Chu Vu dùng kẹp trà bày ba cái chén đến trước mặt, rót trà vào cốc một cách công bằng, sau đó chia vào trong cốc của mình.
Hai tay nâng cốc, trước tiên đưa cho Chu Quang Diệu, sau đó quay đầu đưa cho Lục Chiếu.
Chu Quang Diệu nhận lấy cái cóc nhỏ nhấp một ngụm, “Tay thô đi rất nhiều.
”
Động tác tuy đẹp mắt, nhưng không khó để nhận ra có vẻ sơ sài.
Người hiểu cái này nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy “Phượng Hoàng ba gật đầu” của cô hôm qua ngủ bị sái cổ.
Chu Vu cười cười, “Đã lâu không chạm vào bộ trà, cũng đã lâu không uống được trà ngon của ông nội.
”
“Đây là Tiểu Lục mang tới.”
Lục Chiếu gật gật đầu, “Không nghĩ tới cô còn biết cái này.
”
Chu Thuế nhíu mày, “Thầy Lục không nghĩ tới còn nhiều.
”
Chu Quang Diệu buông chén trà xuống, ý bảo Chu Vu tiếp tục châm trà, “Cái gì Tiểu Vu đều tốt, chính là chữ viết tay thì…”
Ông nhẹ nhàng lắc đầu, còn muốn nói cái gì,thì bị Chu Vu cắt ngang, “Ông nội, máy quay phim vẫn đang còn quay.
”
Chu Quang Diệu nghe vậy, cười nói: “Thôi, để lại chút thể diện cho con.
”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Chu Vu từ trên ghế đứng lên đi mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo một cái, người tới là người mà cô không biết.
“Xin chào.”
Dạ Thanh thấy Chu Vu ngây ngẩn cả người, đánh giá trong chốc lát, “Xin chào, gọi tôi là Dạ Thanh là được rồi, Dạ trong đêm tối, Trang trong trong suốt trong trẻo.
”
“Bút danh?”
“Đúng vậy, cô biết tôi à?”
Bị cô hỏi ngược lại như vậy, Chu Vu có chút xấu hổ, “Thật ngại quá, tôi không có hiểu rõ cái này.
Là bởi vì tôi nghe nói sẽ có một nhà văn sẽ đến.
”
Hơn nữa cái tên này lại không giống với tên của một người bình thường, cho nên cô đoán là bút danh.
Dạ Thanh hào phóng cười cười, “Không sao, cô làm gì vậy? ”
“Chuyên gia trang điểm.”
Chu Vu giúp cô xách hành lý vào, sau đó đóng cửa lại.
Hai người đến phòng khách, Chu Vu giúp Dạ Thanh giới thiệu, “Vị kia là ông nội tôi, vị kia là Lục Chiếu- Thầy Lục.
”
“Ghi hình chương trình còn có thể mang theo ông nội à?” Vẻ mặt và phản ứng của Dạ Thanh có chút hoa trương.
Chu Vu trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, đứng tại chỗ có chút xấu hổ.
Lục Chiếu: “Đây là nhà thư pháp nổi tiếng ở thành phố M, Chu Quang Diệu- Chu lão tiên sinh.
”.