Chu Vu kể xong chuyện xưa vui vẻ đứng dậy, “Được rồi, ngủ đi các đồng chí.
”
Lục Chiếu xoa xoa mi tâm đứng dậy, vừa rồi anh thật sự nghe đến mê mẩn, dáng vẻ đứng đắn của Chu Vu làm cho anh không cách nào liên tưởng đến đây là một câu chuyện hài…
Chu Vu: “Hai chúng tôi dùng phòng vệ sinh trên lầu, Thầy Lục, Thầy dùng ở dưới lầu đi ạ, Dạ Thanh cô ấy không quen dùng chung với người khác.
”
“A, không không không không, hai người cứ dùng của tôi đi.” Dạ Thanh đúng là không thích dùng chung phòng vệ sinh với người khác, nhưng ngay từ đầu cô không biết trên lầu tổng cộng chỉ có hai nhà vệ sinh, nếu như nhất định phải nhường nhịn cho một mình cô, sẽ quá phiền bọn họ.
Chu Vu: “Vậy được rồi, Thầy Lục dùng nhà vệ sinh công cộng trên lầu tắm rửa, chúng tôi dùng trong phòng Dạ Thanh.
”
“Đi thôi cô bé, tắm rửa đi.” Chu Vu ôm cổ Ôn Nhã.
Dạ Thanh ở lại cuối cùng, lúc cô đi ngang qua góc,hỏi một câu, “Đèn phía dưới có cần tắt không? ”
Lục Chiếu chỉ vào những người quay phim đang trốn trong lều trại nhỏ ở góc, “Không cần, lát nữa bọn họ sẽ tắt sau.
”
Ba cô gái thay phiên nhau rửa mặt xong liền trở về phòng mình, đêm qua Chu Vu đã ngủ no, lúc này đang tựa vào đầu giường đọc sách.
Máy quay phim trong phòng ngủ đã bị cô dùng vải che, nhưng hẳn là vẫn đang thu âm.
Sau giờ, ngọn đèn đêm ở đầu giường bỗng nhiên bị tắt.
Hiệu quả che nắng của rèm cửa sổ thực sự rất tốt, giờ phút này trong phòng tối đen, một chút ánh sáng cũng không có.
Chu Vu vuốt ve góc sách, sau đó khép sách lại đặt sang một bên, nằm xuống.
Mười phút sau, cô dụi mắt và ngồi dậy, lần mò đi ra ngoài để đi vệ sinh.
Tổ chương trình đã thu điện thoại di động của bọn họ, vì thế chỉ có thể cố gắng mò mẫm.
Cũng may cửa sổ hai bên hành lang có thể để một chút ánh sáng lọt vào, ít nhất có thể mơ mơ màng màng nhìn rõ đường.
Hơn nửa đêm không tiện đi vào phòng của Dạ Thanh, Chu Vu chỉ có thể đi đến gian cuối cùng.
Cánh cửa đã đóng lại, nhưng không kín, mở ra một khe hở nhỏ.
Chu Vu đẩy tay nắm cửa đi vào, lại là màu đen.
Không biết có phải là vấn đề thiết kế hay không, phòng tắm này không có cửa sổ.
Thông gió hoàn toàn dựa vào quạt hút, không gian lại nhỏ, không khí trong phòng có chút đặc.
Chu Vu mở hết cửa ra, bỗng nhiên phát hiện trong góc có một người co rúm lại.
Cô lấy lại bình tĩnh, đi về phía trước hai bước.
“Ai vậy?”
Người nọ đem đầu đang vùi ở trên đầu gối hơi hơi nâng lên…
Đó là Lục Chiếu.
Chu Vu vội vàng đi lên ngồi xổm bên cạnh anh, “Thầy Lục, cô làm sao vậy? ”
Giọng nói của cô được đè xuống rất thấp, chút khàn khàn trong giọng nói càng được khuếch đại trong bóng tối, Chu Vu tự mình nghe cũng cảm thấy có chút quỷ dị.
“Không có việc gì.”
Lục Chiếu muốn nước miếng, muốn chống tường đứng dậy.
Chu Vu đỡ cánh tay anh, cảm nhận được Lục Chiếu đang run rẩy, lòng bàn tay ướt đẩm, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra.
“Anh sợ bóng tối?”
Thấy Lục Chiếu không phản bác, Chu Vu đưa tay che mắt anh, tay kia dắt anh, “Đi theo tôi.
”
Cô trực tiếp đưa Lục Chiếu về phòng mình, rèm cửa sổ không dám kéo ra, cô sợ lỡ như bị người ở tổ tiết mục ở tòa nhà bên cạnh kia chụp thì không tốt.
Tuy nói chương trình này là do công ty riêng của Lục Chiếu làm, nhưng vẫn nên đề phòng một chút tốt.
Chu Vu hôm qua đi dạo phố ở một cửa hàng nào đó bỏ ra một số tiền lớn mua một cái đèn.
Hình dạng của một con gấu silicone, nặn một chút là sáng.
Cô mò mẫm tìm đồ từ trong vali ra, sau đó hướng về phía Lục Chiếu, “Mở mắt ra.
”
Trong nháy mắt Lục Chiếu mở mắt, Chu Vu đã bật đèn lên.
Giờ phút này cô ngồi xổm ở bên giường, hai tay cầm đèn, trên mặt không son phấn nở một nụ cười, mái tóc mai còn vểnh lên một sợi.
“Haha, đưa anh này.”
Lục Chiếu vươn tay, nhận lấy ngọn đèn mềm mại kia.
Xuyên thấu qua ánh đèn màu vàng ấm áp có chút yếu ớt, Chu Vu đang ngồi xổm bên chân anh, cười như tiên nữ.
Lục Chiếu nhếch khóe miệng, “Cám ơn.
”
Chu Vu đứng thẳng người, vỗ vỗ bụi bặm ở hai tay, “Không có việc gì, ngày mai nhớ hỏi bọn họ vì sao nửa đêm lại mất điện.
”
Cô không hỏi Lục Chiếu vì sao sợ bóng tối, hơn nữa còn quyết định quên đi chuyện tối nay một cách có chọn lọc.
Những tình trạng này mỗi người đều có, sợ bóng tối, sợ chó, không có gì đáng ngạc nhiên.
Giống như Chu Vu, cô cũng không muốn để cho người khác biết cô sợ nha sĩ, vừa vào phòng khám liền run rẩy.
Cô cảm thấy cô chỉ cần nhớ, vào ngày đầu tiên ghi hình chương trình, cô đã tặng một chiếc đèn ngủ rất đắt tiền cho Ảnh đế Lục.
Mà Lục Chiếu, nhìn thấy ngọn đèn gấu đáng yêu kia, vẻ mặt có chút thả lỏng còn mang theo một chút ghét bỏ.
“ngủ tiếp đi.”
Lục Chiếu vừa chuẩn bị mở cửa, Chu Vu chạy tới kéo người ra sau lưng mình, “Đợi xí nữa.
”
Chính cô thò đầu ra trước, xác định ở trên hành lang không có ai, mới kéo Lục Chiếu ra ngoài.
Chu Vu vẫn đưa Lục Chiếu đến cửa phòng, sau đó mới rời đi.
Cô vừa đi được hai bước, bị Lục Chiếu túm lấy góc áo ngủ của cô, “Đi đâu vậy? ”.
||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
“Đi vệ sinh! Anh vừa ở đó,nhưng tôi không ở.
”
Chu Vu đi vệ sinh xong thì đi ra, nhìn thấy chỗ nào đó trong bồn rửa tay lóe lên đèn đỏ.
Cô không khỏi chửi thầm một câu tổ tiết mục chó chết, trong một căn phòng lắp hai camera còn chưa đủ, thế mà ngay cả nhà vệ sinh cũng phải lắp…
Chu Vu trước khi đi ngủ không ngừng ám chỉ tâm lý cho mình: Ngày mai phải dậy sớm.
Cô đã xem xét kỹ những gì mẹ Viên Tử viết, vào buổi sáng thằng bé thức dậy rất vào buổi sáng, phải thức dậy để làm cho cậu bé một cái gì đó để ăn.
Vào lúc giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đúng giờ của cô đã phát huy tác dụng.
Sau khi tỉnh lại, Chu Vu theo bản năng bật đèn đầu giường lên, phát hiện đã có điện.
Cô vội vàng thay quần áo, lấy khăn che trên camera.
Chu Vu vội vàng rửa mặt, lúc xuống dưới lầu, thấy Lục Chiếu ngồi trên sô pha uống trà đọc báo.
Có hai ly trên bàn trà.
“-Thầy Lục, ông nội tôi đâu?”
“Tập thể dục buổi sáng.”
Chu Vu đáp một tiếng, đẩy cửa vào trong phòng Viên Tử.
Viên Tử đã tỉnh, lông xoăn nhỏ trên đầu bây giờ đã rối như ổ gà.
“Tỉnh rồi?” Chu Vu ngồi xuống bên giường nhìn hắn.
Viên Tử lấy tay kéo tóc hai cái, “Đói bụng…”
“Cùng chị rửa mặt đánh răng đã.”
Chu Vu ôm Viên Tử từ trong phòng đi ra, cô đưa tờ giấy trong túi cho Lục Vanh, ” Thầy Lục, anh giúp Viên Tử pha sữa bột.
”
Lục Chiếu gật gật đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Chờ Chu Vu ôm Viên Tử đã sạch sẽ từ trong phòng vệ sinh đi ra, sữa bột của Lục Vanh còn chưa pha xong.
Chu Vu đặt Viên Tử lên ghế sa lon, vào phòng bếp xem như nào.
Lục Chiếu cầm hai cái ly trong tay, nâng nước sôi lên.
“Anh đang làm gì vậy?”
Lục Chiếu chỉ chỉ nhiệt kế dùng cho thức ăn ở bên cạnh, “Nước quá nóng.
”
Chu Vu im lặng hai giây, giật lấy ly thủy tinh trong tay anh, sau đó mở ra một chai nước khoáng rồi đổ nửa chai vào.
Cầm ly lắc lư hai cái, Chu Vu bỏ nhiệt kế vào trong ly, cao hơn một độ so với nhiệt độ mẹ Viên Tử viết.
Chu Vu đổ nước vào bình sữa, sau đó múc muỗng sữa bột, lắc đều rồi lấy ra để đưa cho Viên Tử.
Lục Chiếu trong phòng bếp yên lặng rót một nửa nước sôi vào ly thủy tinh, sau đó lại pha thêm một nửa nước khoáng rồi đưa cho Chu Vu.
“Sáng nay ăn gì vậy”.