Ảnh Đế, Anh Đi Nhầm Phòng Rồi

chương 3: chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở khách sạn ngủ bù được vài tiếng, tinh thần Chu Vu mới có thể khôi phục được một chút.

Mấy người đàn ông kia lại không thấy buồn ngủ chút nào, đều chạy đến đại điển khởi động góp vui, bỏ lại Trần Chanh và Chu Vu ở khách sạn.

Phòng làm việc tuân thủ nguyên tắc ưu tiên cấp dưới, chia các cặp đôi vào một phòng, chỉ còn lại một người Chu Vu là nữ, cho nên một người chiếm một phòng đôi.

Một cái giường dùng để ngủ, một cái giường dùng để trải quần áo, vẫn rất chi là tiện lợi.

Lúc trước khi cô và Eich ở chung một phòng, toàn bộ căn phòng đều không có chỗ nào có thể đặt chân, chất đầy chai lọ lọ và mặt nạ.

Lúc đầu, khi nhân viên phục vụ đến thay ga trải giường vẫn luôn giúp bọn cô dọn dẹp, đến cuối cùng người ta cũng mặc kệ, thay ga trải giường xong liền rời khỏi.

Cuối cùng lúc chuẩn bị về nhà, hai người phải thanh toán nhiều tiền chuyển phát nhanh để gửi đồ trở về.

Trần Chanh vẫn còn ngủ, Chu Vu cũng không gọi cô, tự mình cầm túi chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn, sau đó đến trường quay xem một chút.

Thấy trên weibo nói hôm nay các diễn viên chính đều đã có mặt, cô suy nghĩ xem liệu mình có thể tìm cơ hội giúp Ash xin chữ ký của Vu Quân hay không.

Phòng của họ ở tầng năm, Chu Vu vào thang máy mới phát hiện, thang máy đang đi lên.

Đi tới tầng tám cửa thang máy mở ra, nhìn thấy người ở bên ngoài, Chu Vu bất giác lui về phía sau một bước.

Lục Chiếu vừa nhìn thấy lại là cô, hiếm khi nhiều chuyện hỏi một câu, “Đi đâu vậy? ”

Chu Vu: “Tầng một, tôi không thấy thang máy muốn đi lên… Xin lỗi, Thầy Lục.

“Ừm.”

Một tiếng ừ này không rõ có ý gì, sau khi tiến vào liền ấn số một.

Trợ lý đi theo phía sau anh, có chút tò mò nhìn Chu Vu, nhưng cũng không nhiều lời.

Cửa thang máy mở ra, Chu Vu chờ đám người Lục Chiếu đi ra ngoài mới chậm rãi ra khỏi thang máy, di chuyển xa xa ở phía sau, duy trì khoảng cách với bọn họ.

“Đuổi kịp.”

Lục Chương quay đầu lại nhìn Chu Vu một cái, sau đó dừng lại chờ cô.

Chu Vu bước từng bước nhỏ đi tớn, “Thầy Lục, ngài cứ đi trước đi, tôi tự…”

“Chúng ta thuận đường, có phải cô muốn tìm đám người U ca đúng không?” Trợ lý nói đỡ, trên mặt cười hì hì, trong lòng một đống câu hỏi đang trào dâng.

Lục Chiếu sau ngần ấy năm khi nào mà trở nên tốt bụng như vậy? Làm như vậy chắc chắn mục đích không thuần khiết.

Chắc là không thích Chu Vu nói nhiều, muốn đổi chuyên gia trang điểm.

“Vậy làm phiền Thầy Lục.” Nghe bọn họ nói như vậy, Chu Vu cũng không từ chối nữa, xe miễn phí, không ngồi cũng phí.

Xe rất lớn, Chu Vu và Lục Chiếu ngồi đối diện nhau.

“Em… Em Vu, em làm việc được bao nhiêu năm rồi? ”

Chu Vu nghe thấy hắn kêu một tiếng “Em Vu” như vậy, cả người run lên, lỗ tai đều đỏ lên, cúi đầu.

“Hai năm.”

Lục Chiếu gật gật đầu, không phát hiện cô khác lạ.

“-Em tên là cái gì Ngô?”

Ngô… Cái gì?

Chu Vu ngẩng đầu, thở phào nhẹ nhõm, “Tôi là Chu Vu.

Lúc này đến lượt Lục Chiếu đỏ mặt, xưng hô như vừa rồi, thân mật quá mức.

“Khụ, thật ngại quá…”

Chu Vu khoát tay áo, “Không có việc gì không có việc gì, ngài gọi tôi là Tiểu Chu là được.

Lục Chiếu đáp một tiếng, không nói gì nữa.

Trợ lý và tài xế của anh ta đều là người ít nói và không có bất kỳ tiếng động nào phát ra trên đường đi.

Đến nơi, Lục Chiếu mở cửa xe đi xuống trước, Chu Vuchân đi giày cao gót, nhảy xuống.

Nghe thấy tếng chạm đất huyệt thái dương Lục Chiếu nhảy dựng lên, đôi giày kia ít ít nhất gì cũngcao bảy tám cm, mà cô cũng dám nhảy.

Chu Vu sau khi đứng vững sửa sửa tóc mái, “Cám ơn Thầy Lục, vậy tôi đi trước.

“Ừm.”

Lục Chiếu nhìn bước chân cô cô nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đuôi ngựa sau gáy lúc la lúc lắc.

“Anh Chiếu, hình như cô gái kia là một người nổi tiếng trên mạng.”

Lúc Lâm Hạo vừa rồi nhìn thấy Chu Vu liền cảm thấy có chút mặt quen rồi, lúc này mới nhớ tới là đã xem qua một buổi livestream trên điện thoại di động của một cô gái trẻ ở công ty.

“Người nổi tiếng?”

Lâm Hạo nhíu nhíu mày, giống như đang nhớ lại, “Cũng không được tính là như vậy, chính là blogger trang điểm, dạy người khác trang điểm.

“Ai, Anh Chiếu, anh từ từ chờ em với.”

Lục Chiếu vội vàng đi vào trong, điện thoại di động vang lên, tần suất tin nhắn wechat như thế kia liền biết là Tề Tần đang hối thúc.

Tề Tần ở cửa phòng trang điểm chờ hắn, “Sao giờ em mới tới a, mau mau mau, quầng thâm này nhanh chóng che nhanh đi, sắp bắt đầu.

Lục Chiếu đã thay quần áo xong, cho nên chỉ cần trang điểm là được, sau khi vào cửa anh nhìn thoáng qua, bốn chuyên gia trang điểm đang vội đến xoay quanh.

“Thầy Lục, ngài chờ một chút.” Vưu Ngộ trên tay vội vàng vẽ eyelinner cho nữ diễn viên,làm xong công đoạn trang điểm này chắc cũng rất lâu.

“Vừa rồi cái kia… Tiểu Chu đâu? “Lâm Hạo dậm chân ở trong phòng nhìn một vòng không nhìn thấy người.

Vưu Ngộ trên tay cũng không ngừng, “Tiểu Chu nào? ”

Lục Chiếu: “Chu Vu.

“Cô ấy có đến à?” Để tôi gọi.

Vưu Ngộ lấy điện thoại di động ra không biết đã nói cái gì, một phút sau, Chu Vu đẩy cửa đi vào.

Cô lấy phấn nền và mút trang điểm từ trong rương ra, đi đến bên cạnh Lục Chiếu.

Lục Chiếu ngồi trên ghế xoay, Chu Vu trực tiếp kéo tay vịn xoay người lại, tự mình cúi người để sát hắn.

Lục Chiếu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy đôi mắt to của Chu Vu đánh giá trên mặt hắn.

“Nhắm mắt lại.”

Chu Vập xịt nền phấn lên mu bàn tay, sau đó làm ướt mút trang điểm ướt bắt đầu trang điểm cho anh.

Lâm Hạo ở một bên nghẹn cười, trước kia chuyên gia trang điểm nào thấy Lục Chiếu thì đều một câu thầy Lục hai câu thầy Lục.

Ngược lại cô gái này rất thú vị, động tác xoay ghế vừa rồi chẳng khác gì một người bạn trai mạnh mẽ.

Tề Tần ở một bên cũng không kịp phản ứng, trong ấn tượng của hắn, hắn chưa từng thấy qua bên cạnh Lục Chiếu xuất hiện một nữ chuyên gia trang điểm nào.

“Được rồi.” Chu Vu đứng thẳng người, lại xoay anh trở về đối diện với gương, “Bình thường anh có rửa mặt,chăm sóc da không? ”

Thấy Lục Chiếu không trả lời, anh quay đầu nhìn Lâm Hạo.

Lâm Hạo lắc đầu, “Chỉ có mùa đông khi trời quá khô thì anh ấy sẽ bôi kem, chỉ có dùng cái kia ……sử dụng cho trẻ sơ sinh.

Lục Chiếu nhìn chằm chằm kịch bản trong tay,tỏ vẻ tai điếc làm ngơ đối với lời nói của Lâm Hạo, nhưng vành tai trần trụi lại hơi ửng đỏ.

“Em Vu, đừng tốn sức.”

Vưu Ngộ kết thúc chuyện trong tay đi tới, “Năm trước lúc anh vừa mới quen hắn đã bắt đầu, lập tức tặng cả một bộ sản phẩm chăm sóc da cho hắn nhưng cũng không thấy hắn dùng.

Chu Vu gật gật đầu, đem đồ đạc bỏ lại trong hòm trang điểm.

Dựa theo tính cách của Lục Chiếu mà cô nghe được từ chỗ Eich, nếu mà anh ngoan ngoãn nghe lời Vưu Ngộ chăm sóc da, vậy mới có quỷ.

Sau khi những người nổi tiếng trang điểm xong liền đi đến hiện trường buổi họp báo, một đám nhân viên trong hậu trường nói chuyện tươi cười.

Chu Vu vốn đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Lâm Hạo đột nhiên đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt cô.

“Anh Chiếu bảo tôi hỏi, anh ấy nên bôi lên mặt cái gì…”

Chu Vu ngẩn người một lúc, mới ngẩng đầu nhìn anh, “Bôi… Bôi cái gì? ”

“Em có thể giới thiệu mấy thương hiệu không?”

Chu Vu cùng Vưu Ngộ liếc nhau một cái, vẻ mặt khó có thể tin được.

Chu Vu suy nghĩ một chút, từ trong album ảnh lấy ra hình ảnh, “Cái này, còn có…”

“Thêm wechat đi, em gửi cho tôi.”

Lâm Hạo đưa mã QR ra, đưa tới trước mắt Chu Vu, Chu Vu máy móc đóng album ảnh, mở WeChat ra.

Quét qua…

– Tích!

Tên wechat là Lục Chiếu, ảnh đại diện là chữ Chiếu được viết bằng bút lông.

Chu Vu nhíu nhíu mày, “WeChat của anh Lục? ”

Lâm Hạo vừa nghe xong câu này thì trợn tròn mắt, miệng khẽ mở.

Sau đó không thể tin được cúi đầu nhìn màn hình, sau đó lại xoay điện thoại lại nhìn ốp lưng điện thoại.

Cuối cùng vỗ đầu, ảo não nói: “A nha, cầm nhầm…”

Chu Vu xem toàn bộ vở kịch của anh ta, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Diễn xuất rất tiến bộ, vừa tinh tế mà lại có chừng mực, lời thoại cũng đọc rất tốt, giàu tình cảm lại không khoa trương.

Không hổ danh là trợ lý đi theo ảnh đế Lục Chiếu nhiều năm, nhận được chân truyền của Lục ảnh đế, phản ứng này lại làm cho cô khó phân biệt được thật giả.

“Vậy thì của anh…”

“Không cần.” Lâm Hạo thu điện thoại di động, bỏ vào trong túi mình, “Em cứ gửi cho anh ấy là được, tôi đi trước.

Sau khi Lâm Hạo ra cửa, Vưu Ngộ vỗ vỗ bả vai Chu Vu, “Nếu đổi lại là người khác, anh nhất định sẽ cho rằng hắn đối với em là yêu ngay cái nhìn đầu tiên đấy.

Chu Vu nhướng mày, “Lời này ý là thế nào? ”

Vưu Ngộ: “Nếu đối phương là Lục ảnh đế, anh nghĩ chỉ là hắn muốn tìm em để nói chuyện hợp tác.

Chu Vu có chút đứng đắn gật gật đầu, “Hợp tác? Thầy Lục muốn đổi nghề trang điểm? ”

Vưu Ngộ nghe xong lời này thì ý cười lại chợt tắt, cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là không phải là không có khả năng.

Chu Vu bắt taxi từ thành phố điện ảnh đến dưới lầu khách sạn, ở cửa hàng nhỏ cách đó không xa mua lẩu cay mang về, trở về phòng vừa ăn vừa chỉnh sửa danh sách các sản phẩm chăm sóc da cho Lục Chiếu.

Mỗi sản phẩm là chọn đồ tốt nhất, không cần xem xét bất cứ một lựa chọn thay thế nào giá rẻ hơn, dù sao anh cũng tiền nhiều.

Ch????yê???? t????a????g đọc t????????yệ???? ( t????ùmt????????yệ ????.????N )

Sau khi gửi tất cả, Chu Vu lại ném cho hắn một bảng các thứ tự chăm sóc da.

Mười phút sau bên kia trả lời tin nhắn.

【Lục Chiếu: cảm ơn.

【Lục Chiếu:(nụ cười.jpg)】

Sau khi nhìn thấy gói biểu cảm kia,phản ứng đầu tiên là buồn bực, sau đó chậm rãi bình tĩnh lại.

Cán bộ kỳ cựu mà, hiểu, hiểu…

【Chu Vu: không khách khí (mỉm cười.jpg)】

【Lục Chiếu:(nụ cười.jpg)】

Cô ăn xong lẩu cay, sau đó uống hết nữa chén súp mới dừng lại, sau khi buộc xong túi nilon thì xách ra ngoài vứt đi.

Bây giờ thời tiết nắng nóng, để lại hộp cơm thừa còn lại để lại trong phòng sẽ có mùi.

Lúc vứt rác xong trở về nhìn thấy thang máy ở cách đó không xa, cửa chậm rãi đóng lại, Chu Vu cố gắng híp mắt cận của cô lại, người bên trong hình như là Lục Chiếu, cô sẽ không nhìn lầm chiếc áo sơ mi màu đen kia.

Thang máy rất nhanh đã đi lên, dừng ở tầng tám, Lục Chiếu từ trong thang máy đi ra, vừa rồi anh cũng không biết là bị cái gì ám, tự nhiên ấn vào lầu năm.

Trên đường trở về, Chu Vu gặp được Trần Chanh, cô mới tỉnh dậy.

“Chị C, trong tòa nhà mà chúng ta ở này đều là người của đoàn làm phim sao?”

“Đúng vậy, từ tầng bốn đến tầng tám đều là của đoàn làm phim, tầng tám là diễn viên, còn lại là nhân viên công tác ở.” Trần Chanh ngáp một cái, “Làm sao vậy? ”

“Không có, không có việc gì…”

Cũng không thể nói là cô nhìn thấy Lục Chiếu dừng lại ở lầu năm, hoài nghi anh và nhân viên đoàn làm phim có một chân…

Chu Vu sau khi trở về phòng,nhắm mắt lại, lặng lẽ niệm mấy lần “Quên đi quên đi”.

Một lúc sau điện thoại di động vang lên, cô cầm lấy xem, là lịch trình.

Tối nay cô đã đồng ý sẽ phát sóng trực tiếp.

Chu Vu lập tức ném Lục Chiếu ra sau đầu, vội vàng thay quần áo tìm giá đỡ điện thoại di động..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio