Edit: Thố Lạt
"Ông chủ, con mèo kia sắp chạy mất rồi!"
Trong cửa hàng thú cưng, một nữ sinh đến mua đồ ăn cho mèo kinh hãi chỉ vào một chiếc lồng sắt, kêu lên.
Ông chủ tiệm thú cưng nhìn sang, một cô mèo Ragdoll non nhảy khỏi chiếc lồng ông vừa mới mở ra còn chưa kịp đóng kĩ, sau đó chạy thục mạng về phía trước.
Ông chủ tiệm thú cưng lắc đầu bất đắc dĩ: "Lại là mày, Tiểu Tam Nhi." Rói rồi tiến lên phía trước bế cô lên, đặt vào lồng sắt.
Cô mèo ragdoll nọ bị bắt nhốt vào lồng sắt, kêu lên một tiếng thảm thương, nhưng vào tai người khác, lại thành giọng mèo con ngọt ngào đáng yêu, nữ sinh kia liền tan chảy, chạy tới cười ghẹo cô: "Đáng yêu quá, chắc là nó muốn ra ngoài chơi?"
Ông chủ nói: "Một lứa ba con, chỉ có con nhỏ nhất là hiếu động nhất, cứ cách hai ba ngày lại muốn chạy ra ngoài chơi."
Trong lồng, cô mèo ragdoll vừa định chạy trốn bị hai con mèo con chen chúc ép vào giữa.
Em gái ông, chỉ vì tôi là đứa nhỏ nhất trong lứa gồm ba con, mà gọi tôi là "Tiểu Tam"?! Đủ lắm rồi đấy ông chủ!
Nếu là mèo bình thường, đặt tên là gì cũng chẳng sao, dù sao chúng cũng không hiểu được, nhưng cô mèo ragdoll này lại khác, ai có thể ngờ rằng trong cơ thể một cô mèo lại là linh hồn của một người cơ chứ?
Nói chính xác là, ở trong cơ thể của nó, là linh hồn của một cô gái tên là Bạch Du Du. Bạch Du Du xuân xanh, vốn còn đang học đại học, một tuần trước vừa mới bất hạnh qua đời vì một vụ tai nạn giao thông, chuyển thế đầu thai trên cơ thể cô mèo ragdoll này.
Nhưng nói là chuyển thế đầu thai cũng không đúng lắm, vì khi Bạch Du Du tỉnh dậy trong thân xác cô mèo này vẫn giữ được kí ức từ kiếp trước.
Nếu thật sự đầu thai thành mèo thì còn tốt chán, nhưng cô vẫn là Bạch Du Du, kiếp trước cô mồ côi từ bé, lớn lên chẳng dễ dàng gì, chăm chỉ cần mẫn làm thêm, từ nhỏ đến lớn chưa làm việc gì xấu... Đương nhiên, không tình chuyện giành ăn với những đứa trẻ khác ở trại mồ côi.
Vì sau khi mèo con trong cửa hàng thú cưng bị bán đi đều sẽ do chủ nhân đặt tên, nên chủ cửa hàng thú cưng này đặt tên cho những chú mèo mới sinh rất tùy tiện, lứa của cô có ba con, trong cửa hàng thú cưng nhiều mèo như vậy, toàn đặt tên theo thứ tự, ông chủ cũng lười nghĩ, thuận miệng gọi chúng là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam Nhi, Bạch Du Du bất hạnh nhập vào cô mèo thứ ba, vì vậy mới có một cái tên xấu hổ như vậy.
Dù sao cũng là một cô mèo ragdoll cao quý tao nhã, ông chủ ơi ông có thể để tâm chút không vậy!
Cũng may ông chủ bận rộn nhiều việc, bình thường sẽ không gọi tên chúng, chỉ khi Bạch Du Du ép quá mới bất đắc dĩ kêu tên, mỗi lần gọi như vậy chính ông chủ cũng thấy thú vị.
Tôi cũng bất đắc dĩ lắm mà!! Bạch Du Du nghĩ, kiếp trước người ta còn chưa kịp yêu đương, kiếp này đã bị đặt cho cái tên Tiểu Tam Nhi, chuyện gì đây trời!
Nhưng bây giờ cũng chỉ còn biết chấp nhận, cả đời này cô chỉ có thể làm một cô mèo nhỏ kêu meo meo ăn thức ăn mèo mà thôi.
Bạch Du Du buồn bực rúc vào lòng mèo mẹ, liếm lung tung trên người nó, may mà giống của cô không tệ, nếu sau này được một người có lòng thương nhận nuôi, sẽ có thế vừa hưởng thụ hạnh phúc vừa ngồi ăn chờ chết.
Ở của hàng thú cưng ngày ngày bị nhốt trong lồng, khồng có chút tự do nào, lại còn chỉ được ăn một loại thức ăn cho mèo, ông chủ keo kiệt đến cho mèo ăn cũng keo.
Chạy trốn là không thể nào, nên mấy gày nay chỉ cần có người đến mua mèo, Bạch Du Du liền nhổm dậy xem người nọ có vừa mắt hay không, nếu thuận mắt sẽ liều mạng bán moe, nhưng có lẽ do đầu cô quá nhỏ,