Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh muốn xuống giường để lấy một ít thức ăn mèo cho cô, nhưng mèo con đã xoay tròn quanh ly sữa, sau đó kêu meo meo với anh.

Lục Hàn Chi do dự, cầm sữa lên uống.

“Anh uống rồi.” Lục Hàn Chi nhẹ giọng nói với cô, sau đó lại đặt cái ly rỗng xuống bàn.

Giống như mèo con rốt cuộc cũng hài lòng, nhảy đến bên cạnh anh, há miệng ngáp dài, sau đó cuộn tròn lại cạnh gối anh nằm ngủ.

Kỳ thực Bạch Du Du rất lo lắng.

Cô chỉ muốn anh uống sữa. Tuy rằng có thể không có ích gì, nhưng chỉ cần hương vị ngọt ngào của sữa ngọt giúp anh ấm áp lên một chút là được rồi.

Cô muốn giúp anh mơ một giấc mơ đẹp.

Bạch Du Du cảm thấy Lục Hàn Chi đã nhìn cô rất lâu. Cho đến khi cô không thể không ngủ thiếp đi, thì cảm thấy hơi thở của anh đột nhiên đến gần.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống người cô.

Trái tim Bạch Du Du run lên.

Sau đó anh tắt đèn. Căn phòng lại lần nữa chìm vào bóng tối.

Âm thanh Lục Hàn Chi nằm xuống rất nhẹ. Trong bóng tối, cô hoàn toàn có thể cảm thấy được hơi thở của anh cách cô rất gần. Anh kéo chiếc gối lại gần cô hơn.

Cùng nhau có một giấc mơ đẹp.

Ngày hôm sau, lịch trình của Lục Hàn Chi đã rất bận rộn, vì vậy không thích hợp để mang Bạch Du Du theo.

Có điều khi Lục Hàn Chi cúi đầu xuống, anh nhìn thấy Bạch Du Du ngồi xổm bên chân anh, đôi mắt trông mong nhìn anh chằm chằm, anh vẫn không nhịn được bồng cô lên.

"Meo..."

Thực ra không phải Bạch Du Du muốn dính anh như vậy. Nhưng không biết tại sao, cô vẫn có chút lo lắng tình trạng của anh. Bởi vì sáng nay khi tỉnh dậy, cô thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.

Quản gia nói: "Mặc dù tôi ở nhà với nó, nhưng tiên sinh không có ở đây, Bánh Trôi cũng có thể cảm thấy rất cô đơn."

“Không sao, nó vẫn còn nhỏ.” Lục Hàn Chi nhẹ nói: “Nếu nó muốn, tôi có thể mang nó đi theo mọi lúc, mọi nơi.”

Giọng điệu bình thản như thường, như thể đó chỉ là một chuyện đơn giản.

Bạch Du Du cúi đầu nhìn Lục Hàn Chi.

Thăm dò trong túi anh mang gì?

Nếu cô trốn trong túi của Lục Hàn Chi, nói không chừng... Cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy?

Đột nhiên Bạch Du Du thực sự không muốn lớn lên.

Sau khi lên xe, Bạch Du Du nhìn thấy Lục Hàn Chi vẫn đang ôm bình sữa trên tay. Cô liền nhanh chóng vươn chân kéo bình sữa trong tay anh xuống.

Ngược lại Lục Hàn Chi hiểu sai ý. Anh cầm bình sữa lên, đưa đến miệng cô, "Uống sao?"

Bạch Du Du: "..."

Quá tổn hại hình tượng. Qủa thực quá tổn hại hình tượng Lục thiên vương! Nhanh trả lại bình sữa cho anA Trạch đi, được không?

Dù sao anh A Trạch cũng là một người đàn ông hiền lành và ấm áp. Nếu để giới truyền thông chụp được bức ảnh Lục Hàn Chi một tay ôm mèo và một tay ôm bình sữa...

Bạch Du Du im lặng che mặt.

... Bản mèo có tội.

Lục Hàn Chi thoạt nhìn trông vẫn như thường. Cảnh quay buổi sáng quay rất thuận lợi. Nhưng Bạch Du Du nhận thấy khẩu vị của Lục Hàn Chi có vẻ không được tốt lắm. Buổi sáng ngoại trừ cà phê, anh ăn rất ít, buổi trưa cũng không ăn gì nhiều.

Bạch Du Du có chút lo lắng. Tối hôm qua có thể khiến cho Lục Hàn Chi uống sữa là hoàn toàn may mắn. Có lẽ Lục Hàn Chi làm vậy là do anh chiều chuộng cô thôi.

Nhưng làm thế nào mới có thể khiến anh ăn nhiều hơn?

Điều này đối với một con mèo là quá khó.

Bạch Du Du chán nản cắn đuôi của mình. Không chú ý vừa cắn đuôi vừa xoay tròn. Vì vậy Khang Văn Trạch nhìn qua liền thấy mèo con vừa nghịch đuôi vừa quay tròn, chơi vui đến quên trời đất.

Kiếp trước khi Bạch Du Du còn là con gái, cô có thói quen cắn ngón tay khi buồn bực hoặc khi tập trung suy nghĩ về một chuyện gì đó. Lớn lên vốn đã sửa lại, nhưng không ngờ sau khi trở thành mèo, lại dưỡng thành thói quen cắn móng vuốt và đuôi. Chính cô cũng không có chú ý, chờ đến lúc mệt mỏi dừng lại mới phản ứng được mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.

Sau đó, khi cô quay đầu lại, cô thấy Khang Văn Trạch đang lặng lẽ cầm điện thoại quay video, nhưng lại chăm chú nhìn cô. Còn kém nói lời cổ vũ cô bên miệng "Bánh Trôi, lại quay một vòng, lại quay một vòng".

Bạch Du Du: "..."

Cô im lặng 囧, thầm nghĩ muốn giấu mình trong lớp lông mao.

Bên ngoài đột nhiên có giọng nói vang lên, Khang Văn Trạch lập tức đặt điện thoại xuống, nhìn cô thở dài.

"Lục tiên sinh, tôi có chuyện muốn hỏi anh, có thể làm lỡ vài phút được không?” Giọng nói kìm nén của Nhan Tử Hàng từ cửa truyền vào.

"Cậu nói đi."

"Tại sao tối hôm qua anh không đến chỗ dì Phương ăn cơm?"

Có lẽ là thái độ của Lục Hàn Chi quá thờ ơ, khiến cho Nhan Tử Hàng có chút tức giận. Giọng nói của hắn ta đột nhiên trở nên bén nhọn, "Vốn là anh đã hủy lịch trình tối hôm qua đúng không? Anh thà về nhà còn hơn đáp ứng yêu cầu của Tử Nguyệt? Anh có biết đêm qua chị ấy đã đợi anh bao lâu không? Anh có biết chị ấy buồn như thế nào không?!"

"Liên quan gì đến cậu?"

Nhan Tử Hàng cười lạnh: "Có quan hệ hay không tự tôi biết. Chẳng lẽ anh đã quên năm đó vì để anh và..."

"Nhan Tử Hàng." Lục Hàn Chi chợt cắt đứt lời của hắn, giọng nói lạnh khiến cho người nghe muốn đóng băng: "Cậu cái gì cũng không biết."

Cho dù Bạch Du Du không thể nhìn thấy họ, cô cũng có thể cảm nhận được sự nóng nảy của Nhan Tử Hàng.

Còn cả hơi thở lạnh như băng của Lục Hàn Chi.

Khang Văn Trạch không đi ra ngoài, nhưng gương mặt của anh ấy trở nên nghiêm túc. Đột nhiên nghe thấy âm thanh xung quanh mình, nhìn thấy Bánh Trôi đang từ trên bàn bước đến, đôi mắt xanh đen của nó chớp chớp với anh ấy, nhẹ nhàng kêu meo

Khang Văn Trạch nhìn thấy một sự lo lắng trong đôi mắt xinh đẹp của mèo con, hắn sửng sốt một chút, "Bánh Trôi, làm sao vậy?"

Bạch Du Du từ trên bàn nhảy xuống đùi hắn, rồi từ đùi hắn nhảy xuống đất, chậm rãi đi đến trước cửa ngồi xuống.

Khang Văn Trạch có chút kinh ngạc.

Là bởi vì nghe thấy giọng nói của Lục Hàn Chi cho nên chờ anh ấy ở cửa sao?

Vậy điều bất an của nó đến từ đâu?

...

Nhan Tử Hàng vừa muốn đi vào thang máy thì đột nhiên có người gọi hắn lại. Hắn nhìn qua thì thấy là Giang Ninh.

"Nhan thiếu gia."

Đột nhiên tâm trạng của Nhan Tử Hàng có chút phức tạp. Thực ra hắn cũng không phải rất thích Giang Ninh, bởi vì tính cách của Giang Ninh quá mạnh mẽ, khí chất vô cùng sắc bén. Nhưng từ khi xuất đạo cho đến nay, so với người đại diện trước kia, quả thực Giang Ninh đã làm cho hắn nổi tiếng. Nhờ có cô, hắn mới có danh tiếng như ngày hôm nay. Giang Ninh là một người đại diện ưu tú. Nếu như không có Lục Hàn Chi, hắn cũng nguyện ý tôn trọng cô.

Nhưng ngay từ đầu, hắn có sự đố kị không diễn tả được đối với Lục Hàn Chi. Đố kị Lục Hàn Chi ưu tú, thiên chi kiêu tử, đố kị sự nổi tiếng cực kỳ cao của anh, đố kị anh được rất nhiều người tôn kính, cũng đố kị tình cảm sâu sắc của Phương Tử Nguyệt đối với anh.

Mà Giang Ninh cũng là người đã làm việc bên cạnh Lục Hàn Chi kể từ khi Lục Hàn Chi xuất đạo. Cô ấy gần như dành toàn bộ tinh lực vào sự nghiệp, cô ấy cũng là bạn tốt của Lục Hàn Chi trong nhiều năm.

Vì vậy, đối mặt với Giang Ninh, hắn mới không nhịn được muốn đối đầu với cô hết lần này đến lần khác.

Tức giận lúc nãy đối mặt với Lục Hàn Chi còn chưa bị kìm nén, sắc mặt Nhan Tử Hàng vẫn còn rất khó coi, "Chị Ninh, có chuyện gì vậy?"

Giang Ninh khẽ cười: "Thế nào, không có chuyện gì thì không thể chào hỏi sao?"

Quá non nớt.

Cũng quá ngu xuẩn.

Thân thế của Nhan Tử Hàng phức tạp tạo nên tính cách, lối suy nghĩ của hắn cổ quái, khác người. Giang Ninh không phải là không hiểu điểm này, cũng đã từng phí tâm tư muốn hắn thay đổi. Nhưng hiện tại, trong mắt cô, vấn đề của đứa nhỏ này không chỉ dừng lại ở chỗ xung động và thiếu hụt tính cách.

Quả thực ngu xuẩn đến mức buồn cười.

"Tôi mặc kệ cậu có tâm tư gì. Tốt nhất là nên dùng nó trong công việc." Giang Ninh buồn cười nhìn hắn: "Câu thật sự nghĩ cậu có được như ngày hôm nay là do tôi cam tâm tình nguyện tâng cậu lên?"

Nhan Tử Hang sửng sốt: "Cô có ý gì?"

"Xem ra cậu thật sự không biết gì." Giang Ninh giễu cợt, nở nụ cười: "Đi về hỏi chị gái bảo bối Phương Tử Nguyệt của cậu đi, đến tột cùng tại sao tôi lại trở thành người đại diện của cậu. Trong giới giải trí này, mọi người biết Giang Ninh tôi có được như ngày hôm nay, đều bởi vì Lục Hàn Chi. Dù sao hiện tại tôi cũng là người đại diện kim bài hạng nhất trong giới giải trí, ngay cả người mới tôi còn chướng mắt bọn họ, huống chi là cậu? Cậu cho rằng vì sao tôi phải phí hết tâm tư giúp cậu nổi tiếng? Còn nhiều lần dung túng thu thập cục diện rối rắm mà cậu cố tình gây sự?"

Nhan Tử Hàng hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, sắc mặt nhất thời thay đổi.

"Cuối cùng tôi khuyên cậu một câu, thu lại mấy cái suy nghĩ ngu ngốc của cậu đi. Đừng làm phiền Lục tiên sinh nữa." Giang Ninh tiến lên hai bước, giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, giống như nặng nề giẫm lên mặt người kia, giọng điệu lạnh lùng tàn nhẫn: “Đừng nói là cậu, cho dù là anh trai của cậu, đại thiếu gia Nhan gia, cũng không dám nói bậy trước mặt Lục tiên sinh. Hiện tại cậu vẫn còn làm tốt cái chức minh tinh của cậu, hoàn toàn đều là do Lục tiên sinh năm đó nợ cô Phương một nhân tình. Nhưng cậu cho rằng phần nhân tình đó, đến hiện tại, còn lại bao nhiêu?”

Nhan Tử Hàng nhịn không được lùi về sau một bước.

Tuy Giang Ninh thấp hơn hắn nhưng ánh mắt cô lại sắc như dao, khiến hắn sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Môi Nhan Tử Hàng run lên, không mở miệng nói ra được một câu nào.

Giang Ninh nhìn hắn chật vật, bỗng nhiên lại nở nụ cười: "Nếu thật sự yêu thương chị gái bảo bối của cậu, tốt nhất là cậu nên trở về khuyên nhủ cô ta đi. Tôi dám cược với cậu, sự kiên nhẫn của Lục tiên sinh đã hết, đừng để đến cuối cùng ngay cả thể diện cũng không giữ lại được, đến lúc đó chị gái bảo bối cậu cũng chỉ còn mỗi người em trai là cậu thôi. Tôi nói có đúng không Nhan thiếu gia?"

Giang Ninh nói xong, không đợi hắn phản ứng liền xoay người rời đi.

Bóng lưng tiêu sái, ở trong mắt Nhan Tử Hàng lại tràn đầy cao cao tại thượng.

Đây mới thực sự là Giang Ninh.

Giang Ninh, người đã hết lần này đến lần khác dung túng, thu dẹp cục diện rối rắm cho hắn, tất cả mọi thứ là vì giao phó của Lục Hàn Chi.

Cô đã nói đến trình độ này, nếu Nhan Tử Hàng không hiểu rõ, vậy ngày sau cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì đều là đáng đời bọn họ.

Thành thật mà nói, Giang Ninh rất muốn xem náo nhiệt nghe chuyện cười. Dù sao Lục Hàn Chi rất ít khi tức giận, Điều này đã làm cho một số người không ngừng tìm đường chết.

Nhưng cô tin rằng cảm giác của mình là đúng, sự kiên nhẫn của Lục Hàn Chi đã hết.

Mặc dù Lục Hàn Chi hiếm khi thực sự tức giận, nhưng người khác không biết, khi chạm vào điểm mấu chốt của anh sẽ khủng khiếp như thế nào, Giang Ninh biết rất rõ.

Nói như vậy là bởi vì Giang Ninh thật sự không nhịn nổi nữa.

—— Thời gian rảnh rỗi của Lục Hàn Chi ít đến đáng thương, phải lưu lại cho Bánh Trôi nhà cô mới là chuyện chính sự!

Đối với những chuyện, những người phiền lòng này, cô có thể giúp đập chết từng cái từng cái. Sau khi đập chết tất nhiên sẽ có người thu thập.

Bánh Trôi ơi, Bánh Trôi à, mẹ chỉ có thể giúp con đến đây thôi. Hãy nhớ rằng mẹ vẫn còn yêu con rất nhiều, con cũng phải yêu mẹ nhiều hơn một chút nha! Đừng có chỉ nhớ đến mỗi cậu chủ Lục Hàn Chi! Mèo nhỏ không có lương tâm!

...

Lục Hàn Chi đi vào, nhìn thấy mèo con ngồi ở cửa thì ngẩn ra, cúi người ôm lấy Bạch Du Du: "Chờ anh sao?"

Bạch Du Du lo lắng kêu meo một tiếng, nghiêng đầu nhỏ nhẹ nhàng cạ vào tay anh.

Lục Hàn Chi ôm cô ngồi trên ghế sô pha, Khang Văn Trạch nhẹ giọng nói: "Để tôi đi pha cà phê cho cậu."

Bạch Du Du nhìn Khang Văn Trạch đi ra ngoài, cô ngước nhìn Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi hơi rũ mắt, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy của anh.

Bạch Du Du nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng lại không cảm nhận được độ ấm.

Trái tim của cô như bị ai nhéo một cái

"Meo..."

Bạch Du Du khẽ kêu một tiếng, nhưng hình như Lục Hàn Chi không hề nghe thấy. Cô nhịn không được nhấc phần trên của mình lên, nhẹ nhàng đặt móng vuốt của mình vào lồng ngực của Lục Hàn Chi.

Lục Hàn Chi bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của mèo con.

Bóng dáng anh phản chiếu trong đôi đồng tử ướt át ấy. Đôi mắt nhìn anh đầy lo lắng.

Bọn họ nhìn nhau rất lâu.

Cuối cùng Lục Hàn Chi cũng duỗi ra lòng bàn tay bao lấy cơ thể cô, nhẹ nhàng áp cô vào trong ngực anh.

Thình thịch, thình thịch.

Nhịp tim của anh đập đều đặn và mạnh mẽ.

Mà cô cũng có thể cảm nhận được trái tim nhỏ bé của mình đang đập rất mạnh.

"Anh không sao."

Cô nghe thấy Lục Hàn Chi nhỏ giọng nói.

... Nói dối.

Bạch Du Du thở dài trong lòng, chắc chắn anh rất buồn.

Cô cố sức vùi cơ thể nhỏ bé của mình vào trong ngực Lục Hàn Chi, cố gắng truyền nhiệt độ cơ thể mình cho anh.

Cô thực sự muốn nói chuyện với anh, nhưng cô biết mình không thể.

Bởi vì cho dù cô mở miệng thì Lục Hàn Chi cũng không biết cô đang nói gì.

Đôi khi Bạch Du Du rất vui vì cô là một con mèo, có thể ở bên cạnh anh mà không phải lo lắng gì. Bởi vì lúc này ngay cả Khang Văn Trạch cũng chỉ có thể lựa chọn để anh ở trong phòng một mình, không dám quấy rầy anh, còn cô thì lại có thể.

Nhưng đồng thời cô cũng rất buồn. Bởi vì cô chỉ là một con mèo nhỏ, không thể làm được gì cho anh.

Khi Khang Văn Trạch bước vào, hắn nhìn thấy mèo con đang nằm trên người Lục Hàn Chi ngủ.

"Buổi chiều có muốn về nhà nghỉ ngơi một chút không?"

"Không." Lục Hàn Chi nhéo vào vùng giữa lông mày, nói, "Buổi chiều có buổi thử vai của đạo diễn Nghiên rất quan trọng. Tôi đi xem một chút."

Khang Văn Trạch gật đầu. Hắn liếc nhìn mèo con đang ngủ, nói: "Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không. Bánh Trôi dường như rất quan tâm đến cảm xúc của cậu."

Nếu như Lục tiên sinh vui vẻ thì nó cũng sẽ rất vui vẻ. Ngược lại tâm trạng của Lục tiên sinh không tốt, thì tâm trạng của Bánh Trôi dường như cũng bị ảnh hưởng.

“Em ấy rất ngoan, cũng rất thông minh.” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể nhỏ nhắn của mèo con trong tay.

Thậm chí đôi khi ngay cả chính anh cũng cảm thấy dường như nó biết rất nhiều, thậm chí ngay cả khi anh đang suy nghĩ gì nó cũng có thể cảm nhận được.

"Tôi thấy trên Internet nói rằng một vài con mèo con rất thông minh." Khang Văn Trạch nói.

"Em ấy như vậy rất tốt rồi." Lục Hàn Chi thản nhiên nói.

Cho dù không thông minh, lại có chút nghịch ngợm cũng không sao.

Nhưng hết lần này đến lần khác nó mềm mại, ngoan ngoãn, nhu thuận, khiến người... Yêu thương như vậy.

Một vật nhỏ đáng yêu như vậy nên được cưng chiều trong lòng bàn tay. Nhìn nó vô tư, sống vui vẻ, làm bạn bên người anh thật lâu thật lâu.

Bạch Du Du không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào. Sau khi tỉnh dậy thì cảm thấy cả người lười biếng, không có tinh thần gì, chóng mặt đứng dậy thì thấy trời đã gần tối rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio