Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
Bởi vì Lương Nhung và Tống Ninh không nấu cơm, nên chủ động đi rửa bát.
Máy quay xung quanh vẫn đang bật, Lương Nhung vừa giúp Tống Ninh kéo tay áo lên vừa ghé vào bên tai cậu: “Thật sự không biết nói như thế nào.”
Tống Ninh nghĩ một chút liền cảm thấy sợ, sốt sắng hỏi: “Có phải em nói nhiều quá không, có phải em tạo ảnh hưởng xấu cho anh không?”
“Không phải, em làm rất tốt.”
Lương Nhung dừng một chút hỏi: “Khi đó anh rất ngây thơ sao?”
Tống Ninh cẩn thận sắp xếp từ ngữ, “Không, hiện tại đã thành thục hơn rất nhiều rồi.”
Lương Nhung gật gật đầu đồng ý.
.
Tổ chương trình sắp xếp cho mỗi cặp khách mời một căn nhà gỗ nhỏ.
Khi Lương Nhung cùng Tống Ninh tới thì chỉ còn dư lại một căn, bên trong có một cái giường tầng.
Mặt Lương Nhung nháy mắt đen lại, gọi người của tổ chương trình tới, nói giường nhỏ như vậy làm sao ngủ được, yêu cầu đổi một cái giường lớn hơn.
Đạo diễn không dám đắc tội vị phật sống này, chỉ đành làm theo yêu cầu của hắn, “Hôm nay muộn rồi, không thể chuyển giường tới kịp, để ngày mai có được không?”
Lương Nhung lạnh mặt không nói lời nào.
Từ khi quen hắn, cậu chưa từng nhìn thấy Lương Nhung vô lý như vậy.
Cậu thấy tình hình có chút không xong, hơn nữa xung quanh còn có máy quay, sợ sẽ ảnh hưởng xấu tới hắn nên đi tới khuyên Lương Nhung, “Không sao đâu, trước đây khi còn ở đại học vẫn luôn ngủ trên mấy cái giường như vậy, coi như hoài niệm quá khứ đi.”
Lương Nhung liếc mắt nhìn cậu, không nói gì nữa.
.
Hai người về phòng rồi đóng cửa lại, ngăn lại máy quay. Trong nháy mắt ấy, Lương Nhung khôi phục bộ dáng ôn hòa ngày thường.
Tống Ninh hỏi hắn: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì?”
Lương Nhung nói: “Chương trình muốn tạo ra xung đột, nếu không khi phát sóng sẽ rất nhạt nhẽo, tổ chương trình bỏ giá cao mời anh đương nhiên anh phải ra sức một chút.”
Tống Ninh bỗng chốc tỉnh ngộ.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy Lương Nhung thật sự muốn đổi giường lớn hơn.
Ban đêm, Tống Ninh ngủ giường trên, đầu thu ở vùng ngoại ô chênh lệch nhiệt độ rất lớn, buổi tối chỉ đắp một cái chăn mỏng thì có chút lạnh.
Lương Nhung nằm bên dưới, thò đầu lên hỏi Tống Ninh: “Có lạnh không? Có muốn xuống đây ngủ với anh không?”
Tống Ninh nghĩ tới giường nhỏ như vậy, hai người ngủ sẽ không thoải mái nên trả lời: “Không lạnh.”
Lương Nhung im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Anh cảm thấy rất lạnh.”
Tống Ninh không thể không trùm áo lên bò xuống.
.
Sáng sớm hôm sau, Tống Ninh còn đang đánh răng thì tổ chương trình đã đưa nhiệm vụ tới. Nhiệm vụ thứ nhất là theo thực đơn làm một bữa cơm trưa.
Lương Nhung lấy thư nhiệm vụ đọc qua một lần, rồi nói với vào trong phòng: “Phải làm nộm dưa chuột cùng trứng sốt cà chua, may mắn, cũng rất đơn giản.”
Tống Ninh ở bên trong nói vọng ra: “Dưa chuột cùng trứng gà và cà chua kiếm ở đâu bây giờ?”
Lương Nhung không nghĩ tới vấn đề này. Hắn đi sau vườn dạo một vòng, kết quả không tìm thấy ba nguyên liệu kia, chỉ có thể tay không trở về.
Tống Ninh đã hiểu, bọn họ cần sang chỗ người khác lấy nguyên liệu cần thiết, nói trắng ra là muốn bọn họ đi trộm đồ.
Hai người thương lượng một phen, quyết định để Tống Ninh đi trộm đồ, còn Lương Nhung thì ở lại canh nhà.
Trước khi xuất phát, Lương Nhung đưa ra lời khuyên cho Tống Ninh: “Anh nghĩ em nên đến vườn nhà tiểu Giang trước, cậu ta không dám phản kháng đâu.”
.
Tiểu Giang chính là hậu bối hôm qua giải vây cho Lương Nhung, Tống Ninh có chút hảo cảm với cậu ta.
Cậu xách rỏ trúc đi tới địa bàn của hắn, theo sát phía sau là một máy quay.
Mới nhiệm vụ thứ nhất mà cậu đã phải đơn độc làm chuyện này. Tống Ninh có chút lo lắng, nghĩ xem mình nên làm gì mới có thể trộm đồ, không biết có nên mạnh tay đoạt lấy hay không.
May mà đến bên đó, cậu không thấy ai. Nhanh chóng lấy hai quả dưa chuột.
Kết quả còn chưa ném vào rổ, đằng sau đã vang lên tiếng nói: “Chị dâu đừng gấp, anh chắc chắn có thể lấy được nhiều điểm.”
.
Tống Ninh sợ tới mức tuột tay.
Tiểu Giang giúp cậu nhặt lên, rồi lặng lẽ nhìn cậu, nói: “Em và Nhung ca cùng một quản lý, anh ấy đã nói với em rồi, yên tâm, em sẽ kín miệng.”
Tống Ninh sợ hãi, đem dưa chuột bỏ vào rỏ rồi hỏi cậu ta: “Nhà cậu có cà chua không?”
Tiểu Giang nói có rồi một bên dẫn cậu đi hái, một bên bát quái: “Anh và Nhung ca từ năm mười sáu tuổi đã ở bên nhau sao?”
Tống Ninh do dự một chút rồi gật đầu.
Tiểu Giang hưng phấn. “Chẳng trách có nhiều người theo đuổi như vậy mà anh ấy vẫn không vừa ý ai.”
Tống Ninh đột nhiên cảnh giác. “Ai theo đuổi anh ấy sao?”
.
Tống Ninh hái rau xong thì trở về, cả chặng đường cậu đều rầu rĩ, tuy đã sớm biết mị lực của Lương Nhung nhưng trong lòng vẫn ẩn ẩn khó chịu.
Tình yêu khiến con người ta trở nên keo kiệt mà.
Vừa về tới vườn rau của mình, cậu liền nhìn thấy nữ ca sĩ hôm qua hỏi Lương Nhung có cần không, Lương Nhung không cho, cô ta lập tức muốn bán manh nhưng bị Tống Ninh cản lại.
Tống Ninh hái một nắm rau thơm đưa cho cô ta, “Cái này không khác rau cần lắm, có thể dùng tạm.”
Nữ ca sĩ ngẩn người, giấu giấu diếm diếm hỏi: “Các anh cãi nhau?”
Đầu óc Lương Nhung nháy mắt xoay chuyển, ôm lấy Tống Ninh nói, “Không có, chúng tôi vẫn rất tốt.”
Nữ ca sĩ kia đến cả rau cần cũng không cần, quay người chạy đi, trên mặt đều là vui sướng.
Hết chương .
Nộm dưa chuột:
Trứng sốt cà chua: