Tống ảnh đế hôn được rồi mới buông ra cậu nghệ sĩ nhà mình ra.
Hiển nhiên Lạc Miểu vẫn chưa quen được kiểu hôn lâu dài kịch liệt thế này, không biết dùng mũi để thở trong lúc hôn, như người chìm xuống nước mới vừa được vớt lên thì hé miệng ra sức thở dốc.
Tống Thịnh Trạch dùng ngón tay cái chà chà lên đôi môi hơi sưng ướt át của cậu, nhìn chằm chằm bạn trai nhỏ thất thần, đau lòng.
"Nhóc con, nghẹn khó chịu thế, sao không biết đẩy anh ra?"
Lạc Miểu giương đôi mắt ướt nhẹp lên: "Không nỡ..."
Âm thanh quá nhỏ, còn hơi khiêm tốn, ngón tay đối phương còn đè lên môi, Lạc Miểu nói rất mơ hồ, Tống Thịnh Trạch nhất thời không nghe rõ: "Cái gì?"
Lạc Miểu đưa tay ra nắm lấy ngón tay cái của Tống Thịnh Trạch đang áp trên môi cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay: "Em nói em không nỡ đẩy anh ra... thích, thích được anh hôn."
Giọng càng nói càng nhỏ, nhưng lần này Tống Thịnh Trạch nghe rõ ràng từng chữ.
Câu nói này của Lạc Miểu giống như một chén rượu ấm trong mùa đông, thơm ngát ngọt ngào, uống vào trong miệng, hơi ấm đi vào tim phổi, Tống Thịnh Trạch cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể mình bởi vì câu nói kia mà sung sức hơn.
Kéo người vào trong lồng ngực ôm thật chặt, hận không thể dung nhập người này vào trong xương tuỷ của bản thân, mãi không chia cách.
Eo bạn nhỏ cũng nhỏ nhắn, thân thể quá gầy, cách một áo khoác dày cộm, Tống Thịnh Trạch cũng có thể nhìn ra hình dáng xương hông của đối phương: "Quá gầy, gần đây quay phim có vẻ còn gầy hơn."
"Không, anh, em vẫn luôn như vậy, chủ yếu trước đây anh không ôm em..."
Lạc Miểu vùi trong lồng ngực Tống Thịnh Trạch, có thể nghe thấy mùi hương bạc hà chỉ thuộc về trên người đối phương, cậu len lén hít sâu vài hơi, muốn cố gắng lưu lại mùi hương này, đánh dấu trong lòng.
Tống Thịnh Trạch ôm chặt người hơn: "Ừm, sau này anh sẽ ôm em nhiều hơn, mỗi ngày đều ôm."
"Anh, anh đừng nóng giận, em chỉ hôn anh, " Lạc Miểu còn băn khoăn muốn giải thích chuyện kia với Tống Thịnh Trạch, "Cảnh quay của hôm nay thật sự chỉ là mượn góc máy, lúc quay lưng Lư Y Y còn nhìn em làm mặt quỷ nữa, em thiếu chút nữa phì cười..."
Nụ hôn đầu của Lạc Miểu bị ai lấy, chẳng lẽ Tống Thịnh Trạch đây không rõ, nhưng anh càng muốn hỏi lần nữa: "Thật sự chỉ hôn anh?"
"Thật sự! Từ nhỏ đến lớn, chỉ với anh... Sau này cũng chỉ hôn anh..." Lạc Miểu càng nói thính tai càng hồng, thẳng thắn vùi mặt một lần nữa vào trong lồng ngực Tống Thịnh Trạch.
Tống Thịnh Trạch hôn lên đỉnh đầu cậu một cái: "Miểu Miểu, thực ra lần này anh đến không riêng gì chuyện tham ban cho em."
"Anh còn có chuyện khác? Là công việc sao?" Lạc Miểu không ngẩng đầu, giọng nói rầu rĩ từ trước ngực truyền tới, run run đến mức cơ ngực Tống Thịnh Trạch hơi tê.
"Không."
Trên mặt Tống ảnh đế tràn ra một nụ cười hạnh phúc, trông như đứa trẻ ranh to xác mười tám tuổi mới nếm thử tư vị tình yêu, được rồi, quả thật anh cũng là cây vạn tuế ra hoa lần đầu, nói chuyện yêu đương cảm giác quá ngọt.
Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Lạc Miểu: "Anh đến tìm em đón lễ tình nhân."
Lễ tình nhân...
Bởi vì chưa từng yêu ai, Lạc Miểu cũng không quá để ý những ngày lễ Dương lịch.
Với ngày lễ này cậu chỉ có một khái niệm duy nhất chính là sô cô la, bởi vì lớn lên đẹp trai, thời cấp ba cũng nhận được không ít sô cô la, nhưng mà sau này không học đại học đã trải đời, những ngày lễ lãng mạn ngọt ngào thế này cũng không liên quan gì đến cậu.
Nhưng năm nay thì khác!
Cậu cũng là người đã có bạn trai, hơn nữa bạn trai của cậu còn là nam thần!
Nhưng... Cậu nên tặng cái gì cho nam thần mới tốt đây?
Lạc Miểu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách sạn, gặm móng tay.
Nếu như bạn trai là người bình thường thì còn dễ chọn, nhưng bạn trai của cậu là song ảnh đế Tống Thịnh Trạch, làm sao có thể dùng sô cô la bình thường hoặc mấy món quà đơn giản tặng anh Trạch được!
Trong mắt Lạc Tiểu Miểu, Tống ảnh đế chính là ánh trăng trên trời, không có thứ gì trên thế gian này xứng với anh, càng nghĩ như vậy cậu lại càng lo lắng, căn bản không biết tặng gì mới tốt.
Lịch trình Tống Thịnh Trạch đến tham ban cho Lạc Miểu được bảo mật, nhưng mấy ngày trước anh đã lộ mặt tại đoàn phim, các phóng viên lúc thường muốn tóm anh không được, cũng không biết lấy tin từ đâu, nhất thời chen chúc mà tới, có mấy nhà quan hệ tốt không thể đẩy đi, Côn Bằng không thể làm gì khác hơn là để Tống ảnh đế làm thêm giờ trong kỳ nghỉ, ứng phó một chút.
Lạc Miểu ngược lại rất vui mừng, may mà hôm nay anh Trạch nhà cậu bị kéo ra ngoài nhận phỏng vấn, nếu không hai người ngày ngày dính vào nhau, cậu thật sự không có thời gian để chuẩn bị quà.
Ngày mai sẽ là lễ tình nhân rồi! Cậu nên làm sao bây giờ...
Quan hệ của cậu và Tống Thịnh Trạch quan hệ vẫn chưa thể công khai, trước khi anh Trạch muốn công khai, cậu quyết không thể để người khác biết chuyện.
Cứ như vậy, người có thể hỏi cũng có hạn...
Lạc Miểu lướt một lượt những người quen biết, nghĩ tới nghĩ lui, cậu gọi cho Phó Thư Luân một cú điện thoại.
Người ta nói bạn bè để đối phương biết bí mật của nhau có thể khiến tình bạn càng thêm sâu sắc, cậu và Phó Thư Luân đại khái chính là như vậy.
Cậu biết bí mật Phó Thư Luân và Khúc Kiệt, Phó Thư Luân cũng biết cậu thích anh Trạch, chỉ là không biết hai người tiến triển tới mức độ nào mà thôi.
Như vậy để cậu ta làm cố vấn một chút, cũng có thể chứ...
Điện thoại được kết nối rất nhanh, nhưng Lạc Miểu trong lúc nhất thời lại không biết có nên hỏi tiếp hay không.
Bởi vì đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dốc Phó Thư Luân không đúng lắm...
Có vẻ như cậu quấy rầy đến người khác rồi!
Chẳng may Khúc Kiệt muốn giết cậu diệt khẩu...
Vẫn là Phó Thư Luân mở miệng trước, giọng nói có chút khàn khàn: "Miểu Miểu, tìm tôi hả?"
"À ờ... Xin lỗi nha Thư Luân, quấy rầy rồi, lát nữa tôi gọi lại cho cậu sau!" Lạc Miểu cuống quít muốn tắt.
Phó Thư Luân bên kia cản lại: "Không sao, phía tôi... Mới vừa kết thúc, cậu có chuyện gì cứ nói đi."
Lạc Miểu vô cùng xấu hổ nhỏ giọng nói: "Thật sự... Không sao chứ?"
Phó Thư Luân nở nụ cười: "Không sao đâu, Khúc Kiệt đi tắm rồi."
Nói xong còn hạ thấp giọng không e dè nói: "May mà cậu gọi đến, nếu không hắn lại muốn dằn vặt tôi một lần, thực sự không chịu được... Cảm ơn cậu, cứu tôi một mạng, ngày khác mời cậu ăn cơm."
Lạc Miểu lúng túng đỏ chót cả mặt: "Đừng nói những chuyện này của mấy cậu với tôi!"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười giòn tan của Phó Thư Luân: "Được thôi, cậu tìm tôi làm gì đó?"
Lạc Miểu bị Phó Thư Luân làm cho thẹn thùng không thôi, ấp úng nói rõ ý định cuộc gọi này.
Phó Thư Luân thẳng thắn hỏi: "Tặng cho Tống ảnh đế? Các cậu tiến triển tới mức độ nào rồi? Cậu thổ lộ sao?"
"Không..."
Lạc Miểu không nói dối, đúng là cậu còn chưa chính thức thổ lộ, người thổ lộ là anh Trạch...
Phó Thư Luân biết Lạc Miểu đang xấu hổ, cũng không hỏi nữa, trực tiếp giúp đỡ nghĩ kế: "Tuỳ theo mức độ phát triển, quà tặng cũng rất khác nhau, cậu muốn thổ lộ làm sao để cho đối phương biết được tâm ý của cậu, tôi kiến nghị cho cậu một cách, lên Taobao tìm hiểu quà thổ lộ..."
"Taobao?" Lạc Miểu có chút chần chờ, "Hình có hơi qua loa không? Tôi muốn gì đó thật tốt, anh Trạch xứng với thứ tốt nhất."
"A, quả nhiên là tặng cho Tống ảnh đế." Phó Thư Luân vô tình vạch trần.
"..." Lạc Miểu mím chặt môi.
Thư Luân thực sự quá gian trá rồi!
Phó Thư Luân cười một lúc mới dừng lại: "Vừa nãy tôi còn chưa nói hết đây, nói cậu lên Taobao xem chính là khai thác ý tưởng, biết người khác khi thổ lộ sẽ tặng gì, mấu chốt nhất là phải để ý mấy món quà theo thẩm mỹ của thẳng nam, ừm... cố gắng né mìn..."
"Sau đó, cậu có thể xác định mình thích gì, chọn hàng hiệu đắt tiền hoặc là làm riêng, trên Taobao cũng có sản phẩm cao cấp, nếu không có gì vừa ý thì ra ngoài mua, đương nhiên tốt nhất món quà mang tâm ý bản thân, độc nhất vô nhị..."
"Như vậy..." Lạc Miểu suy nghĩ một chút lại hỏi, "Vậy... Nếu có tiến triển sau đó? Thì nên tặng cái gì?"
Trong ống nghe truyền đến một trận ồn ào, như là Phó Thư Luân giãy giụa ngồi dậy khỏi giường.
Phó Thư Luân kinh ngạc nói: "Các cậu đã có tiến triển? Nhanh như vậy!"
"Không không không!" Lạc Miểu rất không thành thực thề thốt phủ nhận, "Không, tôi chỉ là... chỉ là ngẫm lại..."
Không phải cậu muốn nói dối, mà là quan hệ chưa thể công khai, cậu sợ nói nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến ảnh đế nhà mình, mặt khác đúng là cậu còn chưa cảm nhận được cảm giác chân thực.
Lạc Miểu đến bây giờ còn cảm thấy tất thảy những chuyện xảy ra gần đây đều như một giấc mơ, có lúc lại đột nhiên lo được lo mất, chỉ lo đây thật sự là một giấc mơ.
Người như anh Trạch, một người tốt như vậy, làm sao có chuyện coi trọng cậu đây...
Phó Thư Luân không nghĩ nhiều, trái lại khích lệ nói: "Cậu cố lên, nếu như thổ lộ thuận lợi, các cậu sớm muộn gì cũng sẽ có tiến triển, tôi cảm giác Tống ảnh đế đối với cậu..."
Cậu ta sâu xa dừng một chút: "Về phần quà cáp, chờ các cậu có tiến triển hơn, tặng cái gì cũng không bằng hiến thân đâu, đối phương cảm thấy hứng thú nhất... Ha ha, cậu hiểu chưa?"
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Miểu đột nhiên vùi mặt của mình vào trong gối.
Thư Luân nói cái gì vậy...
Cái gì thẳng thắn gói mình đi tặng, cái gì cởi toàn bộ quần áo trên người rồi buộc ruy băng, cái gì mà mặc quần chữ T đeo đuôi thỏ sau mong, còn cả khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái áo sơ mi của anh Trạch...
A a a a a!!! Cậu nào dám lớn gan làm loại chuyện này!
Quá... Quá không biết xấu hổ!
Hay là xem Taobao đi! So với những thứ ngổn ngang kia, vẫn là Taobao đáng tin hơn!
Lạc Miểu gõ 【Quà lễ tình nhân】 【Quà tỏ tình】 【Quà tình nhân】 chờ sau khi tra thêm mấy từ khoá, đúng là như Phó Thư Luân từng nói, đụng tới một đống quà thẩm mỹ thẳng nam, nhìn cũng rất chán.
Không thể tra ra món quà hợp ý, ngược lại giúp cậu hoàn mỹ tránh được tất cả mìn.
Lạc Miểu buồn bực ngán ngẩm lật tới trang đầu, đoán chừng là bởi vì vừa nãy tìm tòi một phen, trang đầu là chuyên mục 【Đề cử】 đã phân tích ra "Taobao nghĩ bạn muốn mua" một số sản phẩm.
Mỗi lần mua đồ đều có cảm giác này, tự mình tra, còn không bằng xem đề cử ở đây...
Một số dữ liệu cơ sở về việc riêng tư rất đáng sợ...
Lạc Miểu lướt lên, càng thấy không ổn.
Cái chuyên mục này làm cho cậu có ảo giác bị Taobao vạch trần.
Thế mà lướt xuống một lượt, cậu đã nhìn thấy quần chữ T vừa nãy Phó Thư Luân miêu tả cho cậu, với rất nhiều loại nội y tình thú, thậm chí còn có các loại dầu bôi trơn hàng hiệu, đồ chơi play của nam nam...
Trước đây những thứ đồ này còn bán mập mờ, từ sau khi hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính, bán tràn lan đầy đường giống như đồ kế hoạch hoá ra gia đình vậy...
Trên Taobao quả là... nhiều chủng loại, nhiều kiểu dáng, chỉ có cậu không nghĩ tới, không có cậu muốn mà không mua được, vô cùng không biết liêm sỉ...
Khi Tống Thịnh Trạch quay lại đã nhìn thấy bạn trai nhỏ của mình lật bụng lên ngủ say như chết trên giường, điện thoại di động ném sang một bên, chắc là rất mệt mỏi.
Anh đi tới chạm vào khuôn mặt bạn trai nhỏ, không tỉnh.
Lại đưa tay sờ bụng nhỏ lộ ra bên ngoài, vẫn không tỉnh.
Tống ảnh đế buồn cười lắc đầu một cái, thoáng nhìn liền thấy điện thoại di động Lạc Miểu sáng lên một cái.
Anh không phải là loại người dò xét tò mò bí mật của bạn trai nhỏ nhà mình, anh rất tôn trọng bảo vệ quyền riêng tư của đối phương, nhưng thật sự không thể trách anh, thị lực Tống ảnh đế thật sự quá tốt rồi, mắt thần ., nếu như không phải làm diễn viên, anh có thể đi thi phi công luôn.
Vì vậy, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại di dộng.
—— 【Thư Luân】: Thế nào? Chọn được quà muốn tặng bạn trai của cậu chưa?
Quà tặng bạn trai?!
Tống ảnh đế - đối tượng được nhắc đến khẽ nhướn một bên lông mày, vươn tay lấy điện thoại di dộng.
Tên nhóc lười biếng Lạc Tiểu Miểu không thèm cài đặt mật mã, chỉ nhấn xuống nút HOME, Tống ảnh đế đã thấy Taobao tràn ngập màn hình, còn là đang trong xe mua sắm...
Tống Thịnh Trạch tùy ý trượt xem món đồ mới nhất được đặt vào trong xe mua sắm, sau đó, kinh ngạc nhìn về phía bạn trai nhỏ đang ngủ say.
"Nhóc con, anh thực sự đánh giá thấp em, muốn mua những thứ đồ này... Lá gan khá lớn."
Tống ảnh đế nói nhỏ, đưa ngón tay cái nhấn nút 【toàn bộ mua】...