Edit: Cỏ lên siêu xe của Giang Triệt
Cuối cùng Phương Niên cũng không rời đi.
Cái vòng này lớn như vậy, bọn họ dù sao vẫn sẽ gặp lại nhau.
Không phải ở đây, cũng sẽ là nơi khác.
Cho dù, anh bây giờ đã đứng đầu một cõi, khoác nhiều danh hiệu Ảnh đế trên người, bước lên thần đàn.
Còn cô, diễn viên tuyến mười tám tiếng xấu thì nhiều, fans thì ít, cũng không có lưu lượng gì.
Sau khi Phương Niên được phó đạo diễn gọi lại, cô đi theo đối phương đến cạnh Giang Ngộ, cung kính gọi một tiếng “Thầy Giang.”
Buồn cười biết bao, đã từng là người gần gũi nhất, bây giờ lại là người lạ quen thuộc nhất.
Cô gọi xong, Giang Ngộ cũng không thèm để ý, anh đang lật kịch bản, vẻ mặt nghiêm túc.
Phương Niên hết cách, đành phải đứng bên cạnh anh.
Chuyện đối diễn này, gặp mạnh thì mạnh, có thể gặp được bạn diễn tốt, trạng thái của bản thân cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Nếu là người khác, cô đúng là may mắn có cơ hội học tập.
Nhưng hôm nay, cô phải đối diễn với Giang Ngộ.
Là Giang Ngộ mà cô từng yêu nhất, sau đó tự tay cô đẩy anh ra.
“Diễn đoạn này đi.” Giang Ngộ đưa kịch bản cho cô.
Phương Niên nhận lấy, vừa nhìn thoáng qua, mặt cô lập tức đỏ ửng.
Cảnh này miêu tả Lệ phi chạy đi tìm hoàng đế trong giá lạnh, muốn sắc dụ hắn.
Mà trong lòng hoàng đế lúc này đã có Tô Nhược, cho nên mặc cho nàng chủ động ôm ấp yêu thương, hắn vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Thấy ánh mắt ngơ ngác của cô, Giang Ngộ thản nhiên liếc nhìn: “Thế nào, không dám à?”
Giọng điệu của anh, người khác có thể nghe không hiểu, nhưng Phương Niên có thể hiểu rõ.
Anh rõ ràng là đang khiêu khích, còn mang theo một tia trào phúng.
“Tôi diễn.”
Gác lại tạp niệm, đây là cơ hội tốt nhất để cô có thể tiếp tục dấn thân vào giới giải trí này, cô không muốn từ bỏ.
Ảnh đế đích thân ra trận, tất cả những người vốn đang nôn nóng đợi kết thúc công việc để ăn cơm đều xốc lại tinh thần.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía trung tâm sân khấu, nhìn đôi nam nữ trên đó.
Trong cung điện vàng son lộng lẫy, nam nhân mặt mũi uy nghiêm đang ngồi trước án phê duyệt tấu chương, không lâu sau, một nữ nhân xinh đẹp uyển chuyển bước vào.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Lệ phi phong thái muôn phần quỳ xuống.
“Đứng lên đi.”
“Tạ hoàng thượng.”
Nàng đứng dậy, thấy ánh mắt hoàng đế lại dừng trên tấu chương, Lệ phi đi tới phía sau, mười ngón tay thon nhỏ duỗi ra xoa xoa mi tâm cho hắn.
Lực đạo của nàng vừa phải, hoàng đế cũng không lên tiếng ngăn cản.
Thế nhưng xoa bóp được một lúc, động tác của nàng dần bắt đầu lớn mật.
Hai tay trượt xuống dưới, luồn vào bên trong vạt áo của hắn, mười ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rộng lớn, vô cùng mập mờ.
Miệng của nàng cũng gần kề bên tai hắn, thổi nhẹ vào trong.
“Hoàng thượng,” Lệ phi hơi thở như hoa lan, quyến rũ nói: “Người đã không đến cung thần thiếp bao lâu rồi.”
“Gần đây bận rộn chính sự.”
Hoàng đế không thay đổi sắc mặt, bàn tay cầm bút vẫn đang di chuyển, không mảy may bị ảnh hưởng bởi mỹ nhân sau lưng.
“Dù bận đến đâu, ngài cũng phải giữ gìn long thể.
Mỗi ngày thần thiếp đều nấu canh sâm cho ngài, chờ mong thánh giá của ngài ghé qua uống một miếng.”
Nói xong, nàng vươn chiếc lưỡi hồng mềm mại ra, liếm láp vành tai của hắn.
Động tác kia, rõ ràng vô cùng bình thường, nhưng là nàng làm, quả nhiên hồn xiêu phách lạc, khiến toàn bộ đàn ông trong đang xem đều cảm thấy bụng nóng lên.
Trong điện, hoàng đế cuối cùng cũng hạ bút xuống.
Hắn giữ chặt bàn tay đang làm loạn của nàng, lạnh lùng nói: “Lệ phi về cung trước đi, hôm khác trẫm xong việc, sẽ tự đến gặp nàng.”
“Hoàng thượng…”
Giọng nói của mỹ nhân không ổn định, nàng hơi sợ hãi, thế nhưng càng cảm thấy tủi thân và không cam lòng nhiều hơn.
Đôi môi đỏ vội vã tiến tới, nàng hôn lên đôi môi mỏng của hắn, đầu lưỡi trượt tới, muốn cạy mở hàm răng của hắn.
Đệ nhất mỹ nhân trong cung chủ động ngã vào lòng như vậy, hoàng đế cũng là nam nhân, hắn mở miệng ra, để đầu lưỡi nàng trượt vào, thuận theo tiết tấu của nàng, môi lưỡi quấn quýt, ướt át giao nhau.
Đôi bàn tay của hắn cũng đang tùy ý du tẩu trên người nàng.
Một tay xuyên qua làn váy, thăm dò vào trong, mang theo dục vọng vuốt ve bắp đùi nàng.
Một bàn tay khác đang nắm chặt bộ ngực cao ngất của nàng, mạnh mẽ nhào nặn.
“Ưm…”
Nàng yêu kiều run rẩy, tiếng rên rỉ bị nhấn chìm giữa môi răng hắn.
Hôn một lúc, cơ thể hai người ngày càng dán gần hơn, thậm chí động tác của hắn cũng dần trở nên mãnh liệt.
Ở góc độ mà người dưới sân khấu không nhìn thấy được, đầu ngón tay hắn vân vê đỉnh nhọn trên bộ ngực sữa của nàng, khiến chúng đứng thẳng phía sau lớp áo ngực, có chút đau đớn.
Môi của hắn cũng rời khỏi, liếm dọc một đường xuống cổ, mút vào.
Cùng một động tác, cùng một lực đạo, giống như rất nhiều năm trước đây.
“A… Giang Ngộ…” Phương Niên rên rỉ theo tiềm thức.
Động tác của người đàn ông dừng lại trong nháy mắt, cả người anh cứng đờ, sau đó đưa tay đẩy cô ra.
Trong đôi mắt anh có sự xem thường nhàn nhạt, ngoài ra hoàn toàn tỉnh táo.
Dường như người vừa rồi đắm chìm trong dục vọng và hồi ức, chỉ có một mình cô.
“Đạo diễn Thạch, cô ấy không được.”
Anh nhìn xuống dưới, lạnh nhạt mở miệng.
Chỉ một câu, đã biến mọi cố gắng của cô tan thành tro bụi.
Phương Niên cứng đờ người, mặt cô nóng bừng.
Cô còn tưởng rằng, vừa rồi anh hôn cô như thế, là bởi vì vẫn còn tình cảm với cô như trước đây.
Hóa ra, chỉ là cô đơn phương si tâm vọng tưởng.
Phương Niên cúi đầu, thừa cơ hội chỉnh lại quần áo, cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, ngẩng đầu lần nữa, cô vẫn là một nữ diễn viên tuyến mười tám, vì mưu cầu cơ hội được diễn xuất mà có thể khom lưng trước tất cả mọi người.
“Đạo diễn, xin lỗi, thầy Giang quả thật rất có mị lực.”
Cô nói đùa một câu, muốn hóa giải sự bối rối lúc này.
Rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là cô, bây giờ người nói xin lỗi cũng là cô.
Cái giới này chính là như vậy, không cần đạo lý, chỉ xem địa vị, hoặc là nổi tiếng hay không nổi tiếng.
Tâm trạng đạo diễn Thạch không tệ, ông nhìn tuấn nam mỹ nữ trên sân khấu, cười nói: “Diễn không tồi.”
Sau đó lại nói với Phương Niên: “Cô trở về nói với người đại diện của cô, chuẩn bị ký hợp đồng nhé.”
“Cảm ơn đạo diễn Thạch.”
Phương Niên quả thật không thể tin nổi, sau khi cô vui vẻ cúi người, lại vô thức nhìn Giang Ngộ bên cạnh.
Nhưng lại thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, ánh mắt anh dừng ở nơi nào đó ngoài cửa sổ.
.