Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Đối với tấm để mèo cào và bóng len Tưởng Sầm mua về, tất nhiên Kẹo Đường rất thích thú, đến nỗi đêm đến không ngủ mà chơi với tấm mèo cào kia, cào ầm ầm khiến hai người trên giường không ngủ được, Kinh Sở Dương quay đầu cùng Tưởng Sầm mắt to trừng mắt nhỏ, nghiêng người nhìn cậu. LQĐÔN
“Hay là chúng ta hầm cách thủy Kẹo Đường ăn đi?” Kinh Sở Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Có phải kho tàu càng ngon hơn không?” Tưởng Sầm hùa theo, đêm tối sâu lắng, ánh trăng mờ ảo vẩy khắp phòng, nhưng không bằng đôi mắt đen nhánh của người trước mặt.
“Vậy mai tôi đi mua cái nồi áp suất.” Kinh Sở Dương cười, đứng dậy đóng cửa lại, cửa phòng cách âm tiếng động bên ngoài, trong phòng lập tức yên tĩnh, Kẹo Đường lại vui trong chốc lát rồi tới cào cánh cửa, sau đó dứt khoát tự dựng thẳng người mở cửa phòng đi vào.
Tưởng Sầm, “………” Mèo tự mở được cửa phòng, vẫn là lần đầu tiên cậu thấy.
Meo meo meo.
Kẹo Đường nhảy lên chen chúc giữa Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm, nằm xuống không bao lâu lại nhảy lên người Kinh Sở Dương giẫm tới giẫm lui, Kinh Sở Dương bị giẫm quen nên cũng không quản gì, bỗng nhiên –
“A!” Kinh Sở Dương hét to một tiếng rồi chợt ngồi bật dậy, cúi đầu xem chỗ mình Kẹo Đường giẫm lên, anh xấu hổ ôm nó đặt qua một bên, dùng chăn che tình trạng lúng túng của mình.
“Sao vậy?” Từ góc độ Tưởng Sầm nhìn qua thì không thấy chuyện gì xảy ra, cậu nghi ngờ hỏi.
“Không sao.” Kinh Sở Dương ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Kẹo Đường, “Đừng ầm ĩ nữa, mau ngủ đi.”
Kẹo Đường tủi thân kêu meo meo, nhưng tinh lực người ta còn đầy thì sao đây. Nó nhảy lung tung trên giường không ngừng nghỉ một giây, đột nhiên nó nhảy trúng chiếc hộp, chiếc hộp không thể nào chịu được cân nặng của nó, Kẹo Đường kêu thảm thiết trực tiếp rớt vào trong hộp.
“Tôi nghe nói rất nhiều con mèo thích chơi trò mèo leo khung.” Tưởng Sầm nín cười.
“Ý cậu là, trong nhà nên có ít nhất một bộ khung leo cho mèo trèo à?” Kinh Sở Dương cảm thấy rất có lý, bình thường Kẹo Đường ở nhà rất cô đơn, ngoại trừ chơi đồ chơi thì chỉ nằm ngủ, nếu có một khung đỡ thì có thể tiêu hao tinh lực dư thừa của nó, làm nó vui vẻ hơn chút.
Nói làm là làm luôn, hôm sau Kinh Sở Dương tìm mấy người thợ mộc, thay đổi bố cục trong phòng, sau đó bắc không ít khung leo trên tường, Kẹo Đường đứng dưới đất nhìn lên, không đợi bác thợ mộc bắc xong khung nó đã nhảy tới, kết quả khung leo bị tuột xuống, bác thợ mộc bên cạnh thở dài, bất đắc dĩ nhìn Kẹo Đường tò mò như đứa bé.
“Kẹo Đường tới đây.” Kinh Sở Dương gọi nó lại bên cạnh mình, chờ bác thợ mộc đi rồi mới mở phòng gọi Tưởng Sầm đi ra, hôm nay Tưởng Sầm không có cảnh quay nên hai người quyết định đưa Kẹo Đường đi làm đẹp, tiện thể mua ít thức ăn cho mèo.
Ăn xong bữa trưa hai người đi ra ngoài đến tiệm thú cưng, Kẹo Đường được y tá ôm đi làm đẹp, còn Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm thì chọn thức ăn cho mèo ở phía bên ngoài.
Lúc trước thức ăn cho Kẹo Đường toàn là nhãn hiệu nhập khẩu từ nước ngoài về, trong sản phẩm có chứa thành phầm làm đẹp lông, Kẹo Đường ăn một thời gian, quả thật tình trạng lông có cải thiện một chút, nhưng Kinh Sở Dương lại hi vọng mình mua thức ăn có giá trị dinh dưỡng hơn, để Kẹo Đường phát triển khỏe mạnh.
Nhân viên cửa hàng giới thiệu một loại thức ăn cho mèo, loại này không có mùi vị đặc biệt gì nhưng thành phần tự nhiên, rất tốt cho thân thể mèo, Kinh Sở Dương đọc kỹ lời giới thiệu trên bao bì rồi bảo nhân viên cửa hàng cho nó ăn thử một ít.
Kẹo Đường làm đẹp xong đi ra, Tưởng Sầm ôm nó bảo nó cúi đầu ăn thức ăn trên tay Kinh Sở Dương, xem ra dường như Kẹo Đường rất thích thú, lúc này Kinh Sở Dương mới quyết định mua một túi mang về, rồi mua thêm mấy hộp đồ ăn làm đồ ăn vặt cho nó.
Về đến nhà, Tưởng Sầm vui vẻ tết bím tóc cho Kẹo Đường, còn đội nơ hình bướm trên đầu nó, bộ dạng đáng yêu làm cậu cười ha ha, lấy điện thoại ra chụp ảnh Kẹo Đường rồi đăng lên weibo của mình.
Kinh Sở Dương nhìn thấy, bình dấm chua trong lòng bị đổ, bất mãn nhìn Kẹo Đường, người này càng lúc càng chiều thú cưng hơn, khi nào anh mới có thể quang minh chính đại ôm Tưởng Sầm, bắt cậu chỉ cười với mỗi mình?
Hôm sau Tưởng Sầm tới studio quay phim, địa điểm quay hôm nay là ở một tiểu khu xa hoa, phải quay mấy cảnh trong phòng, vốn Thiệu Trạch quay trước nhưng chờ gần cả tiếng rồi vẫn chưa thấy Thiệu Trạch xuất hiện.
Triệu Lịch hết cách, bảo người gọi điện liên lạc với người đại diện của Thiệu Trạch, biết Thiệu Trạch vừa xong buổi tuyên truyền, bây giờ đang bị mắc kẹt không rời đi được nên không thể nào chạy tới studio trong chốc lát.
“Sao không nói sớm.” Triệu Lịch nhíu mày ngoắc Tưởng Sầm tới nói, “Quay cảnh cậu và Diệp Cảnh trước đi, mau chuẩn bị.”
“Vâng.” Tưởng Sầm gật đầu, hôm nay phải quay cảnh trong phòng, cảnh nấu cơm bình thường, rồi cảnh cùng sống vui vẻ với Phó Dương, quay xong hai cảnh này nữa là phần diễn của cậu và Diệp Cảnh coi như hoàn toàn kết thúc.
Nhân viên công tác chuẩn bị nồi niêu xoong chảo bát đũa…. Chuẩn bị xong, camera sẵn sàng, Diệp Cảnh đứng trong phòng bếp, bắt đầu quay.
Phó Dương đang nấu cơm, Lâm Hi nằm trên giường đã tỉnh lại, mũi ngửi được mùi thơm của thức ăn, cậu theo mùi thơm đi vào bếp, người đang nấu cơm không phát hiện cậu đi tới, Lâm Hi nhìn tấm lưng kia vội vàng bước lên ôm lấy anh từ phía sau.
“Tỉnh rồi hả?” Phó Dương cúi đầu nhìn tay đang ôm mình, khóe môi cười vui vẻ, anh múc súp trong nồi ra bát, đưa tay vỗ tay Lâm Hi, dịu dàng nói, “Đi rửa mặt đi, ra là có thể ăn luôn.”
“Ừm.” Lâm Hi xoay người đi vào toilet, rửa mặt xong ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bàn ăn, đặt món cuối cùng lên bàn, Phó Dương cởi tạp dề đi tới, dáng vẻ là đàn ông tốt trong nhà.
Hai người hoàn thành vai diễn trong phòng ăn, sau khi đạo diễn hô cắt, Tưởng Sầm để đũa xuống khen ngợi, “Không ngờ anh nấu ăn ngon thật.” Cũng may trong kịch bản không viết là cậu nấu cơm, nếu không phòng bếp này bị cậu phá hủy mất, nhớ tới tình hình oanh liệt sau khi mình vào bếp lần đầu tiên, khóe miệng cậu nhếch lên.
“Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Diệp Cảnh cùng thay đồ hóa trang với cậu, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.
“Không có gì.” Tưởng Sầm lắc đầu nhanh chóng thay quần áo rồi đến chỗ quy định chuẩn bị sẵn sàng.
Hôm nay quay xong vừa đúng lúc h’, Tưởng Sầm lấy di động của mình ra xem, vài phút trước Kinh Sở Dương gửi tin nhắn tới nói chờ cậu dưới lầu tiểu khu, Tưởng Sầm cất điện thoại rồi tính rời đi thì Diệp Cảnh gọi cậu lại.
“Sao vậy?” Tường Sầm dừng bước.
“Cho cậu cái này.” Diệp Cảnh cầm đồ trong tay đưa qua, gãi gãi đầu cười hơi xấu hổ, “Đĩa nhạc mới ra.”
“Vậy hả, chúc anh bán đắt nhé.” Tưởng Sầm cầm album trong tay, trên mặt đĩa là ảnh chụp Diệp Cảnh tuấn tú, album có tổng cộng sáu bài hát, trong đó có bốn bài do chính Diệp Cảnh sáng tác, Tưởng Sầm đưa tay lấy điện thoại ra chụp ảnh album và Diệp Cảnh rồi đăng lên weibo, mặc dù fan mình rất ít những cũng là chút tuyên truyền nhỏ.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Tưởng Sầm chuẩn bị rời đi thì nhìn thời gian, chỉ nửa phút nữa là đến h! Thang máy vẫn dừng trên lầu chưa chạy xuống, cậu không chờ được định chạy xuống cầu thang, bỗng thân thể nóng lên.
Cậu nhỏ đi rồi.
Tưởng Sầm chui từ dưới quần áo của mình ra ngoài, tay run rẩy lấy quần áo tí hon trong túi áo ra, cũng may cậu phòng ngừa ngộ nhỡ nên có mang theo quần áo nhỏ bên người. Tưởng Sầm vừa mặc đồ vừa liếc trộm, cầu thang không có một bóng người, nhưng tình trạng bây giờ của cậu thì không an toàn đi xuống dưới lầu được, trên lầu lại truyền tới tiếng bước chân, Tưởng Sầm hốt ha hốt hoảng lúng túng chạy tới góc rẽ ở hàng lang, có một hộp sữa không để đó, cậu cẩn thận núp phía sau.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Tưởng Sầm vọt lên tới cổ họng, ngàn vạn lần đừng bị phát hiện nhé! Ngộ nhỡ bị thấy, hay là cậu giả chết làm như búp bê?
Tưởng Sầm căng thẳng, toàn thân run rẩy, đôi mắt mở to, nếu Kinh Sở Dương phát hiện cậu chưa xuống lầu thì có đi tìm cậu không, anh ấy có thể tìm ra cậu sao?
Vài bạn nhỏ đi từ trên lầu đi xuống dưới, lúc qua chỗ rẽ cũng không để ý quần áo trên sàn nhà mà đi thẳng xuống lầu, tiếng bước chân càng lúc càng xa, dần dần biến mất.
Tưởng Sầm co người ngồi dưới đất, sợ đến nỗi cả người đầy mồ hôi lạnh, cậu sợ có người đột nhiên đi qua nên cứ trốn sau hộp sữa không dám đi ra, trong lòng thầm cầu mong Kinh Sở Dương nhanh chóng xuất hiện.
Lúc này Kinh Sở Dương vẫn đang đợi dưới lầu, cũng phát hiện không bình thường, đã h’ nhưng Tưởng Sầm chưa xuất hiện, trong lòng anh có dự cảm không tốt, khóa xe lại rồi vội lên lầu.
“Kinh tổng, sao cậu tới đây?” Triệu Lịch đón tiếp.
“Tưởng Sầm đâu?” Kinh Sở Dương hỏi, trong giọng nói có chút gấp gáp mà người ngoài không dễ phát hiện ra.
“Chẳng phải Tưởng Sầm đã về rồi à?” Triệu Lịch trả lời.
Kinh Sở Dương không đế ý tới ông nữa, lao thẳng ra cửa đi tới thang máy, vừa tính bước vào thì dừng chân, không đúng, vừa rồi anh đi lên bằng thang máy, dọc đường đi không hề thấy Tưởng Sầm, không nên đi thang máy nữa, Kinh Sở Dương nhíu mày xoay người đi về phía cầu thang, đẩy cửa ra.
Thấy quần áo trên sàn nhà, Kinh Sở Dương không cần nhìn cũng biết đó là của Tưởng Sầm, anh nhặt quần áo lên, thấp giọng gọi tên cậu, “Tiểu Sầm!”
Tưởng Sầm núp trong bóng tối không nhìn thấy gì, nhưng nghe tiếng nói quen thuộc, cậu lặng lẽ ló đầu ra nhìn, quần tây thẳng thớm, áo sơ mi đẹp mắt, nhìn lên nữa là khuôn mặt quen thuộc sớm chiều chung đụng, hốc mắt Tưởng Sầm nóng lên, kịch động chạy tới bên chân anh, túm lấy ống quần anh ngửa mặt nhìn lên.
Kinh Sở Dương thấy vẻ mặt Tưởng Sầm rất đáng thường, thoáng chốc lòng mềm mại như vũng nước, anh tự tay ôm cậu giấu vào trong ngực mình rồi xuống lầu lên xe về nhà.
Về đến nhà, Kinh Sở Dương đóng cửa lại, thần kinh căng cứng được thả lỏng, anh đặt Tưởng Sầm lên sofa rồi đi rót chút nước ấm cho cậu.
“Sở Dương, cảm ơn anh.” Nước ấm thấm qua cổ họng, làm dịu sự căng thẳng của Tưởng Sầm, cậu uống nước xong, ánh mắt đen láy bị lông mi che khuất, “Từ nay về sau tôi sẽ chú ý thời gian.” Cũng không thể trách Diệp Cảnh, là do chính cậu nói chuyện đến quên cả thời gian, ngã một lần khôn hơn một chút, mai này ngàn vạn lần không được quên.
“Biết là được rồi.” Kinh Sở Dương cong ngón tay nhéo mũi nhỏ của cậu một cái, cũng may anh phát hiện ra đúng lúc nên lên lầu xem xét, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Đêm đến, thời tiết càng ngày càng lạnh, từ mùa thu chuyển dần sang mùa đông, Tưởng Sầm vốn ngủ trên giường nhỏ của mình nhưng bị Kẹo Đường nhảy lên ngậm cậu nằm cạnh mình, kéo thân thể cậu sát người mình, Tưởng Sầm bị đánh thức đưa tay ôm lấy bộ lông mềm mại của Kẹo Đường, ngay cả mơ cũng cười loan mắt.
Kinh Sở Dương mặc đồ ngủ từ trong phòng tắm đi ra, cầm quần áo của Tưởng Sầm muốn treo lên, bỗng trong túi áo có vật gì đó rơi ra, anh nhặt lên ngó, là album mới của Diệp Cảnh, trên mặt đĩa còn viết mấy chữ.
To Tưởng Sầm: Hi vọng cậu sẽ thích.
Kinh Sở Dương nhíu mày để album qua một bên, nhét sách lên đầu giường rồi ngủ, trong bóng đêm, anh đưa mắt nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của Tưởng Sầm, đưa tay vuốt ve mặt cậu, khóe môi cười dịu dàng như ánh trăng đang chiếu vào phòng.
Hết chương