Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Kinh Sở Dương tan làm về nhà, Tưởng Sầm đang ngồi trên sofa, nghiêng đầu ngủ say sưa, tiếng TV có vẻ rất ồn ào trong căn phòng yên tĩnh, anh đi tới tắt TV, Kẹo Đường nhảy lên sofa ngửa mặt kêu meo meo với anh. LQĐÔN
“Suỵt.” Kinh Sở Dương dựng thẳng ngón tay đặt bên môi ý bảo Kẹo Đường chớ lên tiếng, đưa tay muốn ôm Tưởng Sầm không ngờ lại đánh thức cậu.
“Ưm, anh về rồi hả?” Tưởng Sầm dụi mắt, từ trên sofa bước xuống, dép lê trượt một cái suýt nữa ngã bốn chân chổng lên trời.
Kinh Sở Dương lanh tay ôm lấy cậu, tay giữ eo cậu, nhíu mày cười, “Tiểu Sầm, đây là em đang ôm ấp yêu thương à?” Eo mềm dẻo dưới lòng bàn tay làm anh rục rịch, thả người xuống ghế sofa, cúi đầu giữ chặt môi cậu cẩn thận hôn xuống.
“Ừm….” Tưởng Sầm bị anh hôn đến toàn thân xụi lơ, bàn tay dán trước ngực Kinh Sở Dương, trống ngực đập kịch liệt, hai người hôn một hồi lâu mới tách ra, chút ngái ngủ của Tưởng Sầm còn sót lại cũng bị ép mất hẳn, hai tay dùng sức đẩy anh, “Anh nặng quá, đứng lên đi.”
“Hôm nay ổn không?” Kinh Sở Dương kéo cả cậu ngồi xuống, ôm cậu hỏi han.
Tưởng Sầm gật đầu, “Vốn không nhiều việc mấy, mai em có thể về đoàn phim chưa, em không muốn liên lụy đến tiến độ của bọn họ.”
“Chưa đâu, hai hôm nay đạo diễn Đỗ quay phần diễn của người khác, không ảnh hưởng gì.” Kinh Sở Dương xử lý quần áo giúp cậu, “Ngày mai nghỉ ngơi thêm một ngày rồi sau đó tiếp tục công việc, mai muốn ăn gì?”
“Muốn ăn cay.” Mắt Tưởng Sầm sáng như những vì sao.
“Không được.” Kinh Sở Dương quả quyết từ chối, sờ đầu cậu, “Ngoan nào, còn lâu mới có thể ăn cay được, được rồi, anh đi nấu cơm, em chơi cùng Kẹo Đường một lúc đi.”
“Vâng.” Tưởng Sầm uể oải gật đầu, Kẹo Đường nhảy lên làm nũng, cậu cầm lấy hai chân trước của nó lay lay.
Lúc ăn cơm, Kinh Sở Dương gắp một đũa thức ăn bỏ vào chén Tưởng Sầm, nói với cậu, ”Đúng rồi, ngày mai đi gặp một người, có hợp đồng làm người đại diện phát ngôn cần đích thân nói chuyện.”
“Là sản phẩm gì?” Chuyện làm người đại diện phát ngôn mặt nạ dưỡng da lần trước khiến Tưởng Sầm sinh lòng cảnh giác.
“Yên tâm đi, đại diện phát ngôn lần này không tệ đâu, cát xê đại diện phát ngôn có thể đủ em ăn rất nhiều món ngon.” Kinh Sở Dương nhéo mũi cậu, Tưởng Sầm mới xuất đạo chưa được nửa năm, có thể nhận làm người đại diện phát ngôn một sản phẩm tốt như vậy thì rất có tác dụng trợ giúp tiếng tăm cho cậu.
Tưởng Sầm nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn ở trong nhà cả ngày, ngày hôm sau cậu rời khỏi nhà cùng Kinh Sở Dương, hai người đi tới văn phòng chi nhánh công ty của một nhãn hiệu xa xỉ phẩm đặt tại thành phố A.
Trong văn phòng rộng rãi, ba người ngồi đối diện nhau, Trình Quân Hữu đánh giá thoáng qua chàng trai trẻ tuổi trước mặt, và Kinh Sở Dương bên cạnh cậu, lấy một phần hợp đồng từ trong cặp tài liệu ra, kiên nhẫn giải thích.
“Đọc kỹ đi.” Kinh Sở Dương nhận lấy bản hợp đồng bảo Tưởng Sầm xem xét kỹ lưỡng từng điều kiện, hai người thi thoảng nói vài câu với nhau, ánh mắt Kinh Sở Dương dịu dàng nhìn người bên cạnh, kiễn nhân chờ cậu xem hết.
Trình Quân Hữu nhìn họ, thu vào mắt ánh mắt trao đổi giữa hai người, sau một lúc anh ta ấm giọng hỏi, “Có vấn đề gì không?”
“Không có.” Tưởng Sầm mỉm cười, cầm bút mạnh mẽ ký tên mình xuống, sau khi ký hợp đồng Trình Quân Hữu cầm hợp đồng đi ra khỏi cửa tiễn hai người rời đi, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm cùng sóng vai xuống lầu, hai người cười cười nói nói, đáy mắt Kinh Sở Dương càng không che dấu sự dịu dàng và tình yêu thương, Trình Quân Hữu rũ mắt cười thoải mái xoay người rời đi.
Hôm sau, trên mạng công bố tên người đại diện phát ngôn nhãn hiệu xa xỉ phẩm ở khu vực Trung Quốc, trên tấm poster to đùng, tên Tưởng Sầm in phía trên rất lớn, Thiệu Trạch nhìn đau cả mắt.
“Sao lại thế này, không phải xác định là của tôi rồi à? Cậu ta lại từ đâu xuất hiện vậy?” Thiệu Trạch nổi trận lôi đình, trong lòng lập tức nổi đầy lửa giận, Tưởng Sầm chết tiệt, sao ở đâu cũng có cậu ta vậy! Thật sự là âm hồn bất tán, lần trước nên NG nhiều thêm mấy lần mới phải, dọa chết cậu ta luôn! Tránh tác oai tác quái nữa!
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hay là để tôi điện thoại tới hỏi thử?” Khuôn mặt người đại diện Triệu Khải lộ vẻ xấu hổ.
“Gọi cái gì mà gọi, tự tìm mất mặt à!” Thiệu Trạch giận dữ nện một đấm xuống mặt bàn, phát ra tiếng răng rắc, chắc chắn Tưởng Sầm biết ngày đó hắn cố ý NG nhiều lần cho nên trả thù hắn, cố ý cướp việc đại diện phát ngôn của hắn, làm hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không cách nào thu thập cậu!
Trong cơn giận dữ Thiệu Trạch lấy di động ra đăng weibo, nội dung weibo cũng chẳng nể nang gì, trực tiếp vạch mặt Tưởng Sầm giành việc đại diện phát ngôn của hắn, giọng điệu chất vấn thể hiện bây giờ hắn giận dữ cỡ nào, weibo vừa đăng, bên dưới thu hút vô số người xem, chỉ chốc lát sau đã có hơn một ngàn bình luận, rất nhiều fan không rõ chân tướng thấy thế đều bất bình thay Thiệu Trạch, công khai lên án Tưởng Sầm.
Không ít fan nổi sùng trực tiếp mắng Tưởng Sầm giành đại diện phát ngôn của Thiệu Trạch trên weibo, một số người qua đường không rõ tình huống cũng nói bừa, cho rằng Tưởng Sầm thật sự làm như vậy, vì thế weibo của Tưởng Sầm thất thủ.
Fan Thiệu Trạch : Không nghĩ tới Tưởng Sầm là loại người này, thế mà dám giành đại diện phát ngôn của Thiệu Trạch nhà ta, đúng là mặt không biết xấu hổ!
Fan Thiệu Trạch : Nói thật nếu như không phải do Thiệu Trạch nhà chúng ta thì tôi còn không biết Tưởng Sầm xuất hiện từ đâu, gây chuyện nhiều lần như vậy, thật sự coi fan chúng ta ngồi không sao?
Fan Thiệu Trạch : Cái người Tưởng Sầm này cũng quá đáng thật, không ngờ giành đại diện phát ngôn, vốn đại diện phát ngôn thuộc Thiệu Trạch của chúng ta, cậu ta cướp đi như vậy có phải là rất không đạo đức không, dù sao Thiệu Trạch cũng là tiền bối, sao có thể làm ra chuyện như vậy!
Đương nhiên, cũng có fan của Tưởng Sầm tỏ vẻ nghi ngờ.
Fan Tưởng Sầm : Phía nhãn hàng kia không đứng ra làm sáng tỏ đi? Chúng tôi không tin Tưởng Sầm lại giành đại diện phát ngôn của người khác, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi.
Fan Tưởng Sầm : Tôi cũng cảm thấy có hiểu lầm, hi vọng công ty của nhãn hàng kia đứng ra làm sáng tỏ.
Fan Thiệu Trạch : Có hiểu lầm gì chứ, chính là Tưởng Sầm không tôn trọng tiền bối, giành đại diện phát ngôn của Thiệu Trạch, muốn chứng minh mình đỏ hơn Thiệu Trạch? Đừng có nằm mơ!
……….
Mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chửi bới trên weibo càng lúc càng nhiều, sau khi Kinh Sở Dương thấy thì tức giận đến mức cười lạnh liên tục, đây là bị Thiệu Trạch cắn ngược một cái? Vậy thì thật xin lỗi, cái nồi này bọn họ không gánh nổi!
Vì vậy anh gọi điện cho Trình Quân Hữu, bảo anh ta mau đứng ra làm sáng tỏ sự thật, điện thoại thông máy anh nói rõ mục đích gọi đến, giọng điệu nghiêm túc và gấp gáp.
“Như vậy hả, được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý.” Trình Quân Hữu cười cười, lại đổi chủ đề, “Đúng rồi, hôm đó thấy cậu và Tưởng Sầm cùng đi tới, có một vấn đề luôn muốn hỏi cậu.”
”Chuyện gì?” Kinh Sở Dương sững sờ.
“Năm đó cậu nói cậu đã có người mình thích, tôi có thể hỏi một chút là người kia là ai vậy? Cậu đừng hiểu lầm, chuyện quá khứ tôi đã sớm buông bỏ, chỉ là tò mò thôi.” Trình Quân Hữu thờ ơ nói, giọng điệu ôn hòa.
Kinh Sở Dương im lặng, hồi lâu mới trả lời, “Tiểu Sầm là người yêu của tôi, tôi không muốn chứng kiến em ấy gánh oan ức vì người khác, người trong lòng tôi lúc học đại học cũng là em ấy, bây giờ chúng tôi sống rất hạnh phúc.”
“Cũng đoán như thế, được rồi, việc này giao cho tôi, chiều nay tôi sẽ bảo bên phía công ty ra thông báo.” Trình Quân Hưu cúp máy, gọi điện qua khâu phụ trách chuyên môn, viết thông báo giải thích sự việc.
Sau giữa trưa, bình luận trên weibo càng lúc càng gay cấn, đúng vào lúc này nhãn hàng kia đăng một bài weibo thu hút tầm mắt mọi người, vài phút ngắn ngủi đã lên trên trang chủ của mấy tạp chí giải trí nổi tiếng, mà bài weibo này vừa đăng, không thể nghi ngờ là đánh thẳng vào mặt Thiệu Trạch.
Trung Quốc v: Về chuyện người đại diện phát ngôn quảng cáo, chúng tôi vẫn rất hi vọng có thể hợp tác với Thiệu Trạch, anh ta là một diễn viên giỏi, nhưng sau khi cân nhắc mấy vấn đề thì hình tượng của Tưởng Sầm càng phù hợp đại diện phát ngôn mà chúng tôi cần, cho nên rất đáng tiếc không thể hợp tác với Thiệu Trạch, hi vọng mai này có thể hợp tác, cũng chúc sự nghiệp hai người tiếp tục phát triển.
Bài đăng weibo này làm nổ tung hai phe fan, phóng viên tạp chí nào đó viết, nhãn hiệu này vốn tính chọn Tưởng Sầm làm người đại diện phát ngôn cho họ, là bản thân Thiệu Trạch rất muốn làm đại diện phát ngôn lần này, kết quả không chiếm được nên mắng lại Tưởng Sầm giành quyền đại diện phát ngôn của hắn.
Tổng kết tám chữ, hắt nước bẩn bậy bạ, lòe thiên hạ.
Hai luồng tin tức vừa phát ra, Thiệu Trạch lập tức bị đánh vào mặt, mấy fan của Thiệu Trạch mắng chửi rất lợi hại trên weibo lúc đầu giờ im như hũ nút, tuy trong lòng đám fans của Tưởng Sầm giận dữ nhưng vì không để thần tượng của mình xấu đi nên không tập hợp mắng lại Thiệu Trạch, chỉ có số ít fan không lý trí ngầm mỉa mai Thiệu Trạch trên weibo của chính mình.
Một số người qua đường bàng quan sau khi biết rõ chân tướng cũng nói giúp Tưởng Sầm, cảm thấy Thiệu Trạch cố tình gây sự, thật sự mất phong độ, còn Thiệu Trạch cũng bị ba gọi tới hung hắng mắng một trần, Thiệu Trạch nén giận, từ đó trở đi ghi hận tên Tưởng Sầm trong lòng.
Hắn sẽ làm cậu mất mặt, hắn cũng sẽ không để cậu sống khá giả!
Ban đêm, Thiệu Trạch tới quán bar uống rượu, trong cơn say mông lung hắn gọi điện cho Dương Liễu, hai người vào khách sạn thuê phòng, vốn thoàn thân tức giận nên Thiệu Trạch không thương hoa tiếc ngọc, sau một hồi vận động đi qua, men rượu của hắn dần tỉnh táo, ngồi im trên giường không nói một lời.
“Làm sao vậy?” Toàn thân Dương Liễu đau nhức nhưng vẫn ngồi dậy ôm cánh tay Thiệu Trạch, dịu dàng thăm hỏi.
Trong lòng Thiệu Trạch đang cực kỳ phiền muộn, dùng sức hất tay cô ta ra, đứng dậy châm một điếu thuốc, đứng bên cạnh cửa sổ hút, khói thuốc lượn lờ giữa ngón tay hắn, hắn nheo mắt lại, một lúc lâu sau xoay người mặc quần áo mình vào, lạnh lùng nói, “Từ bây giờ đừng liên lạc nữa, cứ như vậy đi.”
“Cái gì gọi là cứ như vậy đi?” Dương Liễu trợn trừng mắt, tiện tay nắm áo che trước ngực rồi nhảy xuống giường giữ chặt tay Thiệu Trạch, giọng nói mang theo chút run rẩy, “Thiệu Trạch, không phải đã nói sẽ ở mãi bên nhau sao?”
“Lời nói lừa con nít mà cô cũng tin?” Thiệu Trạch cười lạnh, hất cô ta ra, “Trong tủ đầu giường có mười vạn, tự mình cầm mà xài, mai này đừng liên lạc lại nữa.”
Dương Liễu khóc ngất, nhào qua nhưng lại không bắt được tay Thiệu Trạch, cô ta quỳ trên sàn nhà, nước mắt chảy xuống gò má, cô ta cho rằng Thiệu Trạch sẽ lấy cô ta, không ngờ hai người lại chấm dứt bằng phương thức như vậy.
Cùng lúc đó, sự thật được sáng tỏ, Kinh Sở Dương mua rượu vang về nhà chúc mừng cùng Tưởng Sầm, tửu lượng của Tưởng Sầm bình thường, uống chưa được mấy ly đã say nằm vật xuống bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vô cùng đáng yêu, trống ngực Kinh Sở Dương đập thình thịch, đưa tay ôm cậu lên giường, sau đó hôn xuống đôi môi mềm mại mịn màng.
Tưởng Sầm ngoan ngoãn ngửa mặt để anh hôn, bộ dạng nghe lời làm Kinh Sở Dương sinh lòng thương tiếc, sau chuyện đó, Tưởng Sầm và Thiệu Trạch xem như kết thù, mai này gặp mặt tất nhiên sẽ hết sức đỏ mặt tía tai.
Nhưng không hề gì, anh sẽ bảo vệ cậu, không để cậu bị tổn thương.