Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Trong một chỗ vắng người ở thành phố A, hai người đàn ông đứng đối mặt nhau, một trong hai người móc một chiếc thẻ màu vàng nhạt từ trong túi ra, đưa tới tay người đàn ông đứng trước mặt, thấp giọng nói vài câu tiếng lóng với gã. LQĐ
Người đàn ông này chính là Thiệu Trạch đã im ắng nhiều ngày, kể từ sau khi nhìn thấy tin tức của Tưởng Sầm trên TV, trong lòng hắn phiền muộn không chịu nổi, trải qua một đêm suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra cách trả thù Tưởng Sầm, vì vậy hắn tìm người trước mặt này, là người phụ trách tổ đạo cụ bên đoàn phim của Tưởng Sầm.
Người phụ trách tổ đạo cụ quản lý việc chuẩn bị đạo cụ để quay chụp trong đoàn phim, bao gồm cả dây cáp treo, Thiệu Trạch nghe nói ngày mai Tưởng Sầm có cảnh quay phải nhảy từ trên cao m xuống, tưởng tượng cảnh hạ xuống mà nếu trong quá trình nhảy dây cáp treo bị đứt hoặc xảy ra chút vấn đề thì chả phải Tưởng Sầm sẽ rơi xuống đất sao? Nhưng độ cao chỉ có m, cũng không ngã chết người, nếu hỏi tới thì nói do dây cáp treo, thần không biết quỷ không hay.
Sở dĩ tìm người phụ trách tổ đạo cụ là vì Thiệu Trạch nghe nói điều kiện kinh tế gia đình người này bình thường, mẹ già lại bệnh nặng nằm liệt giường cần tiền chữa bệnh, cho nên hắn đưa ra điều kiện, chỉ cần giúp hắn hoàn thành chuyện này, sau khi thành công hắn sẽ nói mật khẩu thẻ này cho y, trong tấm thẻ này có vạn, đưa cho mẹ già y chữa bệnh vẫn còn dư.
Lúc đầu người phụ trách tổ đạo cụ còn chút do dự, nhưng nhìn thấy nhiều tiền như vậy trong lòng bắt đầu dao động, hơn nữa cũng chỉ là động tay động chân vào dây cáp treo thôi, với y mà nói cũng thì chẳng phải việc khó khăn gì, chỉ cần Tưởng Sầm không chết thì y không có chuyện gì, nhiều lắm là điều tra ra rơi không đúng chỗ thôi, nghĩ như vậy ánh mắt người phụ trách đạo cụ càng thêm rối rắm.
Rất lâu sau.
“Tôi đồng ý với anh.” Trong bóng đêm dày đặc, tiếng nói khàn khàn vang lên, trong đó ẩn chứa sự bất đắc dĩ và thở dài, y xiết chặt tấm thẻ trong lòng bàn tay, gần như muốn bóp gãy.
“Rất tốt.” Thiệu Trạch đưa mắt nhìn gã rời đi, khóe miệng cười lạnh như băng và u ám. Bộ phim Tưởng Sầm đang quay vốn là của hắn, vị trí hiện tại của cậu cũng là của hắn, tất cả của cậu đều là của hắn, vì Tưởng Sầm xuất hiện khiến hắn mất những thứ này, có điều hắn sẽ dùng cách của mình để dạy cho cậu một bài học, đòi lại mà thôi.
Chỉ cần Tưởng Sầm bị thương, đạo diễn Minh Sâm nhất định sẽ suy nghĩ tìm diễn viên mới thay thế cậu ta, mà lựa chọn tốt nhất chính là mình.
Đêm tối dần yên tĩnh, người trong hẻm nhỏ cuối cùng cũng cất bước rời đi, phảng phất như chuyện vừa rồi vốn chưa từng xảy ra, bờ tường đổ nát rơi xuống một lớp bụi, bất tri bất giác đã tới hừng đông.
Hôm sau, Tưởng Sầm vào đoàn phim để quay, đến trưa cường độ quay phim làm cậu mệt mỏi gần như muốn ngã quỵ, gần tối còn một cảnh quay nhảy từ trên không trung xuống, cậu mang theo bụng đói tới chỗ hậu cần lấy cơm hộp, vì đi muộn nên chỉ còn hai hộp, một hộp còn nóng một hộp đã nguội ngắt.
Người trong tổ hậu cần thấy thế vội nói đi mua hộp cơm khác cho cậu, Tưởng Sầm khoát tay, kinh phí đoàn phim có hạn, sao cậu lại không biết xấu hổ để mọi người vì một mình cậu vượt qua dự toán được? Hơn nữa vốn do bản thân cậu tới chậm, không thể trách người khác.
Đúng lúc này, một người khác cũng đi về phía hậu cần, là người phụ trách tổ đạo cụ Trương Minh, Tưởng Sầm cầm trong tay hai hộp cơm, nghĩ một lúc, thả hộp cơm nóng xuống cầm hộp cơm lạnh đi.
“Đợi một chút.” Trương Minh gọi cậu lại, mặt lộ vẻ do dự, còn như thể hoảng sợ, “Cậu ăn phần nóng này đi, tôi ăn lạnh cũng không sao.”
“Anh Trương, anh trở nên khách sáo như vậy từ khi nào thế?” Tưởng Sầm không phát hiện sự khác thường của y, cười vỗ vai y, “Nghe nói mấy hôm trước anh uống rượu với người khác phải vào bệnh viện hả, em nhớ dạ dày anh không tốt, thân thể em rất khỏe, ăn lạnh cũng không hề gì, anh Trương, anh không thể ngã bệnh, được rồi nhanh ăn đi không thì lát nữa phần này cũng nguội mất.”
Trương Minh ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Sầm rời đi, nhìn hộp cơm nóng hổi, chậm rãi ăn, trên mặt không chút nào lộ vẻ không vui, hộp cơm trong tay bốc hơi nóng, Trương Minh đột nhiên cảm giác hốc mắt chua xót, hai vai không tự chủ run rẩy, phòng tuyến tâm lý rất vất vả xây dựng, cứ như vậy sụp đổ không còn chút gì.
Y hối hận, y không thể làm như vậy.
Ăn cơm xong, Tưởng Sầm tiếp tục quay phim, cảnh tiếp theo chính là cảnh cậu phải nhảy từ trên độ cao m xuống, phía sau lưng cậu đã buộc chặt dây cáp treo, Tưởng Sầm đứng trên đài cao m chuẩn bị sẵn sàng, chờ đạo diễn Minh Sâm ra chỉ thị.
Một tiếng “Action,” Tưởng Sầm nhanh chóng nhập vào vai diễn của mình, chạy trên đài cao, đường kính đài cao rất ngắn, cậu phải duy trì tốc độ nhất định mới có thể giữ thăng bằng, đến điểm quy định Tưởng Sầm tung người nhảy xuống, ngay sau đó cậu phải lăn nửa vòng trên mặt đất, rồi đứng lên.
Nhưng khi Tưởng Sầm sắp rơi xuống đất, không nghĩ tới là không thể khống chế được góc độ rơi, lăn trên đất nửa vòng, chân phải của cậu bỗng đau đớn kịch liệt, khiến cậu không thể kiềm chế ngã nhào xuống đất.
“Không sao chứ?” Một đám người lập tức lao tới, ân cần hỏi thăm.
Tưởng Sầm không trả lời, chỗ mắt cá chân như có dao găm đang đâm vào, đau đến lợi hại, cậu ngồi nguyên tại chỗ không dám lộn xộn, mãi đến khi đạo diễn Minh Sâm tự mình gọi điện thoại cho xe cứu thương, cậu mới được đám bác sĩ và y tá mang lên xe chạy tới bệnh viện.
Xe cứu thương rời đi, Trương Minh đứng nơi Tưởng Sầm ngã xuống, nhặt dây treo trên người cậu cẩn thận xem xét, không có vấn đề gì, khoảnh khắc Tưởng Sầm ngã xuống, thiếu chút nữa y cho là mình đã động tay động chân vào dây cáp treo, như vậy nói cách khác chuyện này không liên quan gì đến y, nhưng thấy Tưởng Sầm bị thương y vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, muốn đích thân đi thăm, vì vậy hôm nay sau khi kết thúc công việc, Trương Minh thay quần áo rồi từ từ đi vào bệnh viện.
Đến bệnh viên, bác sĩ nghiêm túc kiểm tra một hồi, thông báo cho Tưởng Sầm là bị trật chân, không đả thương đến xương cốt, tuy không nghiêm trọng nhưng không thể tham gia quay chụp phim, phải nghỉ ngơi điều dưỡng đã.
Kinh Sở Dương đang ở trong công ty thì nghe tin Tưởng Sầm bị thương, vội vàng chạy tới bệnh viện, anh ngồi bên giường cùng Tưởng Sầm nghe bác sĩ dặn dò, trong lòng vừa tức giận vừa đau lòng, đã nói không để bị thương nữa, giờ lại bị trật chân.
Tương Sầm buồn bực ngồi trên giường, cả đời này thật vất vả cậu mới được hợp tác với đạo diễn Minh Sâm thì xui xẻo bị trật chân, không biết mai này còn có cơ hội hợp tác lại nữa không.
Đang lúc cậu buồn bực thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, đạo diễn Minh Sâm đi tới đứng trước mặt cậu, Tưởng Sầm kinh ngạc ngồi thẳng lưng, không nghĩ tới chạm phải chân bị trật, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Đừng lộn xộn, dưỡng thương cho tốt.” Minh Sâm đứng bên cạnh giường, “Tôi tới thăm cậu, tiện thể nói chuyện với cậu, vừa rồi tôi có nghe ngóng chuyện vết thương của cậu từ bác sĩ, vì để cậu nghỉ ngơi tốt, cho nên tôi sẽ xem xét đổi diễn viên thay thế cậu, đây không phải là không muốn cậu, hi vọng cậu hiểu.”
“Tôi hiểu mà, đạo diễn yên tâm.” Tưởng Sầm buồn buồn trả lời, vẻ mặt thoạt nhìn rất đáng thương, như động vật nhỏ bị vứt bỏ.
Điều này khiến Minh Sâm bật cười, vẻ mặt anh ta nghiêm túc, nói: “Tôi rất thích cậu, diễn viên còn trẻ như cậu, diễn xuất tốt lại chuyên nghiệp không nhiều lắm, tôi không nỡ tặng cho đạo diễn khác, cho nên vui vẻ lên đi, mai này chúng ta sẽ còn có cơ hội hợp tác.”
Nghe nói như vậy, Tưởng Sầm hoàn toàn vui hẳn, chờ sau khi Minh Sâm đi, cậu kích động thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên giường, bị Kinh Sở Dương kéo ngồi xuống, không để cậu lộn xộn.
Minh Sâm vừa đi không bao lâu, cửa phòng bệnh lại bị mở ra, lần này là người phụ trách tổ đạo cụ Trương Minh, y nói đến xem vết thương của Tưởng Sầm thế nào, nhưng Kinh Sở Dương nhìn vẻ mặt y, không hiểu sao cảm thấy dường như người phụ trách tổ đạo cụ này có tâm sự gì đó, cảm thấy y là lạ.
Kinh Sở Dương nhịn không hỏi ra miệng, anh bảo Tưởng Sầm nằm trong bệnh viện nghỉ ngơi một lát, còn mình lặng lẽ đi theo Trương Minh ra khỏi bệnh viện, phát hiện y gọi xe đi tới một nơi rất vắng vẻ, vì phòng ngừa bị phát hiện, lúc xe sắp tới nơi Kinh Sở Dương xuống xe đi bộ qua, ẩn thân đằng sau một gốc cây, không nghĩ tới mình đi theo lại nghe được một bí mật kinh người.
Chỉ thấy Trương Minh đứng đối mặt với Thiệu Trạch, Trương Minh lấy tấm thẻ từ trong túi ra đưa tới tay người trước mặt, khàn giọng nói, “Xin lỗi, tôi hối hận rồi, không thể làm như vậy, tấm thẻ này trả lại cho anh, tiền chữa bệnh của mẹ tôi tôi sẽ kiếm, tôi không thể làm việc trái lương tâm được, như vậy cả đời tôi chẳng thể an tâm.”
“Anh có bị bệnh không vậy?” Thiệu Trạch nghe vậy chửi ầm lên, đã nói giúp hắn làm việc, thế mà vừa lâm trận đã bỏ chạy, nhưng cũng may tên quỷ Tưởng Sầm kia vẫn bị thương, chuyện này có lẽ chính là là do ý trời, nếu tự mình bị thương thì cũng không tệ, không trách được ai cả, lúc này hắn nên chờ Minh Sâm tới tìm hắn, tóm lại cũng là hắn muốn diễn thay Tưởng Sầm, có người này hay không vốn không sao cả.
Thiệu Trạch cầm thẻ xoay người rời đi, không bao lâu chỗ đó không còn ai, Kinh Sở Dương nắm chặt tay, từ phía sau cây đi ra, nếu như anh không theo Trương Minh tới có phải sẽ chẳng hay biết gì? Không ngờ Thiệu Trạch lại muốn hãm hại Tưởng Sầm, hắn tuyệt đối không muốn sống mà!
Kinh Sở Dương nghiến răng nghiến lợi, anh vốn muốn giúp Tưởng Sầm chèn ép Thiệu Trạch, nhưng một khi Thiệu Trạch đã nhiều lần muốn hãm hại Tưởng Sầm, vậy anh cũng không cần kiêng kỵ gì nữa. Lần trước bị giam trong phòng kín không có chứng cứ, lần này không chỉ có chứng cứ mà còn có nhân chứng.
Kinh Sở Dương nắm chặt điện thoại trong tay, cũng may vừa rồi anh nhanh trí ghi âm lại, nhưng ghi âm còn chưa đủ, anh phải tìm Trương Minh, nhờ anh ta tự mình ra mặt chỉ ra và xác nhận Thiệu Trạch. Chẳng phải Thiệu Trạch muốn thay Tưởng Sầm đóng phim của đạo diễn Minh Sâm sao, tính toán giỏi như vậy, đáng tiếc gặp Kinh Sở Dương anh, anh tuyệt đối sẽ không để hắn ta được như mong muốn!
Trở lại bệnh viện, Kinh Sở Dương giấu nhẹm chuyện này trong lòng, không nhắc với Tưởng Sầm một chữ, anh xin bác sĩ đồng ý, làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị đưa Tưởng Sầm về nhà dưỡng thương.
Tám giờ tối, Kinh Sở Dương cởi áo khoác của mình khoác lên người Tưởng Sầm, ôm cậu đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tưởng Sầm chôn mặt trong ngực anh, không lộ ra chút gì, hai người động tác cực nhanh lên xe, vượt qua đám phóng viên đứng chờ ở cửa bệnh viện, an toàn về tới tiểu khu.
Hôm nay đã là đầu mùa hè, là lúc thời tiết đẹp nhất, không lạnh cũng không nóng, Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm đặt cậu ngồi trên giường, giúp cậu đắp chăn nhung mềm, nhìn cậu ngủ say dưới mắt mình, vẻ mặt dần lạnh xuống.
Thiệu Trạch tà tâm không chết, lần này anh sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.
Hết chương