Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Dưới sự rèn luyện hết lần này tới lần khác, diễn xuất của Tưởng Sầm càng ngày càng ‘Lô hỏa thuần thanh,’ cảnh hôm nay phải quay là cảnh vai diễn hoàng tử của cậu bị phát hiện thân phận, khiến đám người không rõ lai lịch lại đuổi giết lần nữa, cảnh này có không ít hành động đánh võ, trước khi quay, Tưởng Sầm và đạo diễn chỉ đạo võ thuật đã tập động tác một lần, tự mình lặng lẽ âm thầm ôn lại nhiều lần. LQĐÔN
‘Lô hỏa thần thanh’ nghĩa gần như dày công tôi luyện, hoặc là đã đạt sự thành công nhất định.
Đến lúc quay dùng đạo cụ chứ không phải kiếm thật, nhưng cũng có trọng lượng nhất định, dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Tưởng Sầm cầm kiếm đạo cụ luyện tập mấy lần, luyện đến mức hai cánh tay suýt nữa không nâng nổi, đụng một cái là đau nhức.
Luyện một lúc, nhân viên trường quay tới gọi cậu qua chuẩn bị quay, Tưởng Sầm đã sẵn sàng, vào vị trí chỉ định.
Cảnh này cần treo người lên, hơn nữa hoàn thành động tác đánh võ trên không trung, khó khăn hơn trên đất bằng rất nhiều lần, Tưởng Sầm bị dây cáp treo giữa không trung, thân thể giang ra như đứng trên đất bằng, từ trên cao lao xuống, một đám thích khách mặc đồ đen từ bốn phương tám hướng vây quanh cậu, Tưởng Sầm nheo mắt, rút kiếm nghênh đón thế tấn công của bọn chúng.
Ngay sao đó, một gã áo đen thừa dịp cậu không chú ý cắt rách vạt áo cậu, máu tươi nhiễm đỏ áo đen, Tưởng Sầm giả vờ như bị đâm bị thương, thân thể nhào xuống dưới, cắn môi chịu đau đớn, không phát ra tiếng kêu la nào, cậu cố gắng chống đỡ một lúc, sau lưng có người trong nhà chạy tới cứu viện, được sự giúp đỡ của họ, Tưởng Sầm mới có thể thoát thân.
Tiếp sau đó chính là cảnh quay trốn trong hang núi, có một nam diễn viên phối diễn tên là Triệu Thành, vai diễn là một trong những thị vệ của cậu, Tưởng Sầm vén quần áo để người ta vẩy máu giả lên người cậu, hóa trang miệng vết thương, kỹ thuật của nhân viên trang điểm rất được, miệng vết thương thoạt nhìn quả thật có thể lấy giả làm thật, nếu không phải trên người không thấy bất kỳ sự đau đớn nào thì Tưởng Sầm nghĩ có phải mình thật sự bị thương không.
Hóa trang miệng vết thương còn chưa đủ, sắc mặt cũng phải hóa trang tái nhợt một chút, Tưởng Sầm ngồi trên ghế, mắt nhìn sắc mặt khỏe mạnh hồng hào của mình dần biến thành bệnh nặng trắng bợt, môi như tro tàn, không khỏi cảm thán kỹ thuật hóa trang bây giờ giỏi quá.
“Lát nữa Triệu Thành dìu cậu vào hang núi, cậu ngồi co quắp dưới đất không được cử động, lúc này cậu đã bị thương rất nặng, sau đó tất cả cứ giao cho Triệu Thành diễn, lúc bôi thuốc cậu nhớ ngất đi, lúc diễn nhất định phải lết đi, đại bộ phận sức nặng của cậu cứ giao cho Triệu Thành, nếu không thoạt nhìn giả, tôi tin tưởng diễn xuất của cậu có thể quay tốt cảnh này.” Thừa dịp Tưởng Sầm đang hóa trang đạo diễn Minh Sâm giảng qua kịch bản cho cậu, nói rõ trọng điểm của cảnh quay.
Mặt Tưởng Sầm có người đang hóa trang nên không thể lộn xộn, cậu trả lời biểu lộ trong lòng mình đã rõ, ánh mắt cậu chuyển qua diễn viên Triệu Thành cùng phối hợp diễn với cậu, tuy chỉ diễn vai một trong những thị vệ của cậu, nhưng được nở mày nở mặt trên màn ảnh thì không mấy người, cảnh quay kế coi như một trong số đó, Tưởng Sầm chưa đóng chung với cậu ta, không biết đối phương có thể phối hợp với mình không, nếu không thì một đoạn mà quay lâu e rằng hai người đều mệt chết.
“Xin chào đàn anh Tưởng Sầm, tôi tên Triệu Thành.” Ánh mắt Triệu Thành rơi thẳng vào trên người Tưởng Sầm, trong lòng lại gợn sóng, gã lăn lộn nhiều đoàn phim như vậy, thật vất vả mới tìm được một nhân vật có thể lộ mặt, lại đụng được một người hợp khẩu vị, quả thật không thể may mắn hơn.
“Xin chào.” Tưởng Sầm khách sáo trả lời, theo đó dời tầm mắt, cậu cảm thấy người đàn ông này cho cậu cảm giác không thoải mái, nhưng cụ thể không thoải mái ở đâu thì lại chẳng nói ra được, có lẽ cậu quá nhạy cảm chăng, Tưởng Sầm kiên nhẫn chờ nhân viên trang điểm làm xong, đứng dậy vào vị trí chỉ định.
Triệu Thành dìu Tưởng Sầm vào trong hang núi, Tưởng Sầm vịn tường đá từ từ ngồi xuống đất, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, trên người đã bị máu tươi nhuộm ướt, cậu dựa vào tường đá phía sau nhắm hai mắt lại.
“Công tử, tạm thời người của bọn chúng sẽ không đuổi theo, trên người thuộc hạ có lọ trị thương, để thuộc hạ băng bó cho ngài trước đã.” Nói xong Triệu Thành đưa tay vén quần áo Tưởng Sầm lên, ngón tay chạm vào làn dao mềm mại dưới quần áo, gã nuốt nước miếng một cái, ngón tay vì kích động khẽ run lên, không cẩn thận cong môi một cái.
“Cut!” Minh Sâm đi lên trước chỉ vào Triệu Thành mắng: “Cậu xảy ra chuyện gì thế? Chủ tử cậu đang bị thương sao cậu còn cười được? Có xem kỹ kịch bản không?”
“Dạ dạ dạ, là lỗi của tôi, tôi làm lại.” Triệu Thành vội nói xin lỗi, chuẩn bị sẵn sàng quay lại lần thứ hai, khi ngón tay gã chạm vào làn da Tưởng Sầm lần nữa thì hận không thể sờ loạn một vòng, gã nhịn kích động trong lòng xuống, hoàn thành cảnh quay này, nhìn bóng lưng Tưởng Sầm, Triệu Thành lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, mắt lộ vẻ tham lam.
Diễn viên này hợp khẩu vị của gã.
Một cảnh quay chấm dứt còn có cảnh tiếp theo, khi Tưởng Sầm cùng một diễn viên khác đối diễn, rõ ràng cảm giác có người đang ngó cậu, Tưởng Sầm không để ý, chuyên tâm vùi đầu vào trong cảnh quay kế tiếp.
Quay một lần đạo diễn Minh Sâm đã thông qua, nhưng Tưởng Sầm xem lại mình thì cảm thấy có một số chi tiết mình chưa xử lý tốt, còn có thể làm tốt hơn, vì vậy cậu chủ động yêu cầu quay lại lần nữa, cố gắng cảnh quay nào cũng đạt hoàn mỹ nhất.
Cuối cùng đoàn phim kết thúc công việc, nhưng hôm nay Tưởng Sầm còn lịch trình khác, cậu vào phòng hóa trang tháo trang sức thay quần áo, cửa đột nhiên bị gõ rồi đẩy ra, diễn viên tên Triệu Thành đi tới đứng trước mặt cậu khép nan khép nép nói, “Xin chào đàn anh Tưởng Sầm, hôm nay quay cùng anh rất vui, sau này còn có cảnh quay khác, xin anh chỉ bảo nhiều hơn.”
Tưởng Sầm sửng sốt một giây, gật đầu, người này cách cậu rất gần, trên người có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cá nhân cậu chưa bao giờ hút thuốc cho nên cũng không thích người khác hút, trên người Kinh Sở Dương cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá, cậu nhíu mày, không dấu vết lùi ra sau một chút.
Sau đó Trịnh Hải Dật đẩy cửa đi vào, cậu đi cùng anh ta ra ngoài, cậu phải chạy tới đài truyền hình tiếp nhận một cuộc phỏng vấn, thời gian rất gấp phải đi luôn, Tưởng Sầm và Trịnh Hải Dật cùng lên xe, xe chạy tới trước đài truyền hình.
Đến cổng đài truyền hình, có không ít phóng viên đang chờ ở đó muốn phỏng vấn cậu, dưới sự bảo vệ của Trịnh Hải Dật, Tưởng Sầm đi vào đài truyền hình, không ai chú ý tới có một bóng dáng cô độc đứng trong góc.
Đó chính là Thiệu Trạch đã biến mất nhiều ngày, hắn ngụy trang đầy đủ đi tới đây, vừa nhìn thấy người mình ghét nhất đi vào đài truyền hình, hắn phẫn hận nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Sầm, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu như có cơ hội làm lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ hung hăng giẫm chết Tưởng Sầm khi vừa đặt chân tiến vào làng giải trí!
Cùng lúc đó, không biết ai chú ý tới góc bên này, có người nhận ra đó là Thiệu Trạch, vì vậy như ong vỡ tổ vây tới muốn phỏng vấn.
Phóng viên nào đó: “Xin hỏi anh Thiệu Trạch, đối với chuyện mưu toan hãm hại Tưởng Sầm xảy ra lúc trước, anh có gì giải thích không?”
Thiệu Trạch nén giận, không để ý câu hỏi của anh ta muốn rời khỏi đây, nhưng một đám người vây quanh hắn làm hắn không có cơ hội rời đi, liên tục ném mấy câu hỏi ra, hỏi càng lúc càng trực tiếp, một microphone thậm chí còn chọc vào ngay trước mặt Thiệu Trạch, thoáng chốc hắn bốc lên ngọn lửa vô danh, đưa tay đẩy phóng viên trước mặt ra, túm lấy microphone trong tay anh ta ném xuống đất, gầm lên giận dữ, “Bảo các người đừng hỏi nữa, nghe không hiểu à?”
Một đám phóng viên sửng sốt giây lát, lập tức điên cuồng xông tới, phóng viên bị đẩy vừa rồi mặt mũi dữ tợn dần, đám người tức giận mắng Thiệu Trạch cố tình đả thương người khác, đồng thời yêu cầu hắn bồi thường tiền.
Chuyện náo loạn càng lúc càng lớn, thu hút không ít người vây xem, đồng thời cũng kinh động ba Thiệu Trạch là Thiệu Chính Hằng, ông ta lập tức phái người tới giải quyết, đưa Thiệu Trạch đi, đóng cửa phòng làm việc chửi mắng hắn một trận.
Còn lúc này Tưởng Sầm đã phỏng vấn xong, từ đài truyền hình đi về nhà, mấy hôm sau đài truyền hình mời cậu tham gia hoạt động công ích, Kinh Sở Dương cũng ở trong hàng ngũ được mời, cậu chuẩn bị về nhà nói với anh chuyện này. Vừa vào nhà mở TV, lọt vào tầm mắt chính là tin tức diễn viên nổi tiếng Thiệu Trạch ngang nhiên ẩu đả với phóng viên trước cổng đài truyền hình, cục diện thoạt nhìn vô cùng hỗn loạn, người đàn ông bị mọi người vây vào giữa chẳng phải là Thiệu Trạch sao?
Tưởng Sầm cười lạnh, bây giờ Thiệu Trạch đã không còn là đối thủ của cậu nữa nhưng điều này vẫn chưa đủ, kiếp trước hắn hại cậu hàm oan chết thảm, đời này cậu không chỉ muốn hắn mất hết danh dự và trả lại giải thưởng cho cậu mà còn muốn hắn cả đời không thoát thân được!
Kinh Sở Dương tan tầm về nhà, anh cũng biết chuyện hoạt động công ích, nghe nói trong danh sách mời có Tưởng Sầm liền đồng ý không chút do dự, về tới nhà anh nghe chuyện của Thiệu Trạch, chỉ đáp lại bằng một tiếng cười lạnh, không nói gì thêm.
Tưởng Sầm quay đánh võ cả một ngày, tay chân đau nhức sắp không nâng lên nổi, cậu nằm lỳ trên giường bảo Kinh Sở Dương mát xa cho cậu, tay anh vừa chạm vào tay mình, cậu liền kêu lên thảm thiết, nước mắt lưng tròng quay đầu lại: “Đau quá!”
“Đau cũng phải nhịn.” Sắc mặt Kinh Sở Dương nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, xoa bóp giúp cậu giảm bớt đau nhức trên cánh tay, giảm bớt sự khó chịu, sau cơn đau Tưởng Sầm cảm thấy cả người sảng khoái tinh thần, mai quay phim cũng có sức lực.
Đột nhiên điện thoại của Tưởng Sầm rung lên, nhận được một tin nhắn, gửi tin nhắn tới là một số xa lạ, gã mời Tưởng Sầm ra ngoài uống café, ghi tên là Triệu Thành.
Tưởng Sầm nhíu mày, cái tên Triệu Thành này lấy số di động của cậu từ đâu? Cậu không trả lời, không biết rốt cuộc gã có ý gì, cậu xóa tin nhắn để điện thoại qua một bên không để ý tới.
Nhưng Kinh Sở Dương lại ghi tạc chuyện này trong lòng, sao người này lại vô duyên vô cớ mời Tưởng Sầm uống café, rốt cuộc gã có mục đích gì? Kinh Sở Dương nằm xuống bên cạnh Tưởng Sầm, quyết định ngày mai tự mình đưa cậu tới studio, tiện thể xem Triệu Thành là người thế nào, có mục đích gì!
Ngày hôm sau, Kinh Sở Dương đưa Tưởng Sầm tới studio, Tưởng Sầm vừa xuống xe đi vào trong, Triệu Thành liền chào đón, mặt lộ vẻ căng thẳng hỏi, “Đàn anh Tưởng Sầm, tối hôm qua tôi gửi tin nhắn cho anh không nhận được à?”
“Nhận được.” Tưởng Sầm nhàn nhạt trả lời.
“Vậy sao không nhắn lại, cũng không tới?” Triệu Thành cúi đầu, đưa tay muốn nắm lấy tay Tưởng Sầm bị Tưởng Sầm né tránh.
Triệu Thành không nắm được cũng không nản chí, gã đi lên trước một bước, cách Tưởng sầm gần hơn, quấn lấy người không để cậu đi, vẻ mặt tươi cười thoạt nhìn vô cùng hèn mọn bỉ ổi.
Trong xe, Kinh Sở Dương nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, anh đóng cửa xe cái phịch, vừa gỡ mắt kính vừa đi nhanh tới chỗ Tưởng Sầm, cái tên Triệu Thành này, thế mà muốn quầy rối Tiểu Sầm của anh, không có cửa đâu!
Hết chương