Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Sự nghiệp của Tưởng Sầm phát triển không ngừng, lịch quay phim và thông cáo đã sắp xếp đến một tháng sau, gần đây cậu nhận làm đại diện phát ngôn, sản phẩm là một hãng đồng hồ, trước khi quay quảng cáo, người phụ trách tặng Tưởng Sầm một chiếc để dùng thử. LQđ
Hãng đồng hồ này còn ra cả phiên bản cho trẻ em, cho nên bên công ty quảng cáo còn chọn một bé gái rất có khí chất ngôi sao, cùng đại diện phát ngôn đồng hồ dành cho nam giới và dành cho trẻ em.
Lúc quay quảng cáo, Kinh Sở Dương tới nơi làm việc với cậu, cùng hợp tác với Tưởng Sầm là một cô bé thích nói nhiều, kéo cậu nói mãi không ngừng, vì dỗ cô bé vui vẻ Tưởng Sầm mang hết vốn liếng kể ít câu chuyện cổ tích cho cô bé nghe, cậu nhìn bộ dạng cô bé chớp mắt ngoan ngoãn nhìn anh, đột nhiên có cảm giác hầu hạ con gái.
Lúc này Kinh Sở Dương cũng đi tới, móc mấy cây kẹo que từ trong túi ra như ảo thuật, bảo cô bé ngoan ngoãn qua bên cạnh tự mình chơi, hai người cùng ngồi xuống, nhìn bóng lưng đầy sức sống của cô bé, im lặng.
“Không phải em cảm thấy hối hận đấy chứ?” Lúc sau, Kinh Sở Dương mở miệng hỏi trước, không phải anh không nhìn ra trong mắt Tưởng Sầm chân thành thích cô bé, em ấy nhất định rất thích trẻ con, cũng giống như mình, đã từng cho rằng sau khi trưởng thành sẽ lấy một cô gái hiền lành, sinh hai đứa con đáng yêu, sau khi về già con cái sống gần bọn họ, cả nhà vui vui vẻ vẻ sống.
Mãi đến khi anh phát hiện giới tính của mình khác những người khác, lại đến khi gặp được Tưởng Sầm ở đại học, bộ dáng bé trai gọn gàng trẻ trung in dấu rất sâu trong lòng anh, từ đó về sau không bao giờ phai nhạt.
Anh không hối hận thích cậu, cũng không hối hận vì hai người ở cùng nhau mà không có con nối dõi, nhà họ còn Sở Nghi, nhưng Tưởng Sầm chỉ có một mình, nếu như ba mẹ em ấy dưới suối vàng biết em ấy như vậy, có thể tức giận hay không?
Vì thế, Kinh Sở Dương mang tâm tình thấp thỏm hỏi cậu.
Tưởng Sầm nghe vậy sửng sốt một giây, bỗng nhiên hiểu Kinh Sở Dương hỏi thế là có ý gì, cậu quả quyết lắc đầu, nhìn chằm chằm người bên cạnh, còn trả lời cực kỳ nghiêm túc, “Ở cùng anh là chuyện rất may mắn, tại sao có thể hối hận? Hơn nữa nếu như muốn em bé, chúng ta có thể nhận nuôi, đúng không?”
Tưởng Sầm đúng là có ma lực nói dăm ba câu là khiến Kinh Sở Dương mềm nhũn, bàn tay to lớn bao trùm lấy tay cậu, lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau, một lát sau, Tưởng Sầm tập trung quay quảng cáo, Kinh Sở Dương cứ chăm chú nhìn cậu, khóe miệng hơi cong lên.
Quay xong quảng cáo đã hơn bốn giờ chiều, tối còn phải thu hình liên hoan văn nghệ ở đài truyền hình thành phố A, hai người lập tức lên xe rời đi tới địa điểm chỉ định.
Tới hậu trường, nhân viên công tác chuyên môn dẫn Tưởng Sầm vào phòng hóa trang để hóa trang, Tưởng Sầm không có tiết mục nhưng có hợp tác biểu diễn với diễn viên khác, thừa dịp nhân viên trang điểm đang giúp cậu hóa trang, cậu xem lại lời bài hát trong tay để tránh lên sân khấu đột nhiên quên lời.
Buổi liên hoan chính thức bắt đầu thu hình là chín giờ tối, do truyền hình trực tiếp nên từ tổng đạo diễn đến người chủ trì, diễn viên khách quý đều không thể có bất kỳ sai lầm nào, đêm liên hoan tiến hành từng bước, sắp tới tiết mục có Tưởng Sầm, nhân viên công tác tới gọi người, Tưởng Sầm theo anh ta ra ngoài chuẩn bị lên sâu khấu.
Thông qua truyền hình trực tiếp trong phòng, Kinh Sở Dương có thể thấy rõ người yêu mình và vài nam diễn viên cùng bay lên sân khấu, fan dưới sân khấu thét chói tai vang vọng cả trường quay, anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Tưởng Sầm trong TV.
Giờ phút này, Tưởng Sầm đứng trên sân khấu, cùng vài nam diễn viên khác cùng đồng ca một bài hát, giàn giáo đưa cậu lên chỗ nào nhất, cậu từ trên cao nhìn xuống đám fan cuồng nhiệt dưới sân khấu, trong đầu thoáng nhớ lại cảnh lúc mới sống lại, khi đó cậu quật cường nói với Kinh Sở Dương, cậu muốn đứng trước màn ảnh, muốn trở thành một diễn viên, muốn quay rất nhiều tác phẩm hay cho mọi người xem.
Cậu đã làm được, những thứ này không chỉ có sự cố gắng của bản thân cậu, còn có người yêu hết sức giúp đỡ phía sau, Tưởng Sầm chưa từng nghĩ tới, nếu cả đời này sau khi sống lại chỉ có mình cậu, đoạn đường gian nan này cậu đi thế nào, cũng may có Kinh Sở Dương tới, hơn nữa không bao giờ rời đi.
Tiết mục mọi người chuẩn bị biểu diễn vốn là một bài hát tình ca, hát một lúc mắt Tưởng Sầm hơi ẩm ướt, đúng như trong lời bài hát viết: Em cùng anh đi qua phong nhã hào hoa, anh theo em đến già.
Xuống sân khâu, Tưởng Sầm chạy thẳng tới chỗ Kinh Sở Dương đang ở trong phòng hóa trang, lúc này đã h sáng, Tưởng Sầm làm việc cả ngày không nghỉ không tự chủ ngáp một cái, nhưng vẫn chưa kết thúc, truyền thông còn chờ bên ngoài để phỏng vấn cậu, cậu đứng dậy đi ra thì bị Kinh Sở Dương sau lưng giữ chặt.
“Mệt thì đi về, anh giúp em đuổi đám truyền thông kia đi.” Kinh Sở Dương đau lòng cậu làm việc từ tám giờ sáng đến bây giờ, hận không thể lập tức ôm người về nhà ngủ.
Tưởng Sầm lắc đầu, thoát khỏi tay anh, “Chuyện phỏng vấn này đã sớm sắp xếp rồi, không thể không đi, hơn nữa bọn họ hỏi cũng không lâu đâu, em sẽ nhanh về.”
Kinh Sở Dương đành đưa mắt nhìn cậu đi ra ngoài.
Đi vào chỗ chuyên dùng để phỏng vấn, Tưởng Sầm vừa xuất hiện không ít đơn vị truyền thông liền chào đón, đều cầm microphone nhắm vào cậu, đặt câu hỏi của mình, Tưởng Sầm kiên nhẫn trả lời, rất nhanh đã xong buổi phỏng vấn.
Trên đường về nhà, cả người Tưởng Sầm mệt mỏi tựa trên ghế mềm mại nghiêng đầu ngủ say, xe tới tiểu khu mà vẫn chưa tỉnh lại, Kinh Sở Dương ngồi bên ghế lái không đành lòng đánh thức cậu, khẽ tắt máy, đi qua cửa xe bên kia, nhẹ tay nhẹ chân ôm cậu xuống đi lên nhà, vào phòng ngủ Tưởng Sầm vẫn chưa tỉnh, nằm trong ngực anh ngủ say sưa, một tay níu quần áo chỗ ngực anh không buông ra, Kinh Sở Dương hết cách đành dùng tư thế ôm cậu nằm trên giường, cứ như vậy ôm nhau qua một buổi tối.
Hôm sau, hai người từ trong cơn ngủ mơ tỉnh lại, phát hiện đang ôm nhau, phì một tiếng bật cười, một người đứng dậy đi làm đồ ăn sáng, một người đi rửa mặt trước, cuộc sống bình yên tốt đẹp bắt đầu từ sáng sớm.
Ăn xong bữa sáng, Kinh Sở Dương nhìn vào tủ lạnh, bên trong không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn, lát nữa phải đi mua sắm một ít, vì vậy hai người cầm áo khoác, vì tránh phiền phức lại đeo thêm khẩu trang và mũ lặng lẽ xuất phát đi tới siêu thị gần nhà.
Sau khi chọn lựa một hơi, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm ra thanh toán, lái xe về nhà, vào tới tiểu khu, xe đứng đậu ngoài cổng gác chờ đợi đi vào, từ trong kính chiếu hậu anh thấy mấy nữ sinh đi với nhau, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc tin tức có đáng tin cậy không hả, Tưởng Sầm thật sự ở đây sao? Chúng ta có thể bị ngăn lại không?”
Người còn lại nói: “Không đâu, anh họ tớ ở đây, tớ đã sớm chào hỏi bảo vệ, tuyệt đối đúng là Tưởng Sầm ở chỗ này, chúng ta ngồi đây chờ đi, nói không chừng còn có thể xin được chữ ký đấy.”
Trong nháy mắt Kinh Sở Dương hiểu đây là fan biết rõ địa chỉ nhà họ rồi, chuyện này với ngôi sao mà nói thì có chút phiền toái, vì thường có một số fan dễ dàng kích động, thích bí mật đi theo ngôi sao ra khỏi nhà, chụp ảnh chung, thông minh thì không để lộ ảnh, không thông mình thì sẽ khoe khoang trắng trợn để đám paparazzi truyền thông biết địa chỉ nhà ngôi sao, bao vây trước nhà, đặc biệt lúc ngôi sao xảy ra chuyện lớn gì đó, lại càng như vậy.
Từ trước tới giờ Kinh Sở Dương không thích fan hành động như vậy, anh ngẫm nghĩ, giẫm chân ga vội về nhà, nhanh chóng lên lầu khóa cửa, thoạt nhìn mấy cô bé kia không biết số nhà cụ thể của họ, chỉ muốn ngồi đầy chờ xin ký tên, tuy fan có lòng yêu thích ngôi sao là đúng, nhưng như thế này thì không thể nghi ngờ sẽ tạo thành sự phức tạp không nhỏ đối với họ.
Sau khi chuyển nhà mới, vốn Kinh Sở Dương cũng ghét tiểu khu này không đủ hoàn thiện về mặt quản lý, đã sớm xem mấy căn nhà khác, chỉ là bận rộn công việc suốt không rảnh rỗi nói cho Tưởng Sầm, nghĩ như vậy anh báo cáo hết chuyện xem nhà mới lẫn suy nghĩ của mình với Tưởng Sầm, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu.
Tưởng Sầm nghe xong, suy nghĩ một lát cũng nghe theo ý anh, cậu cũng không muốn fan biết rõ địa chỉ nhà cậu, như vậy sau này ra cửa mua đồ cũng không tiện, hơn nữa phòng bên cạnh là phòng cậu từng ở, sau trận hỏa hoạn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút ảnh hưởng tới bên này, vẫn nên sớm dọn đi thì hơn.
Nhận được sự đồng ý của cậu, Kinh Sở Dương đưa tư liệu nhà mình nhìn trúng lúc trước, bảo Tưởng Sầm xem qua tất cả, nhà anh vừa ý đều nằm trong vị trí tuyệt đẹp, đa số là biệt thự, giao thông tiện lợi, cũng yên tĩnh không nhiều người quấy rầy.
Tưởng Sầm xem mấy căn trong tư liệu kia, đều rất hoàn mỹ, trang thiết bị rất đẹp, căn đẹp nhất trong số đó có phong cảnh xung quanh rất đẹp mắt, không gian không rộng lắm, có một phòng thừa hoàn toàn có thể để Kẹo Đường thỏa sức chơi, lúc rảnh rỗi có thể ngắm phong cảnh.
Cậu lập tức chọn căn nhà này, vốn Kinh Sở Dương có ý anh sẽ bỏ tiền nhưng Tưởng Sầm khăng khăng mỗi người một nửa, đây là nhà hai người họ cùng sống, hai năm qua cậu kiếm được không ít tiền, dư sức mua nhà.
Kinh Sở Dương không cố chấp vấn đề này, hai người bớt thời gian đi xem nhà, gần như giống với tư liệu miêu tả, cho nên họ vui mừng ký hợp đồng, thanh toán toàn bộ tiền một lần.
Mua nhà xong, sau đó là dọn nhà, Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm đều đặc biệt giành một ngày trống, trong nhà mới đồ đạc kể cả điện gia dụng đều đẩy đủ mọi thứ, những thứ ở bên này không cần mang qua, hai người chỉ thu dọn một ít đồ thường dùng, quần áo, còn có thức ăn cho Kẹo Đường vân vân, rồi vui vẻ chuyển nhà.
Đến nhà mới còn phải thu xếp đồ đạc quét dọn một hồi, Tưởng Sầm quét xong thừa dịp Kinh Sở Dương không chú ý lén lười biếng nằm trên sofa một lát, ai dè Kinh Sở Dương đột nhiên xuất hiện từ phía sau, tay xông thẳng eo cậu gãi gãi, Tưởng Sầm lăn qua lăn lại trên sofa, cười đến chảy nước mắt.
Chuyển nhà xong thì phải tiếp tục công việc, Trịnh Hải Dật mới nhận cho Tưởng Sầm một bộ phim mới, đạo diễn cũng là một vị rất nổi tiếng trong nước, quay phim cần tiến hành trong núi, cho nên ba ngày sau cả đoàn phim phải tới đó, ở trong núi khoảng một tuần, hoàn thành cảnh quay trong núi thẳm.
Công ty Kinh Sở Dương khoảng thời gian này có một hạng mục mới, anh là người đứng đầu bận rộn bao vây, tất nhiên không có thời gian đi với cậu, tuy không nỡ nhưng Tưởng Sầm vẫn ngoan ngoãn thu dọn hành lý, trước khi đi một tiếng, nói lời tạm biệt với Kinh Sở Dương ở nhà.
“Ngoan, anh chờ em về, chú ý an toàn.” Kinh Sở Dương dịu dàng hôn Tưởng Sầm, từ lông mi đi thẳng xuống, nụ hôn nóng ẩm chuyển lên môi, trằn trọc nghiền cắn, rất lâu còn chưa muốn buông ra.
Hồi lâu sau, Tưởng Sầm kéo hành lý xuống lầu, ngồi lên xe đoàn phim tới đón, vẫy tay với người sau lưng: “Em đi đây.”
Kinh Sở Dương đứng im tại chỗ, lưu luyến không rời nhìn cửa xe đóng lại, xe từng chút từng chút xa dần trong tầm mắt anh, mãi đến khi biến mất.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng nhỏ cho thuê tối tăm ngột ngạt, Thiệu Trạch xem TV cũ nát phát ra tin tức, Tưởng Sầm sắp tới đoàn phim tham dự quay bộ phim mới, địa điểm quay bắt đầu ở nơi núi sâu.
Thiệu Trạch nhìn hình ảnh trên TV, không bỏ qua giây nào, rất lâu sau môi hắn nhếch lên cười thích thú, ánh mặt lộ vẻ gấp gáp và sự âm u.
Đúng là đã tới lúc kết thúc rồi.
Hết chương