Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

chương 39: nghiêm nghị chính khí cực kỳ cực kỳ khốc!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cực Phẩm

Hạ Lạc miễn cưỡng trấn định một chút tâm trạng, hỏi Cố Viêm: “Mẹ cậu, ách, bác gái là kiểu người gì nha?”

Cố Viêm chổng vó cười lạnh hắc hắc hắc hắc một lúc lâu, sau đó sau đó giọng nghẹn ngào nói: “Mẹ tôi ôn nhu săn sóc, hoà ái dễ gần, thiện giải nhân ý, mỹ lệ đoan trang! Ô ô ô… Không nói như vậy mẹ sẽ giết tôi đó…”

“… Biết rồi.” Hạ Lạc ném Cố hoả hoả cho Hạ Thiên chăm sóc, sau đó người sầu tràng bách kết (trăm mối lo, đau lòng xót dạ) quay về phòng ngủ khoá cửa lại.

Cửa ải mẹ chồng có vẻ không dễ qua đâu.

Căn cứ vào kinh nghiệm nghiên cứu xã hội nhân văn của Hạ Lạc, mẹ chồng tám phần mười sẽ mang theo hai rương tiền mặt lớn tới tìm mình, sau đó quẳng rương tiền mặt đến trước mặt mình, lãnh diễm vô tình nói: “Chỗ này là một tỷ đồng Euro! Mời cậu lập tức chia tay con tôi!”

Một tỷ đồng Euro tuy rằng vô cùng mê người đấy, nhưng nó không mua được tình yêu đâu nha.

Hoặc là lời nói thành khẩn hai mắt đẫm lệ nói: “Tử tự (con nối dõi)hoàng tộc hưng thịnh hay không là phúc của giang sơn xã tắc, nửa điểm cũng không qua loa được, trừ phi ngươi có thể vì Phong nhi sinh hạ long chủng, bằng không chớ nên trách lòng dạ ai gia ác độc!”

Không thể sinh hạ long chủng quả đúng là vấn đề!

Tiểu Hạ Lạc lắc lắc đầu, gạt bỏ mấy vọng tưởng nói chuyện không đâu, kiên định nắm tay.

Vào loại thời khắc này, nhất định phải bày ra một mặt đàn ông của mình, trở thành hậu thuẫn vững chắc của nam nhân nhà mình.

Vì vậy, Hạ Lạc phi đến trước máy tính, bắt đầu lên Baidu tìm từ khoá “Làm sao lấy lòng mẹ chồng”, thật sự vô cùng đàn ông!

Làm người khác cảm thấy kính nể!

Bên kia, trong phòng của Hạ Triển cuối cùng cũng có một chiếc giường gấp bình thường, nhẹ nhàng, diện tích nhỏ, còn có thể xếp lại được.

Hơn nữa để nổi lên quyến cuồng khí “Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn” của Hào ca, các tiểu đệ còn tri kỷ mà chuẩn bị đồ dùng trên giường màu đen thuần sắc. Hạ Triển không nói gì nhìn cái gường đen thùi lùi, có loại cảm giác chỉ cần nằm ngủ một giấc phía trên cũng sẽ bị hắc động hút xuyên đến dị thế đại lục!

Chúc tình địch đại thúc đáng ghét xuyên đến thế giới bán thú nhân! Mỗi ngày bị cẩu hùng nhân và hà mã nhân uy vũ hùng tráng bạo cúc hoa!

Hạ Triển đáng khinh nghĩ, vừa hút thuốc vừa mở máy tính xách tay.

Ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, hắn và Cố Phong đều mệt vô cùng, nam nhân trên công trường đều bị xem làm động vật mà vắt kiệt sức, ngoại trừ… Trần Tử Hào.

Tên này trông coi giám sát đến vô cùng tiêu sái!

Cầm chai nước chanh ướp lạnh trong tay đeo kính râm nằm dưới ghế phơi nắng có tán dù hai chân bắt chéo, tuy rằng đây không phải phong cách của Trần Tử Hào, nhưng cả buổi chiều không thấy mặt mũi đâu, chẳng biết chạy đi tiêu dao nơi nào.

Con mẹ nó, chẳng lẽ là đi tìm Tạ Nguyên quấy rối?

Hạ Triển nghiến răng nghiến lợi đánh một quyền lên gối đầu trên chiếc giường màu đen!

Loại phương thức xả giận này thật sự là vô cùng đại trượng phu!

Đang lúc lớp trưởng lớp lá nhà trẻ Hạ tiểu miêu đang do dự có muốn đạp mấy phát lên giường đen thì Trần Tử Hào đột nhiên mở cửa đi vào.

“Có sủi cảo tôm.” Trần Tử Hào vô cùng anh tuấn dùng một đống cà men thơm ngào ngạt chiếm lĩnh cái bàn. “Đến ăn.”

“… Tôi ăn rồi.” Hạ Triển ngạo kiều nghiêng đầu.

Suất cơm công trường quả nhiên cực kỳ cực kỳ ăn ngon, ví dụ như món trứng chiên địa ngục, hay là hành tây này. Đồ ăn chiên rán, dinh dưỡng lại khoẻ mạnh được chứ!

Nghe nói ngày mai có món bánh trung thu xào ớt nữa đó!

Thật sự là chờ mong đến nước bọt cũng chảy con mẹ nó ra luôn!

“Công trường gì đó em không không quen đúng không.” Trần Tử Hào ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt nhàn nhạt không có biểu tình gì.

Dùng khoan dung bình thản đối đãi tình địch gì gì đó thật sự là thành công bày ra hết phong độ mị lực nam sĩ!

So sánh với Hạ tiểu miêu quả thật ấu trĩ đến bạo trứng!

“Hừ.” Hạ Triển tức giận cầm đũa lên, nhanh chóng nuốt trọn một miếng sủi cảo tôm, bi phẫn lên án nói: “Nửa ông chủ anh đừng có đắc ý nhá! Cái món này khó ăn muốn chết!”

Cho nên lão tử ăn sủi cảo tôm của anh cũng là đương nhiên!

Không! Cho! Phép! Cười!

“Đã biết, tôi sẽ cải thiện.” Trần Tử Hào thu lại tươi cười, nghiêm túc gật đầu.

Đại thúc thỏa hiệp quá nhanh khiến Hạ Triển rất không quen.

Tuy rằng còn muốn tiếp tục châm chọc hắn thế nhưng thật sự không có gì phun ra hết, cho nên Hạ tiểu miêu hàm hàm hồ hồ rầm rì hai tiếng, vùi đầu khổ ăn không hỏi thế sự.

Sủi cảo tôm ăn ngon thật meo!

Trần Tử Hào ngồi một bên, không chớp mắt nhìn Hạ Triển, trong mắt mang theo ý cười.

“… Nhìn tôi làm cái rắm gì?” Hạ Triển ngẩng đầu một cái, đối diện là một đôi mắt thâm thúy sáng ngời, vì vậy tên này như bị điện giật đổi đường nhìn, chuyên chú nhìn vào hộp đồ ăn.

Con mẹ nó, tại sao lão tử không dám nhìn hắn!

Chẳng lẽ là vương bát khí của hắn dâng trào mãnh liệt quá?

“Em thật sự ghét tôi sao?” Trần Tử Hào đột nhiên hỏi một vấn đề kỳ quái, nhưng ở hai chữ “thật sự” nhấn mạnh thêm chút.

Trọng âm tăng sai rồi đại thúc! Nói cứ như lão tử là một tâm khẩu bất nhất ngạo kiều thụ vậy!

Hạ Triển cảm thấy trứng trứng khó chịu, vì vậy bộc phát kiên định nói: “Đương nhiên là ghét!”

“Vì sao?” Trần Tử Hào mỉm cười.

“Bởi vì anh là tình địch của tôi!” Hạ Triển ưỡn ưỡn cơ ngực, cố gắng để cho mình nhìn qua có chút uy mãnh.

“… Nếu như không phải thì sao?” Trần Tử Hào trầm mặc một lát, cười khổ hỏi.

“Có ý gì?” Hạ Triển khẩn trương nuốt xuống một miếng thịt kho.

“Xế chiều hôm nay tôi và em ấy hàn huyên một chút.” Ngữ khí Trần Tử Hào thản nhiên.

“Em ấy nghĩa chánh từ nghiêm cự tuyệt anh?” Hạ Triển nhìn có chút hả hê, lộ ra hàm răng trắng.

“Em rất sung sướng?” Trần Tử Hào sờ sờ cằm. “Tôi cũng không sợ bị cự tuyệt, chỉ là có chút không hiểu cảm giác của mình.”

Bị dung mạo xinh đẹp hấp dẫn, sau đó từng bước tiếp cập, ngoại trừ dùng tiền thì cũng là uy hiếp… Đây chính là việc làm từ trước tới nay của mình với Tạ Nguyên, mà trong quá trình này cũng không cảm thấy vui sướng chỗ nào.

— Xế chiều hôm nay Tạ Nguyên lấy hết dũng khí biểu đạt với mình như vậy.

“Hơn nữa thời gian anh Trần ở cùng em, hầu như chưa bao giờ cười, em không cảm thấy đây là thích.” Tạ Nguyên dừng một chút, cười khổ nói: “Anh đối đãi với mọi người quả thật rất ôn hoà, đối với anh Hạ Triển cũng thế, tuy rằng thái độ của anh ấy với anh có chút tệ hại, nhưng lúc hai người nói chuyện, em nhìn thấy anh Trần cười rất vui vẻ… Quả nhiên chỉ khi đối mặt với em thì mới có thể trở nên âm trầm… Thật giống như thợ săn không kiên nhẫn với con mồi giảo hoạt.”

“Đúng thật là như thế, tình cảm tôi dành cho em ấy đích thật có chút mỏng manh.” Trần Tử Hào cười tự giễu. “Bị em ấy nói xong tôi lại cảm thấy rất nhẹ nhàng.”

Moẹ! Lão tử tuyệt không hứng thú với quá trình diễn biến tình cảm gì gì đó của đại thúc đâu!

Hơn nữa người lớn như vậy mà tình cảm chân chính của mình cũng không biết?

Thật sốt ruột giùm EQ của hắn!

Chuyên gia yêu đương Hạ tiểu miêu lãnh diễm vứt ra ánh mắt khinh bỉ.

“Vậy là anh cũng không giành với tôi nữa?” Hạ Triển nghi ngờ hỏi.

“Có lẽ vậy.” Trần Tử Hào rất tri kỷ đẩy hộp đồ ăn móng heo ướp muối tiêu qua bên Hạ Triển. “Cho nên em đừng hung như thế nữa được không, Hạ tiểu miêu?”

“Không được gọi vậy nữa!” Hạ Triển tay không bốc lên cái móng heo thật lớn, hào hùng vạn trượng xé xuống một miếng thịt! Lấy uống một ngụm lớn nước chanh! Cực kỳ cực kỳ có khí phách anh hùng miệng lớn ăn thịt chén lớn uống rượu! Làm xong những việc này, hắn lại thô lỗ đánh ợ một cái, trừng mắt nhìn Trần Tử Hào hỏi: “Mèo nhà anh có ăn thế này không!?”

Rõ ràng là lão hổ điếu tình bạch ngạch []!

[] Điếu tình bạch ngạch (Mắt hếch, hoa văn màu trắng trên trán) từ này xuất hiện trong truyện Võ Tòng đả hổ.

“Không sai.” Trần Tử Hào khoái trá gật đầu, cười đến rất xán lạn. “Mèo nhà tôi cũng ăn như vậy đấy.”

“Hừ.” Hạ Triển lắc đầu.

Đại thúc không chỉ có miệng tiện, hơn nữa còn mạnh miệng! Cho tới bây giờ còn chưa nghe qua nhà anh có mèo đâu.

Tâm tình khoái trá cho mèo ăn xong, Trần Tử Hào cởi giày nằm trên giường.

Nhưng hắn chỉ nằm hai giây liền bật dậy, sau đó sờ tới sờ lui trên nệm.

“Anh làm gì vậy?” Hạ Triển ngạc nhiên hỏi.

Tuy rằng lão tử muốn đạp mấy phát trên giường nhưng chưa có làm nha!

Cho nên một giây sau, hắn nhìn thấy Trần Tử Hào lặng lẽ xốc nệm lên!

Phía dưới nệm, bao cao su đủ mọi màu sắc đang mở party!

Cái này chưa tính, bao cao su gì gì đó, lo cho lời đồn thổi phong phanh “Thối nát phóng đãng xa hoa dâm dật” của Trần Tử Hào cũng có thể lý giải đi…

Thế nhưng cái còng tay bóng loáng dùng làm cái rắm gì!

Trần Tử Hào nhấc lên cái còng tay đặt dưới gối đầu, cười xấu xa nói: “Xem ra bọn Tiểu Trần nghĩ em rất khó làm.”

Con mẹ nó, anh nói cái gì.

Tiếng gió thổi lớn quá không có nghe được.

Hạ Triển cả kinh đến cằm đều rớt xuống đất! “Anh anh anh… Anh bỏ dưới gối đầu làm cái gì?”

“Trừ tà.” Trần Tử Hào cười nhẹ.

Trừ tà? Đây quả thật quá ngây thơ.

Một lần nữa Hạ Triển quyết định muốn biết chính xác chỉ số thông minh của Trần Tử Hào!

Tuy rằng không có tình địch quấy rối, nhưng Hạ Triển vẫn không có manh mối về chuyện theo đuổi nhiệt tình mãnh liệt.

Bởi vì muốn gửi cho Tạ Nguyên một tin nhắn ngắn “vừa anh tuấn vừa mê người”, hắn đã làm ổ trên giường loay hoay điện thoại di động loay hoay nửa giờ.

Nên nói cái gì đây?

“Ăn chưa?” Vô ích, giờ là giờ đi ngủ rồi.

“Đã ngủ chưa?” Trừ ăn và ngủ không còn gì khác để hỏi sao?

“Rửa chân chưa?” Con mẹ nó, mệt mình còn nghĩ ra được!

Meo ô —!

Hạ tiểu miêu thống khổ co quắp trên giường.

Trần Tử Hào ở một bên buồn cười hỏi: “Thật ra em chưa nói qua chuyện yêu đương đúng không?”

“Cái rắm! Đương nhiên đã nói qua rồi!” Hạ Triển giơ ngón giữa lên.

Nói qua hai tháng rồi đó!

“Nha —” Trần Tử Hào phát ra một tiếng trường âm tràn ngập hoài nghi.

Hạ Triển cầm điện thoại di động ở trên giường táo bạo lăn lộn!

“Ngày hôm nay còn muốn nghe truyện cổ tích trước khi ngủ nữa à?” Trần Tử Hào rất không thức thời mà hỏi thăm.

“Nghe em gái anh đấy! Cái truyện thối nát!” Hạ Triển chổng mông che đầu, giống như một con rùa lớn!

“Truyện cổ tích hôm nay không giống như vậy. Khụ, ngày xửa ngày xưa, lại có một bé mèo cái xinh đẹp…” Trần Tử Hào vừa kể vừa cười.

Con mẹ nó, tên này muốn tìm đường chết sao!!!

Hạ Triển hít sâu một hơi, vén chăn sải bước chân trần đi tới, đè xuống cái miệng đang thao thao bất tuyệt của Trần Tử Hào!

Mặc dù là đại thúc, nhưng môi vẫn rất mềm mại.

Hạ Triển giật mình, trên mặt bắt đầu ửng đỏ, dùng mắt thường cũng trông thấy được đang nhanh chóng khuếch tán!

Trần Tử Hào rất ôn nhu cầm tay Hạ Triển, từ miệng mình kéo ra, sau đó vươn tay kia nhẹ nhàng kéo cổ áo Hạ Triển, kéo hắn xuống.

Hạ Triển có chút không hiểu nổi tình huống, ngơ ngác như tượng gỗ mặc hắn thao túng.

Ngay lúc miệng hai người chỉ còn cách nhau một phân, hệ thống EQ cao của chuyên gia yêu đương Hạ tiểu miêu đột nhiên khởi động!

Đại thúc anh rất… Muốn! Cắn! Người! Sao!?

Cho dù ngày hôm nay anh bị Tạ Nguyên cự tuyệt triệt để cũng không thể làm thế để hả giận được chứ!

Vừa nghĩ đến đây, Hạ đại hiệp vận khởi công lực toàn thân, xuất ra một Bài Vân chưởng nội lực kinh hồn!

Một chưởng liền vỗ cho giáo chủ tà giáo tẩu hỏa nhập ma muốn cắn người vật xuống giường!

“Tôi cho anh cắn người này!” Vẻ mặt Hạ đại hiệp nghiêm nghị chính khí!

Trần Tử Hào: “…”

Hạ Triển vỗ vỗ tay, xoay người bò lại trên giường mình.

Hắn cảm thấy trước ngực mình có chiếc khăn quàng đỏ đang bộc phát tiên diễm!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens~~~~! Nhảy điệu múa Mông Cổ~~~ ╭(′▽‵)╯╭(′▽‵)╯╭(′▽‵)╯Hôm nay chúng ta phát triển thật kỳ thật vui vẻ… Chọt chọt hai đầu ngón tay >////

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio