Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cực Phẩm
Vẻ mặt Tạ Nguyên hắc tuyến đi phía trước, Thẩm Phóng ăn mặc hết sức nghiêm túc cầm một bó hoa cúc theo sau.
Nếu như không phải vẻ mặt tên này nhộn nhạo cười tiện, thoạt nhìn quả thật như muốn đi tảo mộ được chứ…
Lúc ăn cơm tối xong trở về phòng ngủ, Thẩm Phóng để bó hoa xuống trên mặt đất, sau đó nghiêm trang leo lên giường trên Tạ Nguyên nằm.
Tạ Nguyên thở phào một cái, nhấc chân đá cúc hoa xuống dưới giường Phì Tử Tam.
Thấy liền xui!
Thế nhưng sáng sớm ngày thứ hai Tạ Nguyên vẫn tỉnh lại trong lòng Thẩm Phóng.
Nhị hoá ngủ vô cùng kém, cả người đè Tạ Nguyên ở phía dưới gắt gao ôm lấy nhưng lại mặt dán mặt!
Thoạt nhìn vô cùng giống như cố ý!
Tạ Nguyên sợ hãi đẩy người ra, cảm thấy đùi mình bị một cái gì đó cứng rắn đâm vào rất đau…
“Tại sao anh lại ở trên giường của tôi?”
Không sai, chính là “lại”.
Thẩm Phóng ngáp một cái, đại ngôn bất tàm [] nói: “Ngày hôm qua không ngờ lại rớt xuống.”
[] Đại ngôn bất tàm: nói khoác mà không biết ngượng.
Tráng sĩ ngài rơi đến thật chuẩn!
Tạ Nguyên hừ lạnh một tiếng, xuống đất thay quần áo chuẩn bị rửa mặt.
Cởi ra áo ngủ sọc kẻ lộ ra eo nhỏ mảnh khảnh thật là vô cùng hữu ái.
Thẩm Phóng không để mất thời cơ vươn tay ôm một cái, hôn nhẹ lên tai, vô lại nói: “Sáng nay bà xã muốn ăn gì?”
“… Không cần anh quan tâm.” Tai Tạ Nguyên đỏ bừng giãy ra, tim đập rộn lên.
Vì vậy, trong những ngày kế tiếp, Thẩm Phóng Phóng đã được chỉ điểm rất có ngộ tính càng không ngừng nỗ lực thông qua các loại phương pháp vô cùng nghiêm chỉnh theo đuổi Tạ Nguyên.
Ví dụ như…
“Bà xà bà xã, nhanh mở cửa sổ đi!” Buổi tối, Tạ Nguyên đang an tĩnh đọc sách trong phòng ngủ, đột nhiên nhận được điện thoại.
Vừa mở cửa sổ ra nhìn, một ngọn lại một ngọn đèn Khổng Minh chậm rãi nhẹ nhàng đi tới từ phía trước cửa sổ.
Bông vải màu trắng dày được ánh lửa chiếu thành nhàn nhạt vàng, vô cùng ấm áp.
Hơn nữa trên mỗi chiếc đèn đều viết chữ.
Như là “Thẩm Phóng yêu Tạ Nguyên”, “Cả đời không đổi”, “Chấp nhận anh đi van em”…
Lại như là “Thật ra anh ở phía dưới cũng có thể or”, “Một nghìn thâm tình beep”, “Chủ tịch Thẩm Phóng hội thể dục vận động ba ba ba đến từ Trung Quốc”…
Tạ Nguyên bị các chữ được ánh lửa rọi sáng khiến cho khuôn mặt nhỏ đầy ngạc nhiên rồi đột nhiên trầm xuống!
Sau đó ‘cộp’ một tiếng đóng cửa sổ lại.
Hết sức vô tình!
Lại như sau…
“Bà xà bà xã, nhanh mở cửa sổ đi!” Buổi tối, trong phòng ngủ, Tạ Nguyên đang tập chống đẩy hít đất luyện lực cánh tay để càng thêm mạnh mẽ hành hung bệnh tâm thần lại đột nhiên nhận được điện thoại.
Vừa mở cửa sổ ra nhìn, Thẩm Phóng ôm một cây đàn ghita đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn Tạ Nguyên, cười đến rất tuấn tú, thanh âm rất từ tính: “Bà xã, để anh hát cho em nghe.”
Mic hay loa đều đầy đủ mọi thứ, dây điện kéo từ phòng ngủ lầu một ra ngoài trông vô cùng chuyên nghiệp.
Dưới ngón tay thon dài của Thẩm Phóng đàn ghita phát ra một chuỗi nốt nhạc nhu lượng nhẹ nhàng, theo gió đêm ôn nhu bay vào trong tai Tạ Nguyên.
Thiếu niên anh tuấn vận bạch y ôm đàn hát tình ca giữa tiết hè gì gì đó quả thật không thể mỹ hảo hơn được nữa!
Tạ Nguyên đè ngực, cảm giác có chút mê muội.
Sau đó Thẩm Phóng liền quay mic hắng giọng một cái, tình ái dào dạt hát: “A~ Áo! A~ Áo ải! A tắc địa a tắc đao []…!
[] Đây là thần khúc “Thấp thỏm” của Cung Lâm Na. Các bạn có thể nghe ở đây: Link.
Bài hát này đầy đủ để biểu đạt được hết tâm tình thấp thỏm bất an xấu hổ khi đang đối mặt với tình yêu của Thẩm Phóng Phóng!
Điên!
Nhị khuyết chính là nhị khuyết!
Tạ Nguyên hít vào một ngụm khí lạnh, ‘phanh’ một kéo nát cửa sổ!
Thuỷ tinh cũng rơi lả tả luôn!
Vì vậy, trải qua vô số lần sự kiện cầu ái kịch liệt lãng mạn, cùng với sự kiện linh dị vô luận mỗi ngày Thẩm Phóng ngủ ở chỗ nào thì sáng sớm hôm sau đều chuẩn xác xuất hiện trên giường Tạ Nguyên, rốt cuộc trong lúc đó hai người va chạm ra tia lửa tình yêu nóng cháy sau đó liền thật vui vẻ mà cùng một chỗ… Sao?
Thật ra không có đâu!
Mà là rốt cục Tạ Nguyên đã triệt để xác định rõ ràng sự thật Thẩm Phóng là một tên bệnh tâm thần.
Đây thật là quá bi thương…
Ban đêm một ngày nọ, Tạ Nguyên đang lên mạng trong phòng ngủ, không mục đích lướt Weibo!
Bây giờ hắn không có bất kỳ tâm tình gì mà đi làm chuyện khác.
Bởi vì cứ mấy ngày nay, mỗi ngày Thẩm Phong đều căn đúng giờ này tạo… kinh hỉ cho mình.
“Mình như thế này chưa tính là chờ mong nhỉ…?” Tạ Nguyên vừa lầm bầm lầu bầu vừa tâm tình phức tạp mở ra Weibo của bạn học trong trường ——
“Tình yêu say đắm chấn động lòng người đột phá giam cầm của thế tục! Tiểu ca si tình huyết lệ loang lổ ngàn dặm đường giảo cơ(gay)!”
Phía dưới đề mục là một chuỗi dài ảnh chụp, ghi chép mỗi ngày Thẩm Phóng ở dưới phòng ngủ A của nam sinh làm cái mà người ta gọi là hoạt động cầu ái vô cùng nghiêm chỉnh!
Khu bình luận có một đám muội tử đang điên cuồng ngả đặc mà túm lại một chỗ hô to!
Thỉnh thoảng có mấy hán tử không hiểu phong tình trả lời lại nói ghét nhất cơ lão gì gì đó đều bị nhóm đại quân muội tử hung tàn phun lại!
Vô cùng hỉ văn nhạc kiến []!
[] Hỉ văn nhạc kiến: vui tay vui mắt, hình dung rất được hoan nghênh.
Tạ Nguyên kéo xuống phía dưới xem thêm một chút, ánh mắt dần dần trở nên rất nhu hòa.
Mặc dù tên Thẩm Phóng kia là một bệnh tâm thần.
Nhưng mà một bệnh tâm thần rất nghiêm túc được chứ!
Đang lúc Tạ tiểu mỹ nhân dâng trào cảm xúc, hắn lại nhận được điện thoại của Thẩm Phóng.
“Bà xã bà xã, nhanh mở cửa sổ!”
Ngày nào cũng một phát thế này!
Tạ Nguyên mở cửa sổ ra, ló đầu nhìn xuống.
“A a a a a ——!” Một tiếng thét chói tai thê thảm từ phía trên truyền đến, sau đó một bóng người đen thùi lùi giáng xuống từ trên trời, ‘bộp’ một tiếng đập gãy dây phơi quần áo sau đó kéo theo dây thừng bắn đi!
Vì vậy, Tạ Nguyên liền trơ mắt nhìn Thẩm Phóng Phóng mạng vô cùng lớn khó khăn dừng ở rào chắn sân thượng lầu bốn sau đó vừa kêu to “Con mẹ nó đau tay quá” vừa tiếp tục hạ xuống một đường kéo luôn chậu hoa lầu ba quần lót lầu hai cuối cùng chổng vó rơi vào hàng rào một bụi cây lầu một…
Cái cảm giác tiết tấu nhảy lầu tự sát này!
Nếu như Cố Phong thấy một màn này nhất định sẽ cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần hồi ức mối tình đầu nhị hóa được chứ…
“Thẩm Phóng!!!” Sự tình phát sinh quá bất chợt, Tạ Nguyên ngây ra một lúc, sau đó hướng về phía dưới lầu hô to.
Tiếng la tê tâm liệt phế ruột gan đứt đoạn.
Vô cùng cảm động!
“… Tạm thời anh còn sống!” Thẩm Phóng đáng thương đáp lại.
Sau đó Tạ Nguyên giống như một trận gió vọt xuống phía dưới!
Khi cậu chạy đến dưới lầu thì Thẩm Phóng đáng thương đã bị một đám quần chúng nhiệt tâm sớm chờ dưới lầu cầm hạt dưa coca khoai tây chiên vừa ăn vừa dự định xem náo nhiệt cứu ra từ trong hàng rào, muội tử vốn cầm di động định thu hình lại cũng bấm gọi điện thoại cấp cứu, thật sự là nhân gian xử xử hữu chân tình (nơi chốn nhân gian có nhân tình)!
Trên mặt Thẩm Phóng vẽ hai đường máu, quần áo cũng hỏng, sắc mặt tái nhợt ôm chân, đau đến hít khí lạnh.
“Anh thế nào rồi?” Tạ Nguyên đẩy đoàn người ra chen vào, lòng nóng như lửa đốt lại không biết mình có thể làm chút gì.
“Hắc hắc, bà xã, anh không sao.” Thẩm Phóng há miệng run rẩy giơ tay hình chữ “V”, vẫn cười đến rất dâm tiện!
Tạ Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vành mắt vẫn không thể nén được đỏ lên, nhưng lại vô cùng không bị cản trở mà nắm chặt tay Thẩm Phóng, giọng nói phát run: “Anh cũng quá không cẩn thận, làm sao lại ngã xuống từ phía trên?”
Thẩm Phóng thân tàn chí kiên, cắn răng nhịn đau từ túi dưới mông lấy ra một cái hộp nhỏ, cười nói: “Vốn anh nghĩ thắt sợi dây treo xuống dưới, vừa vặn dừng ở phía trước cửa sổ của em…”
Mợ nó lại đứt luôn sợi dây!
Gian thương!
Trong lòng Thẩm đại thiếu gia hận hận đâm đâm tiểu nhân kia!
Tạ Nguyên mở to hai mắt nhìn nhẫn cặp trong hộp, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng đỏ một mảnh vô cùng hữu ái!
Trong nháy mắt mọi người liền sôi trào, bảy miệng tám lời thảo luận việc tất yếu là sau khi mỹ thiếu niên đeo nhẫn lên thì án ngã anh tuấn tiểu ca xuống đất hôn lưỡi năm phút!
Dưới áp lực bài sơn đảo hải và ánh mắt chăm chú khó có được ôn nhu nghiêm túc của Thẩm Phóng, Tạ Nguyên lặng lẽ cầm lên một chiếc nhẫn, sau một lát chần chờ rồi cúi đầu siết trong lòng bàn tay.
Trước mặt mọi người đeo nhẫn gì gì đó quá khảo nghiệm độ dày da mặt của Tạ Nguyên được chứ!
Sau đó, trong một tràng tiếng hoan hô kịch liệt, Thẩm Phóng Phóng bị đưa lên xe cứu thương!
Đến cuối cùng là không đúng chỗ nào…
Trong phòng bệnh, trên đùi Thẩm Phóng cố định thạch cao tội nghiệp nằm ở trên giường.
Gãy xương mác chân gì gì đó…
Tạ Nguyên vô cùng buồn bực nhớ tới mấy tháng trước đây mình cũng từng gãy xương đúng vị trí này.
Duyên phận đúng là tiểu yêu tinh ma nhân!
“Bà xã, đưa tay cho anh.” Thẩm Phóng chăm chú nhìn Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên chần chờ một chút, chậm rãi vươn tay.
Trên ngón giữa thon dài xinh đẹp đã đeo một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản.
Sau đó, nhất thời Thẩm Phóng liền nhộn nhạo đến không thể tự thoát ra được! Khó khăn đứng dậy kéo Tạ Nguyên chặt vào ngực sau đó nâng cằm lên, hoàn toàn là tiết tấu cưỡng hôn!
“Đừng mà…” Tiểu Tạ Nguyên ngây thơ kinh hoảng trốn về phía sau.
“A! Chân đau!” Thẩm Phóng cười hì hì lấy chân đau uy hiếp.
Chính là ti bỉ hạ lưu như thế!
Thân thể Tạ Nguyên cứng đờ, bất đắc dĩ đứng im.
Hôn lưỡi năm phút đồng hồ gì gì đó chỉ cần nghĩ một chút liền vô cùng lãng mạn nóng bỏng!
Không cách nào dùng từ hình dung được chứ!
Thẩm Phóng Phóng chiếm hết tiện nghi ôm mỹ nhân về, hiển nhiên mấy lần bạo lực mấy ngày nay cũng không uổng.
Hai tháng sau, trong nhà Thẩm Phóng.
“Bà xã, chủ động hôn anh một cái.”
“Em không muốn…”
“A! Chân đau!”
“Bà xã, lại đây cho anh ôm một cái.”
“Anh đừng quấy nữa mà…”
“A! Chân đau!”
“Bà xã, cởi quần áo chúng ta tắm uyên ương.”
“Anh phiền quá…”
“A! Chân đau!”
Tạ Nguyên đành phải phiền muộn mà đi xả nước tắm.
Có ai có thể nói cho hắn biết hay không, đến cuối cùng là bao giờ hỗn đản Thẩm Phóng này mới hồi phục?
~~
Đèn Khổng Minh
Xương mác