Sau khi lên xe, người đàn ông liền nói địa chỉ của bến xe, cách đây cũng không xa, là bến xe có rất nhiều người.
Khương Bạch cuối cùng cũng cởi bỏ phòng bị và cảnh giác.
Trên đường, người đàn ông nói với Khương Bạch tình huống của mình.
Khương Bạch mới biết được Giao Hàng Giây là công ty vận chuyển mới được mở không lâu lắm, người đàn ông to cao này -- tên là Hà Miểu, cùng với các anh em xuất ngũ khác mở công ty kinh doanh.
Khai trương mấy tháng nay rồi nhưng chẳng đắt khách tí nào, Khương Bạch xem như là khách hàng thứ nhất của bọn họ.
Khương Bạch cũng kể cho Hà Miểu nghe hồi nãy bọn họ có mâu thuẫn với một công ty giao hàng khác.
Hai người càng nói càng hăng, cười cười nói nói bảo đây là duyên phận.
Nửa giờ sau, bọn họ đã tới bến xe.
Hà Miểu vừa xuống xe, liền cùng những người chung quanh chào hỏi, sau đó giới thiệu Khương Bạch với đoàn xe của Giao Hàng Giây, "Đây đều là người của công ty chúng tôi, người khá nhiều, có nói cậu cũng không nhớ hết tên họ đâu, cậu có thể gọi biệt danh của họ —— anh shipper, tên này nghe thân thiết này."
Người của đoàn xe sôi nổi cười nói: "Đúng vậy, gọi chúng tôi là anh shipper được rồi."
Khương Bạch nhìn một vòng, thể trạng của tất cả mọi người không khác Hà Miểu cho lắm, mỗi người đều treo nụ cười hàm hậu nhiệt tình trên mặt.
"Chào mọi người." Khương Bạch lấy mũ rơm xuống, chào hỏi với bọn họ.
"Tiểu Khương, chào nhá chào nhá..." Thật vất vả mới nghênh đón được khách hàng thứ nhất, mấy anh shipper nhiệt tình đến không ngờ, bọn họ để nhóm Khương Bạch ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, vài người đi qua bên kia dỡ hàng.
"Ấy, mấy cái label này không phải của công ty chúng ta..." Đột nhiên có người lên tiếng.
Trong lòng Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh lộp bộp ——
Quên mất tiêu cái này rồi!
Đáy mắt hai người nhiễm một tầng sầu lo, sợ bọn họ sẽ để ý rồi không chịu giao hàng nữa.
Hà Miểu lại vẫy vẫy tay, "Là đơn của cái công ty giao hàng thất đức nào đó! Trước đó Tiểu Khương bị công ty này lừa ký hợp đồng, ai dè đâu công ty làm ăn sống nhăn, đột ngột tăng giá không nói, rồi còn bắt trả tiền liền chứ không cho trả tháng, không chịu thì không giao...!Nên Tiểu Khương mới tìm đến hợp tác với chúng ta đấy!"
"Thì ra là thế!" Người nọ đồng tình nhìn Khương Bạch, sau đó vẻ mặt trịnh trọng bảo đảm: "Tiểu Khương à, cậu cứ yên tâm, tụi tôi không có giống mấy cái công ty lừa đảo làm ăn thất đức đâu, đã báo giá là chỉ có một giá một, không tăng giá giữa chừng."
"Mấy cái labels ghi địa chỉ này cũng không sao, để tụi tôi làm lại cho." Người nọ lấy cái máy in labels, đánh từng đơn một, sau đón dán đè lên labels cũ.
Lòng tốt như vậy khiến hốc mắt Khương Bạch nóng lên, "Cảm ơn ạ..."
"Không có gì không có gì..."
"Đúng rồi, địa chỉ bên bán được ghi cụ thể hay là ghi tắt vậy ạ?" Thẩm Nam Tinh hỏi.
Người đánh đơn dừng một chút, nói: "Thường thì chúng tôi ghi địa chỉ của trạm trung chuyển ở trấn trên, nhưng nếu cậu muốn ghi rõ địa chỉ cụ thể thì chúng tôi cũng làm được..."
"Đừng đừng, địa chỉ trạm trung chuyển ở trấn trên là được rồi, đừng ghi địa chỉ cụ thể! Với cả nếu có người cố ý hỏi các anh địa chỉ cụ thể của bên bán, hy vọng các anh có thể bảo mật." Thẩm Nam Tinh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Người đánh đơn cười cười, "Yên tâm đi, bảo hộ sự riêng tư của khách hàng là trách nhiệm của chúng tôi."
Chờ đổi hết labels xong thì trời cũng đã rạng sáng.
Sau khi Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh cảm ơn bọn họ lần nữa, tâm tình vui sướng lái xe vận tải rời đi
Trên đường trở về, lái xe đổi thành Khương Bạch.
Thẩm Nam Tinh ngồi ở ghế phó lại, mặt mày tươi cười, tâm tình rất tốt.
Tìm được công ty giao hàng vừa thích hợp vừa đáng tin, tâm tình sao lại có thể không tốt cho được!
Y cười hỏi Khương Bạch: "Đại Bạch, cậu nói đây có phải là hết rủi tới may không?"
"Hết rủi tới may là gì ạ?" Ở ghế sau, Khương Chanh đã tỉnh lúc dỡ hàng nên ngủ không được nữa, bé nghe thấy Thẩm Nam Tinh nói bèn hỏi lại.
Thẩm Nam Tinh giải thích: "Hết rủi tới may chính là sau khi gặp nhiều chuyện không tốt, thì chuyện tốt sẽ xảy ra.
Tỷ như lần này, chúng ta đụng phải công ty giao hàng thất đức, nhưng lại gặp được mấy chú tốt bụng ở Giao Hàng Giây."
Khương Chanh cái hiểu cái không gật gật đầu, lại hỏi: "Sau này chúng ta sẽ còn gặp được chuyện tốt chứ ạ?"
"Tất nhiên rồi!" Thẩm Nam Tinh cười khoe hàm răng trắng, quay người lại nhẹ nhàng xoa đầu bé Chanh, tự tin nói: "Chúng ta sẽ còn gặp được rất nhiều chuyện tốt, đúng không Đại Bạch?"
Khương Bạch cười gật gật đầu, "Đương nhiên!"
Vừa nói vừa cười, ba người đã tới nhà.
Vừa xuống xe, Thẩm Nam Tinh liền giục Khương Bạch và bé Chanh đi tắm, còn y thì vào hệ thống bán hàng sửa lại mã vận chuyển cho đúng.
"Oáp..." Thẩm Nam Tinh đánh chữ, bất tri bất giác ngáp một cái.
Khương Bạch vừa lúc tiến vào, "Mệt không? Còn lại để tớ làm, cậu nghỉ ngơi trước đi..."
"Đừng, làm việc phải đến nơi đến chốn, hơn nữa tớ sắp làm xong rồi! Bé Chanh đâu? Ngủ rồi hả?" Thẩm Nam Tinh hỏi Khương Bạch.
Khương Bạch ngồi xuống ở một bên, "Tắm xong mệt quá nên ngủ rồi."
"Vậy là tốt rồi, hôm nay thấy tội bé Chanh ghê, đi theo chúng ta cả đêm..." Thẩm Nam Tinh một bên cảm thán, một bên nhịn không được nói: "Đều là do cái bọn giao hàng ác ôn kia, nếu không phải là do bọn họ lật lọng, làm trái với hợp đồng, chúng ta cũng sẽ không bận đến bây giờ!"
"Chuyện này bỏ qua đâu có dễ vậy được!" Thẩm Nam Tinh gào mồm, tức giận bất bình nói, "Chờ giao hết đơn hàng xong là tớ tới tiệm bọn họ nói cho ra lẽ, để người ta biết đức hạnh của công ty bọn họ là cái dạng gì, để tránh sau này có người bị lừa vào tròng lần nữa!"
"Tìm anh ta nói cho ra lẽ là được rồi..."
Khương Bạch nói còn chưa dứt lời, Thẩm Nam Tinh liền bùng nổ.
Anh lập tức bổ sung nói: "Ý của tớ là chúng ta có thể bảo vệ quyền lợi bằng pháp luật! Đừng quên, chúng ta với bọn họ có ký hợp đồng hẳn hoi, mọi điều kiện đều được liệt kê trên hợp đồng, trước đây bọn họ đã thất hứa, thì phải chịu trách nhiệm với việc đó!"
Bàn tay bận rộn của Thẩm Nam Tinh dừng một chút, "Ý của cậu là, khởi tố?"
Khương Bạch gật đầu.
"Khởi tố thì cũng được, nhưng bọn họ nhiều lắm cũng chỉ bị phạt bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, quá nhẹ nhàng rồi!" Trong lòng Thẩm Nam Tinh nảy ra một ý kiến, y cười khà khà hai tiếng, lặng lẽ nói một câu bên tai Khương Bạch.
Khương Bạch ngẩn người, rồi cười lên.
"Được, theo ý cậu vậy!"
Hai người lại bận rộn một hồi, rạng sáng giờ mới làm xong.
Mệt mỏi một ngày, nhất là mấy công việc dùng thể lực như dỡ hàng hóa này nọ, thể xác và tinh thần mỏi mệt không nói, cơ bắp cũng đau đớn không thôi.
Bọn họ cũng không có sức để lên mạng, lướt lướt Weibo, tắm sơ qua rồi ai về phòng nấy ngã đầu ngủ.
Một đêm yên giấc.
Sáng sớm Khương Bạch rời giường làm cơm sáng, chờ sau khi Khương Chanh ăn xong, anh cùng Thẩm Nam Tinh lại lên núi hái trái cây.
Lại là một ngày bận rộn.
Cho đến buổi chiều giờ, dưới sự trợ giúp của bé Chanh, bọn họ đã đóng hàng xong.
"Giờ vẫn còn sớm, tơ đi đưa hàng, cậu ở nhà nấu cơm đi, lúc tớ về là có cơm ăn luôn!" Thẩm Nam Tinh kiến nghị.
Khương Bạch đang muốn nói chuyện thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu nhìn màn hình, trên đó viết hai chữ "Hà Miểu".
Khương Bạch lập tức bắt máy: "Alo? Dạ, tụi em đóng hàng xong rồi, số lượng giống với ngày hôm qua, giờ tụi em định chạy lên trên trấn...!Sao ạ? Vậy cũng được ạ? Có làm phiền các anh lắm không? Dạ dạ, em cảm ơn..."
Lúc Khương Bạch cúp điện thoại, Thẩm Nam Tinh cầm mũ rơm, chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh vội vàng gọi Thẩm Nam Tinh lại: "Sau này chúng ta không cần đưa hàng lên trấn nữa..."
"Ủa? Sao vậy? Không phải bên Giao Hàng Giây xảy ra chuyện gì chứ?" Trái tim Thẩm Nam Tinh sợ tới mức đập bình bịch.
Không thể nào?
Y thấy mấy người bên Giao Hàng Giây rất thành thật mà ——
"Không phải như cậu nghĩ đâu!" Khương Bạch cười nói: "Anh Hà Miểu vừa mới gọi tới, anh ấy nói sau này chúng mình không cần tự đưa hàng lên trấn, chỉ cần mỗi ngày thông báo trước số lượng hàng hoá cho bọn họ, mấy anh shipper sẽ tới đây lấy hàng đi."
"Phục vụ tận tình vậy luôn!"
Thẩm Nam Tinh vui vẻ rất nhiều, ấn tượng tối với công ty giao hàng ác ôn kia lại càng kém.
Cái loại công ty làm ăn thất đức như vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.
Y nhịn không được cứ mãi mong chờ đến cái ngày hoàn thành hết xong hết mọi việc.
Thiên lí tuần hoàn, ác giả ác báo, không phải không báo, mà là do chưa tới lúc mà thôi ——
Nhưng y nóng lòng quá rồi!
Mấy anh shipper đến lúc giờ.
Khương Bạch nghĩ thầm, hẳn là lúc Hà Miểu cúp điện thoại đã bảo bọn họ tới đây.
Giờ này không biết họ đã ăn cơm chưa ——
"Các anh ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn để em..."
Khương Bạch đang muốn nói đi nấu cơm, hai anh shipper vội xua tay, "Ăn rồi ăn rồi, trước khi tới đây tụi tui ăn cơm hộp rồi...!Đây là hàng ngày hôm nay gửi hả?"
"Dạ, số lượng ngày mai cũng giống hôm nay nha."
"Ừ, để tụi tui bê lên xe..."
Hai anh shipper lập tức bận rộn, Khương Bạch cùng Thẩm Nam Tinh cũng không đứng im được, bèn giúp đỡ bưng bê, anh shipper khuyên vài câu, bọn họ cũng không dừng lại, nên họ cũng không khuyên nữa.
Không đến mười lăm phút, toàn bộ hàng hoá đã được bê lên xe.
"Tụi tui đi trước à, có gì liên hệ nhá!" Hai anh shipper lên xe, rồi rồ ga chuẩn bị chạy.
"Chờ một chút..." Khương Bạch gọi bọn họ lại, xoay người vào nhà ôm một thùng đào chưa được đóng gói ra, "Cái này là nhà tụi em trồng, mấy anh ăn thử nha."
"Này..." Hai anh shipper nhìn lẫn nhau, cự tuyệt nói: "Tụi tui không lấy đâu, này không hợp quy củ!"
"Gì mà không hợp quy củ, các anh tới đây giúp tụi em giao hàng, thì tụi em cũng phải chuẩn bị trà nước cho mấy anh chứ? Nước thì không có, chỉ có trái cây là nhiều thôi!" Thẩm Nam Tinh không khỏi phân trần đem trái cây nhét vào trong xe, còn đóng cửa xe dùm bọn họ, rồi sau đó xua xua tay: "Trời tối rồi, trên đường chú ý an toàn nha."
Hai anh shipper cũng không làm kiêu, cười gật gật đầu, lái xe rời đi.
"Quào, coi như hôm nay xong việc, tối nay chúng ta có thể ngủ sớm!" Thẩm Nam Tinh một bên duỗi em, một bên xoa cổ.
Khương Bạch cũng nhịn không được xoa bóp cánh tay đau nhức.
"Ba ơi, tay ba đau ạ? Con xoa bóp cho ba nha..." Khương Chanh kéo Khương Bạch ngồi xuống, niết niết cánh tay của anh.
Hình ảnh rất chi là phụ từ tử hiếu.
Ở một bên, bệnh đau mắt của Thẩm Nam Tinh lại tái phát, y cố ý ồn ào: "Bé Chanh, cổ của chú cũng đau."
"..." Khương Chanh chau mày suy nghĩ một hồi, rồi sau đó lon ton dọn cái ghế, ngồi song song với Khương Bạch, nói: "Chú Thẩm ơi, chú ngồi cạnh ba đi, con xoa cả hai người cùng lúc luôn."
"Ha ha ha...!Cảm ơn bé Chanh nha, chú giỡn thôi nè, cổ của chú không có đau, bé Chanh không cần xoa." Thẩm Nam Tinh ôm Khương Chanh ngồi xuống.
Khương Chanh giãy giụa muốn đi xuống, "Cánh tay của ba đau, để con xoa cho ba..."
"Tay ba không có đau..."
Ba người chơi đùa, không khí rất tốt, ngay cả Đào Đào bị xích ở ngoài cũng nhịn không được sủa vài tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Đào Đào..." Lực chú ý của Khương Chanh lập tức đã bị Đào Đào hấp dẫn, bé chạy tới chơi cùng nó.
Brừm brừm——
Tiếng tin nhắn lỗi thời vang lên.
Khương Bạch theo bản năng nhìn vào di động, thấy rõ nội dung tin nhắn, sắc mặt của anh nháy mắt đại biến.
"Xảy ra chuyện rồi!"