Ảnh Đế Mất Trí Nhớ

chương 1: 1: nhân vật chính

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối tháng mười hai, trời trong xanh như được gột rửa.

Buổi lễ IC thời thượng long trọng sẽ được cử hành tại Hoài Hải, Ninh Thành.

Những chiếc siêu xe tập trung tại bờ biển, ánh đèn lộng lẫy, đèn flash như bùng nổ, thảm đỏ được trải một hàng dài trên bậc thang rộng lớn, nhịp trống vang dội khắp thành phố.

Hoàng hôn dịu dàng cũng không kém phần rực rỡ, từng gợn sóng liên tục vỗ nhẹ vào hàng đá ngầm, khiến những đốm sáng nhỏ bắn tung tóe bên bờ.

Hạ An rút điện thoại ra chụp ảnh, sau đó lại lười biếng tựa người lên cửa sổ xe một lần nữa, thổi thổi tóc mái mình: "Khi nào tôi mới lên sân khấu đây?"

Trợ lý vỗ vỗ chiếc váy dài của cô, đáp: "Nhân vật chính luôn xuất hiện cuối cùng."

Từ chốt màn cuối, nghe thì rất có trọng lượng nhưng phải ngồi chờ những hai tiếng đồng hồ thì quả thực không dễ dàng gì.

Chưa kể, váy dạ hội mà Hạ An mặc hôm nay lại chính là chiếc váy cao cấp, rất nặng.

Vì để giữ cho ống áo ôm ngực không bị rơi xuống nên được siết rất chặt.

Người dẫn chương trình hào hứng mở màn, buổi lễ long trọng được phát sóng trực tiếp trên mạng, Hạ An nhấp vào xem bình luận của mọi người nhưng thời gian càng trôi đi, những lời bình luận trực tiếp càng lúc càng ít.

Đừng nói là người xem, đến cô nhìn còn thấy mệt.

Cuối cùng, khi cô chuẩn bị chợp mắt chút thì trợ lý lại lắc lắc cánh tay cô nói: "Đến lúc lên sân khấu rồi!"

Hạ An hít sâu một hơi, sau đó lắc lắc đầu, đi từ xe tới sau hậu trường.

Cô xách theo đạo cụ, cất bước đi lên bậc thang.

Trên màn ảnh, mặt trời đã lặn nơi phía Tây, màn đêm bao trùm khắp nơi nhưng vào khoảnh khắc cô xuất hiện, làn da hoàn mỹ trắng sáng như ngọc đối diện với những ánh đèn chiếu từ trái phải, rõ là không có bất kỳ sự can thiệp chỉnh màu nào nhưng bức ảnh vẫn trắng hơn vài độ ngay tại khoảnh khắc ấy.

Một số nghệ sĩ đang ngủ gà ngủ gật lập tức ngồi ngay ngắn.

Hạ An mặc lên mình chiếc váy cưới màu hồng nhạt, lúc đi lại gió biển thổi tà váy bay phấp phới, làn váy tựa như những gợn sóng, bước chân theo tiết tấu âm nhạc, hơi thở nhẹ nhàng phiêu du, cơ thể linh động uyển chuyển.

Ở chương trình này mỗi một nghệ sĩ sẽ làm những động tác của riêng họ, và động tác của Hạ An là thả bồ câu trắng.

Cô tìm đúng vị trí camera, nâng chiếc lồng chim được trang trí bởi những cành hoa lên, nhẹ nhàng đẩy then chốt cửa lồng chim, ngay khắc cô cúi đầu, mái tóc dài phiêu du theo gió, bồ câu trắng bay vòng quanh người cô một vòng, sau đó ngoan ngoãn đáp xuống vai cô.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán...

Cô kinh ngạc nhướn mày nhưng điều nhỏ nhặt này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tiết tấu chương trình, cô vẫn vững vàng bước tới cuối thảm đỏ theo đúng dự kiến ban đầu.

Khoảnh khắc dừng bước chân, cô khẽ giơ tay lên gần bờ vai, bồ câu trắng lại không ngần ngại đậu lên đầu ngón tay cô, cô nghiêng người tung váy, trong tầm mắt cô, bồ câu trắng cất cánh bay về phía mặt biển.

Làn gió thổi tung mái tóc dài của cô, để lộ bờ vai rạng rỡ trắng tựa sương mai, đường cong trên dưới phù hợp đến lạ, cô nghiêng người tập trung lực về phía ngoài.

Đây là một động tác khó có điều nhờ luyện múa trong khoảng thời gian dài khiến cô có thể duy trì cảm giác cân bằng tuyệt vời.

Cô bắt đầu đếm thời gian, vẫn giữ nguyên động tác cho đến khi máy ảnh rời đi, sau đó mới bước xuống sân khấu.

Các nghệ sĩ ngồi bên dưới sân khấu vỗ tay.

Trên livestream, bầu không khí cũng lên tới đỉnh điểm.

[Ai nghĩ ra Ending pose vậy, làm tôi điên cuồng chụp màn hình.

]

[Cuối cùng cũng hiểu tại sao phòng làm việc của cô ấy chưa bao giờ mua bài PR, căn bản là họ không cần làm vậy, cô ấy quá đẹp rồi.]

[Một động tác tuyệt đỉnh.]

[Cuối cùng cũng tới màn này, chờ cả đêm là vì cô ấy.]

[Nói cô ấy hoa đán thuộc top lưu lượng đúng là không phải nói quá, suốt một tiếng đồng hồ buổi livestream tẻ nhạt chẳng hút mắt xem, cô ấy vừa xuất hiện, đã khiến độ hot và sức hút tăng lên vèo vèo.]

Bình luận khuấy đảo màn hình, lúc này Hạ An đã mặc áo khoác và đi tới hàng ghế ngồi dưới sự dẫn dắt của nhân viên.

Chỉ còn hai chỗ.

Nhân viên công tác ho nhẹ một tiếng: "Cái đó… Lần này chúng tôi không dán tên, mọi người đều tự chọn chỗ ngồi, giờ chỉ còn lại hai chỗ trống, chỗ còn lại kia là của thầy Dư."

Thầy Dư...

Trong giới giải trí này có nhiều nghệ sĩ họ Dư như vậy, trong trường hợp người đó dù không đi thảm đỏ cũng được ban tổ chức và các nghệ sĩ khác chủ động nhường lại vị trí trung tâm, thì chỉ có người đó mới khiến mọi người cam chịu làm vậy...

Ngoài Dư Thần thì còn ai vào đây.

Ngay thời khắc Hạ An nhận ra điều đó, thì phía đối diện lập tức truyền đến tiếng ho khan...là từ người quản lý của cô.

Chị Nguyệt nhìn cô với con mắt hình viên đạn, tức khắc, Hạ An đọc được bốn chữ: Cảnh cáo trừ lương.

Phải giữ khoảng cách với Dư Thần khi ở trước công chúng là điều được viết trong hợp đồng của cô, một quy định tất yếu.

Đương nhiên, cô cũng có thể không tuân thủ nhưng sẽ bị trừ lương.

Máy ảnh lại quét qua, bóng hình Hạ An lại xuất hiện, bắt đầu kích hoạt tính năng ăn dưa của người qua đường.

[Hạ An khó xử trước cái ghế kìa ha ha ha.]

[Ban tổ chức thật biết cách làm việc quá nhỉ, ai chẳng biết bức ảnh chụp chung đêm hôm trước, hai đại lưu lượng Hạ An và Dư Thần đã từ bỏ hào quang nhân vật chính, đứng cách nhau xa nhất có thể.

Chuyện này đã leo thẳng lên hot search và ngụ tại đó suốt ba ngày, giờ lại tới nữa ha ha ha.]

[Bây giờ mấy kiểu anh em như thể tay chân trong showbiz thật chẳng thú vị tí nào, thích mấy người sống thật với cảm xúc hơn, mau ngồi đi, ngồi đi Hạ An.]

Nhân viên công tác cũng nhớ lại chuyện đứng cách trời long đất lở lần đó nhưng lệnh của ông chủ họ không thể vi phạm, chỉ có thể lau mồ hôi lạnh trên trán: "Cô xem, hay là..."

"Không cần." Hạ An ngắt lời đúng lúc, sau đó quay đầu nhìn lại: "Tôi thấy phía sau vẫn còn chỗ ngồi, tôi bị viễn thị, để tôi ngồi phía sau đó, nhìn cho dễ."

[Cho mời diễn viên Hạ An thị lực 5.0 biểu diễn tiết mục: Trợn mắt nói dối.]

[Rõ ràng hàng ghế phía sau kia là hàng ghế dành cho nhân viên! Ghế cũng khác! Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hai người họ kém đến mức nào chứ, nữ minh tinh chiếm trọn spotlight trên thảm đỏ lại thà ngồi mép lề chứ nhất quyết không ngồi vị trí trung tâm!?]

[Cuối cùng có ai biết được câu chuyện giữa hai người bọn họ là gì không? Tò mò chết được, chẳng lẽ tình yêu ngầm trước đó của Dư Thần đã bật đèn xanh với cô ấy rồi?]

[Đừng đừng đừng, chỉ cần tưởng tượng hình ảnh hai người bọn họ yêu nhau tôi đã thấy kinh khủng rồi, hãy đoán những điều bình thường hơn đi.]

Dưới ánh mắt phức tạp khó hiểu nhưng cũng không kém phần hưng phấn tò mò của mọi người, Hạ An chọn ngồi ở hàng ghế xa nhất đằng sau.

Cô phải vất vả cực khổ làm việc cả đêm để kiếm từng đồng từng cắc một, sao có thể chấp nhận để nó tuột ra ngoài chỉ vì một người đàn ông.

Sau khi ngồi ổn định, đợi mãi mà vẫn chưa bắt đầu chương trình, mãi cho đến khi chỗ cửa truyền đến tiếng động, Hạ An mới nhận ra vấn đề.

Bọn họ đang đợi Dư Thần tới.

Mà cuối cùng thì thầy Dư nào đó cũng đã tới.

Ánh đèn sân khấu đã mờ đi đôi chút, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen vụt qua từ đằng xa, sau đó từ từ hòa vào những hàng ghế.

Có tiếng xì xào bàn tán, cùng với đó là rất nhiều những ánh mắt đang dõi theo.

Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn.

Đêm nay có trao giải.

Sau khi đi qua mấy giải thưởng vô thưởng vô phạt, giải thưởng quan trọng thứ nhất đã xuất hiện.

Nam diễn viên có giá trị thương mại cao nhất, người đoạt giải là Dư Thần.

Trên màn hình bắt đầu phát hình ảnh nổi bật, diễn viên người ta liều sống liều chết cũng chỉ chiếm thời lượng có một phút, vậy mà anh được chiếm thời lượng tận năm phút.

Mặc dù mới chỉ gia nhập giới giải trí có bốn năm, đóng phim tùy tiện hơn bất kỳ ai, muốn quay thì quay, mà không muốn quay thì nghỉ nhưng Dư Thần vẫn cống hiến được những cảnh quay kinh điển trên màn ảnh.

Trong đó cảnh bùng nổ nhất chính là cảnh vừa cởi áo vừa cắn điếu thuốc, dường như mỗi lần kiểm kê hormone lúc đêm khuya Hạ An đều có thể nhìn thấy hình ảnh này.

Theo như những gì họ nói, anh chính là một cậu chủ sống thư thả bất cần đời, tiến thân vào giới giải trí lấy tấm vé chơi chơi, kết quả lại có thể khiến bản thân hot hơn bao giờ hết.

Mặc dù Hạ An không có ấn tượng tốt đẹp hay cảm tình gì với anh nhưng cô vẫn phải thừa nhận một điều, anh có nhan sắc rất đỉnh, thời khắc mấu chốt có thể khiến người ta choáng váng đầu óc, bị mê hoặc chỉ trong chớp mắt.

Nghĩ đến một số chuyện không lành, cô nhanh chóng chuyển tầm mắt đi nơi khác, ho nhẹ tiếng, định nghĩ sang chuyện khác.

Kết quả cảnh này vừa hay lại bị máy quay quay lại được, còn bị người ta đăng lên Weibo.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

[Hạ An điên đến vậy sao? Ngay cả trao giải cũng không thèm xem!]

[Thật cạn lời, dù mối quan hệ giữa cả hai có kém thì cũng phải tôn trọng đàn anh chút đi, dù gì thì bộ phim điện ảnh của Dư Thần cũng được giới phê bình khen ngợi, lại còn ăn khách, nhận được cả giải thưởng nước ngoài, còn Hạ An thì sao, có nổi bộ điện ảnh nào có thành tích ra hồn chưa? Fans chỉ biết thổi phồng có phim truyền hình, không có phim điện ảnh, nói ra không biết ngượng à?]

[Ngôi sao lưu lượng lớn như cô ta, đến một bộ phim điện ảnh cũng không có? Kỹ thuật diễn cũng chỉ có thể đối phó với phim thần tượng, căn bản không đú lại nổi với màn ảnh lớn.]

[Nghe nói dạo gần đây cô ta đang thử Lưu Linh của đạo diễn Mộc và cô ta cũng đã đến đó rất nhiều lần.

Cmn, IP lớn như vậy sao đến lượt cô ta chen chân vào? Đừng có mơ nữa.]

……

Trong buổi trao giải, Hạ An cảm thấy điện thoại di động trên đùi rung.

Vừa mở ra đã thấy, là ảnh chụp màn hình Weibo do bạn thân Ninh Vân gửi tới: [Thật hay giả?]

Cô lướt qua một lượt, phát hiện rằng bạn mình đang hỏi về việc cô đi thử vai một bộ điện ảnh.

Hạ An cúi đầu gõ chữ.

Dâu nhỏ: [Thật, miếng bánh ngon như vậy, các tiểu hoa đán hay đại hoa đán trong giới đều đã thử vai rất nhiều lần.

Bởi vì nó đặc biệt quan trọng, cho nên phải thử riêng lẻ các cảnh đánh nhau, khiêu vũ, khóc lóc cũng là điều bình thường.]

[Hơn nữa đạo diễn cũng rất bận, phải sang năm mới khởi quay được, tớ đoán quá trình tuyển nữ chính chắc phải kéo dài mấy tháng cơ.]

Ninh Vân: [Vậy mấy tháng này cậu tính thế nào?]

Kế hoạch thì cô đã có, chỉ là cô đang suy nghĩ biện pháp thực hiện.

Dâu nhỏ: [Cậu biết Tinh Không Du Việt không?]

Ninh Vân: [Biết chứ, đây là chương trình gameshow về du lịch rất nổi tiếng mà.]

Dâu nhỏ: [Vậy cậu có biết không, bộ phim ngắn Tinh Lạc khá nổi tiếng năm ngoái chính là do bọn họ tài trợ để tuyên truyền chức năng camera của điện thoại di động?]

Ninh Vân: [Cái này tớ không rõ, có điều bộ phim ngắn ấy tớ cũng đã xem qua, giao diện khá đẹp, nhỏ và lạ mắt, lúc ấy nó còn hiện đầu trang chủ của tớ, tớ cũng đã mua chiếc điện thoại đó.]

Dâu nhỏ: [Ừm, tớ đã tra thử rồi, nhà tài trợ điện thoại di động này mỗi năm lại đổi một người đại diện mới, mấy năm nay đều được tuyển chọn trực tiếp từ chương trình gameshow.

Vì chương trình gameshow được phát sóng thành công, bọn họ sẽ căn cứ vào những đoạn cắt nổi bật nhất của khách mời nào đó rồi làm một kịch bản nhỏ, quay lại, làm vậy có thể truyền độ hot sang cho nhau.]

Ninh Vân: [A tớ biết rồi, cậu muốn tham gia chương trình gameshow này là vì muốn tranh thủ thể hiện tốt một chút, rồi làm người đại diện của hãng điện thoại kia đúng không? Như vậy thì cậu có thể được sản xuất riêng cho một bộ phim ngắn, có điều cậu muốn nó để làm gì?]

Hạ An cúi đầu gõ chữ: [Bởi vì đoàn phim điện ảnh Lưu Linh nói chuyện với tớ, nói bình thường tớ chỉ đóng phim truyền hình dài hai mươi, ba mươi tập, sợ tớ sẽ không nắm bắt được thời lượng của bộ phim điện ảnh, bởi vì nó ngắn hơn rất nhiều.]

Thật ra có thể hiểu được, dẫu sao thì phim truyền hình dài tập và phim ngắn phương thức diễn xuất không giống nhau, trước mắt cô cũng không có bộ phim điện ảnh nào có thành tích ra hồn cả, cũng chính vì như vậy, cô mới muốn chứng minh với công chúng rằng cô cũng có thể diễn xuất trong những bộ phim có tiết tấu nhanh.

Dâu nhỏ: [Đúng lúc mấy tháng này tớ đang có lịch trình, xuất hiện trên các chương trình gameshow cũng nhiều, không lỗ.]

Ninh Vân: [Vậy cậu đã ký hợp đồng với bên chương trình gameshow kia chưa?]

Dâu nhỏ: [Vẫn chưa liên hệ được với ai cả.]

Dâu nhỏ: [Công ty tớ và bên kia không thân nhưng tớ đã kiểm tra Weibo của nhà làm phim, phát hiện người đó theo dõi Dư Thần.]

Ninh Vân gửi một biểu tượng cảm xúc kỳ lạ: [Sao hả, ẩn hôn hai năm, giờ cậu mới nhận ra ông chồng chó của mình có ích?]

Giờ nghỉ giải lao đã kết thúc, Hạ An tiếp tục ngồi xem lễ trao giải nhưng điện thoại di động trên đùi lại rung không ngừng.

Ninh Vân: [Có phải cậu muốn làm rồi không? Định quyến rũ bằng cách nào?]

Dâu nhỏ: [Tại sao tớ lại phải đi quyến rũ? Tớ và anh ta đang nghiêm túc trao đổi tài nguyên, anh ta tiến cử tớ, tớ chia phần trăm cho anh ta, có tiền thì ai không muốn.]

Dâu nhỏ: [Chưa kể, mỗi lần anh ta quay phim điện ảnh xong là biến mất, hôm nay mới đóng máy, đây là lần đầu tiên tớ gặp lại anh ta sau ba tháng, lại còn cách xa vạn dặm, anh ta có thể nhớ rõ tớ trông thế nào cũng là may rồi, còn nói đến chuyện quyến rũ, có tác dụng chắc?]

Mười phút sau, tin nhắn trả lời của Ninh Vân gửi tới: [Xùy, nhàm chán.]

Dâu nhỏ: [Còn nữa, tại sao lại là ông chồng chó hả?]

Ninh Vân: [Chẳng phải ngày nào cậu cũng chửi anh ta là chó sao?]

Dâu nhỏ: [...]

.....

Cuối cùng cũng chờ được đến lúc buổi trao giải hôm nay kết thúc, Hạ An nhận được một chiếc cúp nặng trĩu.

Nữ diễn viên được yêu thích nhất.

Thú thực cô đã giành được giải thưởng này mấy lần rồi, lúc nhảy nhót vui sướng thì nhớ tới ảnh chụp màn hình Ninh Vân gửi tới, trong đó có câu hỏi đề cập về doanh thu phòng vé phim của cô.

Bảo sao bọn họ giễu cợt, quả thật hai bộ điện ảnh kia thảm không nhìn nổi, mặc dù người trong nghề đều nói vấn đề không nằm ở chỗ cô nhưng ngần ấy năm, thành tích của cô ở mảng điện ảnh thật chẳng ra sao.

Cô muốn có thành tích, và cũng cần phải có được thành tích.

Chương trình gameshow này tưởng chừng chỉ là một buổi quay chụp đơn giản nhưng đối với cô mà nói, nó chính là bàn đạp để cô được thử sức với điện ảnh một lần nữa.

Mặc dù nói giữa phim truyền hình và phim điện ảnh có bức tường ngăn cách, vậy tại sao cô lại không thể trở thành người phá vỡ rào cản này.

Dù thế nào đi chăng nữa, đây là lúc cô phải lấy hết can đảm, chiến đến cùng một lần.

Nghĩ như vậy, nên khuôn mặt cô lộ vẻ nghiêm trọng, đứng trước thang máy khách sạn, trong đầu vẫn đang suy nghĩ miên man về chuyện này.

Âm thanh đinh đong phát ra từ thang máy, thang máy từ tầng B1 đi lên.

Địa điểm tổ chức sự kiện lần này quá xa, sáng mai lại phải chụp poster, cho nên ban tổ chức đã đặt sẵn một phòng khách sạn gần đó cho bọn họ, số phòng là ngẫu nhiên.

Cửa thang máy vừa mở ra, Hạ An nhìn thấy bảy tám nghệ sĩ quen thuộc, bọn họ chắc lái ô tô riêng tới, cho nên đi thẳng từ bãi đỗ xe lên đây.

Và thật trùng hợp, Dư Thần cũng ở đây.

Nhớ kỹ sứ mệnh bị trừ tiền, Hạ An thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái, gật đầu chào hỏi qua mọi người, quẹt thẻ rồi thang máy đi lên.

Tầng thấp nhất là tầng hai mươi bảy, mọi người ai cũng kiêng kị mối quan hệ giữa cô và Dư Thần, đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không dám nói lời nào, trong không gian chật hẹp, sự im lặng bao trùm khiến người ta ngạt thở.

Cuối cùng một tiếng tinh cũng vang lên, cô và người đàn ông bên cạnh thang máy cùng ngẩng đầu lên, một trái một phải bước ra khỏi thang máy.

Cô đi về phía bên trái, Dư Thần đi về phía bên phải, hai người đi ngược chiều nhau, chẳng đụng chạm gì, quả thực chữ tránh xa được viết trên khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể cô.

Đợi đến khi cửa thang máy đóng cửa, những người bên trong cuối cùng cũng thở phào một hơi: "Thật kinh khủng, may mà hai người bọn họ không ở cùng nhau, nếu không chắc họ sẽ xông vào đấm nhau rồi?"

Mà sau khi nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại, Hạ An quay đầu nhìn, chạm trán Dư Thần ở một điểm tròn khác theo thiết kế hình tròn của khách sạn.

Ánh sáng từ ngọn đèn trần mờ ảo, người đàn ông có dáng vẻ cao gầy, thậm chí đến ngẩng đầu nhìn anh cô cũng lười, thấy động tác của anh quá chậm, cô đưa mũi chân đá vào cẳng chân anh, tỏ ý thúc giục.

"Mở cửa đi, tôi buồn ngủ."

Suốt cả quá trình anh không mở miệng nói lời nào, giống người gỗ không cảm xúc, giơ ngón tay thon dài quẹt thẻ phòng, sau tiếng cảm ứng, Hạ An đi vào trước tiên.

Rầm một tiếng, cánh cửa lớn sau lưng anh đóng lại.

Tưởng Dư Thần bị nhốt ngoài cửa, cô vội quay đầu nhìn lại.

Trong bóng tối mờ nhạt, người đàn ông dựa vào ván cửa với dáng vẻ thong thả ung dung, trong tay còn kẹp cái thẻ phòng, cũng không bật điện, để mặc cho bóng tối bao trùm tất cả.

Ánh trăng rơi xuống bệ cửa sổ, bóng dáng người bao lâu không thấy cuối cùng cũng từ từ hiện lên rõ ràng hơn.

Anh cụp mắt, môi khẽ cong lên nở một nụ cười không rõ, có thể nhìn thấy rõ phần cằm và đường cong của yết hầu.

Hôm nay anh đúng chuẩn kiểu thân người mặt chó, còn mặc áo sơ mi đeo cà vạt, cẩn thận cài đến chiếc cúc đầu tiên, thật không giống anh.

Thời điểm Hạ An bị tê dại bởi tiếng cười của anh, thì cuối cùng người đàn ông này cũng chịu ngước mắt.

Trên mí mắt anh có nốt ruồi nhỏ nhưng trời sinh đã có đôi mắt phong lưu đào hoa, chỉ cần ngước mắt lên, nốt ruồi sẽ lẩn trốn trong nếp nhăn mí mắt, không thấy đâu nữa.

Hạ An không kịp cảm thán trước sự kỳ diệu của Đấng Tạo Hóa, chỉ thấy anh hơi cúi người, hơi thở không đều lan tràn trong bóng tối, gần như thì thầm.

"Tôi đã có gia đình, cô Hạ vào phòng tôi lúc nửa đêm như vậy, có vẻ không hay lắm nhỉ?".

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio