Lăng Thanh sửng sốt - sao bỗng dưng Vu Thần lại ôm hắn, đã thế còn tặng kèm một cái hôn nữa?
Hắn có chút không rõ lắm, thế nhưng, dường như bầu không khí vi diệu trước đó giữa hai người đã vô thức dịu lại.
"Cá Nhỏ, lúc nãy anh không vui à?" Lăng Thanh nhẹ giọng hỏi.
"Không phải." Vu Thần phủ nhận. Anh quả thật đúng là không hề buồn bực gì đâu, chỉ là trong lòng có chút phiền loạn mà thôi.
"Tôi đâu có không vui." Anh giải thích, "Đừng suy nghĩ linh tinh."
Lăng Thanh dựa trong lồng ngực anh gật gật đầu, lại nói tiếp, "Cá Nhỏ, tôi không phải người quen thói dây dưa dài dòng. Tôi thích đem mọi vấn đề giải quyết một cách dứt khoát nhanh gọn hơn. Nhưng mà tính cách mỗi người đều khác nhau, cho nên, tôi có thể hiểu được việc anh tạm thời không muốn nói tiếp về chuyện này. Chúng ta cứ tạm dừng trước đã, rồi sau đó bàn tiếp."
"Nhưng tôi cũng không muốn vì chuyện này mà không khí giữa hai người trở nên thiếu thoải mái, cho nên mai này, nếu chúng ta lại gặp tình huống như thế nữa, thì anh có thể làm như hôm nay vậy, sau khi tạm ngưng thì ôm tôi một chút, hoặc hôn tôi một chút, để cho
không khí giữa hai ta bớt phần nặng nề, có được không?"
Vu Thần không nghĩ tới hắn sẽ nói đến việc này.
Ở phương diện tình cảm, anh không nhạy cảm nhiều như Lăng Thanh. Đúng là anh cảm thấy bầu không khí khi nãy có chút không tốt, nhưng cũng chưa tới nỗi phải nghĩ nhiều như vậy.
Sở dĩ, anh vươn tay qua ôm lấy Lăng Thanh, cũng chỉ là do dục vọng chiếm hữu quấy phá mà thôi.
Không ngờ, xem ra là anh chó ngáp phải ruồi rồi.
Vu Thần lại hôn Lăng Thanh một chút, "Thực xin lỗi, tôi không muốn chúng ta bất hòa."
"Không sao đâu." Lăng Thanh cười nói, "Hiện tại không phải đều ổn rồi sao?"
Vu Thần nghe ra ý cười từ câu nói của hắn, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên nhu hòa.
Anh quả thực không phải người quen nói lời ngon ngọt, không có kinh nghiệm yêu đương, không quá nhạy cảm nắm bắt không khí, cũng không thích biểu lộ tình cảm của mình cho người khác.
Nhưng không sao, anh nghĩ, anh sẽ nỗ lực học. Năng lực học tập của anh rất mạnh, cho nên nhất định sẽ học được cách yêu đương.
Vu Thần ôm lấy Lăng Thanh, nhịp tim rối loạn cũng dần trở nên bình ổn, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
giờ sáng, trong tiếng chuông đồng hồ báo thức, Vu Thần chậm rãi tỉnh dậy.
Anh giơ tay tắt đồng hồ, vừa chuẩn bị rời giường thì bị Lăng Thanh vô thức ôm chặt.
Vu Thần không thể động đậy, đành nắm lấy cổ tay hắn để con người quý hóa này buông mình ra, nhưng Lăng Thanh giãy giụa một chút lại một lần nữa ôm lấy anh, mơ mơ màng màng làm nũng, "Làm gì thế."
"Đã giờ rồi, tôi phải dậy đi làm thôi Vu phu nhân." Vu Thần giải thích.
Lăng Thanh lúc này mới chậm rãi mở to mắt, mông lung nhìn anh, "Sớm vậy sao?"
Vu Thần gật đầu, "Ừ, chim nhỏ dậy sớm mới có sâu ăn."
Lăng Thanh thả lỏng tay, "Vậy anh đi bắt sâu đi, bắt nhiều nhiều vào nhé."
Vu Thần cười khẽt, gật gật đầu, "Được."
Anh nhìn Lăng Thanh mới nhanh như vậy đã nhắm mắt, tựa hồ lại ngủ tiếp rồi, bèn duỗi tay chọc chọc mặt hắn, một lần nữa giúp hắn đắp lại chăn, cuối cùng mới về phòng mình rửa mặt.
Kết quả, vừa mới ra đến cửa, anh đã đụng phải quản gia Vương..
Quản gia Vương nhìn người đứng trước mặt mình, lại nhìn căn phòng anh vừa bước ra, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Vu Thần: . . . .
"Thiếu gia hẳn là đang muốn giải thích phải không ạ?" Quản gia Vương hỏi.
"Giải thích chuyện gì?" Vu Thần khó hiểu.
"Ví dụ như, đây là một sự hiểu lầm, cậu không phải từ phòng phu nhân đi ra, cậu cũng không ở trong phòng phu nhân qua đêm, càng không hề cùng phu nhân làm mấy chuyện trẻ con không nên nhìn."
"Tôi thật sự không hề cùng cậu ấy làm mấy chuyện trẻ con không nên nhìn." Vu Thần giải thích.
Quản gia Vương nhìn anh, vẻ mặt khó có thể tin được: "Cho nên tối qua cậu quả thật cùng phu nhân ngủ chung?"bg-ssp-{height:px}
Vu Thần: . . . .
Vu Thần bỗng nhiên có chút chột dạ.
Quản gia Vương là người đã nhìn anh lớn lên từ lúc anh mới hơn mười tuổi, có thể xem như một nửa trưởng bối trong nhà. Ngày trước, khi vừa đăng ký kết hôn, Lăng Thanh tới nhìn thoáng qua phòng ốc rồi nói hắn cũng muốn tới đây ở.
Anh không muốn cùng Lăng Thanh ở chung một gian phòng, cho nên bảo quản gia đặc biệt sắp xếp một phòng khác cho hắn.
Khi đó, quản gia Vương còn khuyên anh, "Hai người đều đã kết hôn rồi, đáng ra nên ở chung một phòng."
Mà anh lại trả lời thế nào?
—— "Tôi không muốn cùng loại người này ở chung, dù sao trước mắt chúng tôi không có tình cảm gì với nhau, có ở riêng hai phòng thì cũng không sao."
Kết quả là bây giờ bị bắt gian tại trận.
Quản gia Vương nhìn anh, ánh mắt có chút vi diệu.
Vu Thần bị ông nhìn, thẹn quá hóa giận, bỗng chốc căng cứng cả eo, đúng lý hợp tình nói, "Chúng tôi đều đã kết hôn rồi, ngủ cùng nhau không phải rất bình thường sao? Nếu tôi cùng người khác chung giường thì mới là có chuyện đấy."
Quản gia Vương bình tĩnh nói: "Ồ ~"
Ông nhìn Vu Thần, "Thiếu gia yên tâm, tôi tuyệt đối không nhớ rõ cậu từng nói gì mà "chúng tôi không có tình cảm", cũng không nhớ rõ câu "tôi không muốn cùng cậu ta ở chung phòng" gì gì đó, càng không nhớ rõ cậu có đề cập tới câu nào nghe như "tôi không hề thích cậu ta" đâu."
Vu Thần: ...............
Vu Thần bùng nổ, "Hình như lâu rồi chú chưa nghỉ phép nhỉ? Cho chú nghỉ đông hai tuần, bắt đầu từ hôm nay luôn đi!"
Nói xong, Vu Thần xoay người, nổi giận đùng đùng đi về phía phòng mình.
Quản gia Vương không nhịn được bật cười, chỉ cảm thấy, thiếu gia nhà bọn họ đúng là vẫn còn tính trẻ con mà.
----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Quản gia Vương: Thế gian này tìm đâu được một quản gia tri kỷ giống như tôi đây?
Vu Thần: . . . .
Quản gia Vương: Tôi hiếm khi được một lần nói trúng tim đen cậu đúng không thiếu gia?
Vu Thần: . . . . Chú thật sự không suy xét tới việc nghỉ phép sao?
Quản gia Vương: Đương nhiên là không rồi, tôi còn đang chờ tới ngày giúp cậu bế tiểu thiếu gia nữa cơ mà.
Vu Thần: . . . .
【 Tiểu kịch trường 】
Quản gia: Thiếu gia, phu nhân và cậu đã kết hôn được nửa tháng rồi.
Vu Thần: Cậu ấy đã yêu tôi chưa?
Quản gia: . . . . Việc này thì tôi không rõ lắm.
Vu Thần: Vậy chú hiểu rõ việc gì rồi?
Quản gia: Tôi hiểu rõ tối qua nhân lúc tôi không chú ý, cậu lén vào phòng phu nhân.
Quản gia: Cậu có nghe thấy không? Trời ơi cái âm thanh vả mặt nghe sướng tai gì đâu ~
Vu Thần: . . . . . Chú đi ra đi! Hôm nay không cần chú báo cáo nữa!
quản gia mỗi ngày đều đang ăn dưa