[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress:
và truyenwiki.com: ]
-----------------------------------------------------------------------------------
Vu Thần chở Lăng Bạch về nhà, lại tiếp tục đưa Lăng Thanh đến phim trường, xong xuôi hết rồi anh mới chạy đi.
Lăng Thanh không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp đến phòng chỉnh trang, để chuyên viên trang điểm tạo hình cho hắn.
Hắn nhìn sơ qua đoạn diễn lần này, cũng tương đối đơn giản, lời kịch nhẩm trong đầu còn nhớ khá rõ, liền nhắm mắt lại, nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Chờ đến chuyên viên trang điểm làm xong tạo hình, thời gian quay phim mắt thấy cũng sắp đến, Lăng Thanh lúc này đứng lên, nói một tiếng cảm ơn rồi bước ra khỏi phòng trang điểm.
Chân còn chưa đi được mấy bước, điện thoại của hắn đã đổ chuông.
Lăng Thanh lấy ra, nhìn thoáng qua màn hình đang nhấp nháy, là một dãy số lạ.
Lăng Thanh trực tiếp ngắt đi, nhưng không bao lâu sau, dãy số lạ kia vẫn gọi lại.
"Alo." Lăng Thanh đi tới trước cửa thang bộ, hòa nhã lên tiếng hỏi.
"Lăng Thanh?" Bên kia truyền đến một giọng nói khá quen nhưng hắn cũng không còn nhớ rõ.
Lăng Thanh sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ kĩ một phen thì suy đoán mà hồi âm: "Tô Việt?"
Tô Việt cười cười: "Không ngờ bị cậu đoán được."
Lăng Thanh biết là cậu ta, cũng không chút nóng nảy, chậm rãi bước lên lầu, hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu việc này, người đàn ông của mình, tốt nhất vẫn là nên trông chừng thật kĩ, đừng để đến khi tường nhà bị cạy một lỗ lớn, bản thân cũng không hay biết gì."
Lăng Thanh cười khẽ, Vu Thần chính là một con cá nhỏ thích ăn dấm chua, tường nhà vững chắc như vậy còn có thể bị cạy được hay sao?
Cạy là cạy thế nào? Cạy là cạy làm sao?
Có bản lĩnh thì giở trò trước mặt hắn đây nè, hắn cũng muốn xem thử ai dám!
Mấy thủ đoạn cỏn con như châm ngòi ly gián thế này, chỉ tổ tốn công vô ích!
"Cho nên hôm nay cậu gọi điện cho tôi, mục đích chính là để châm ngòi ly gián mối quan hệ của bọn tôi?"
"Tôi chẳng qua là nhắc cậu chú ý chút thôi."
"Cậu vẫn nên coi chừng người bên cạnh mình đi thì hơn."
Tô Việt thấy hắn không chút dao động, cố ý nói thêm: "Tôi chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu, tối qua sau khi cậu vừa cứu Lăng Bạch một mạng, thì người em trai tốt đó của cậu lại nhào vào lòng chồng cậu mà nũng nịu đòi anh ta ra mặt cho mình, đúng là không xem cậu ra gì."
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh chỉ có thể khẽ cảm thán trong lòng: thằng cha này tối cổ vl!
Hiện tại cốt truyện đã phát triển đến đoạn Lăng Bạch ngại ngùng rưng rưng tỏ tình cho hắn, Vu Thần thì bên cạnh điên cuồng ăn giấm!
Cậu ta sao có thể vẫn còn đắm chìm trong cái đoạn Lăng Bạch một lòng thật tâm thích Vu Thần, Vu Thần không thể không quan tâm Lăng Bạch. Đã qua chương rồi đó, cũng không tự biết cập nhật thông tin mới gì hết.
Ngu dzay chời!
"Nếu cậu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, tôi bên này lướt là lướt mạng cao cấp, sài là sài sóng G, còn cậu thì cứ tiếp tục chết dính với cái G thời Diễm xưa, chúng ta căn bản không hợp để nói chuyện."
Tô Việt: ? ? ? Có ý gì?
Tô Việt nghe không hiểu.
Nhưng Lăng Thanh lười để ý đến Tô Việt có hiểu hay là không, trực tiếp ngắt điện thoại, bước ra ngoài, ấn thang máy.
Chủ yếu là hắn lười để ý đến phản ứng của Tô Việt, cậu ta cùng Lăng Bạch không giống nhau, Lăng Bạch suy cho cùng cũng chỉ là một tiểu bạch liên ngốc nghếch không có đầu óc, năng lực thì thiếu, xấu xa cũng có hạn.
Đối với mấy loại chuyện trái luân thường đạo lý, Lăng Bạch tuyệt đối không dám làm, cậu ta cùng lắm là bày ra bộ dạng vô tội nhất: anh bắt nạt tôi, anh khi dễ tôi, tôi cái gì cũng không biết, tôi thật đáng thương.
Nhìn thấy mấy cánh hoa của tôi trắng không? Trắng tinh, trong sạch y như con người tôi vậy đó!
Nhưng Tô Việt thì không như vậy, pháp luật hay luật lệ đối với cậu mà nói chỉ có bốn chữ - không đáng nhắc tới.
Có câu: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu.". Lăng Thanh cảm thấy, tam quan nếu đã bất đồng thì đừng nghĩ đến chuyện kết giao làm gì. Rõ phiền!
Cho nên Tô Việt tốt nhất nên lăn qua chỗ khác chơi một mình đi!
Tô Việt trong nguyên tác không ít lần châm ngòi ly gián, mà nguyên chủ thì đi tin cậu ta, thế nên số lần nảy sinh xung đột với Vu Thần cũng tương đối nhiều.
Lăng Thanh tưởng tượng đến chuyện đó liền bực mình.
Ban đầu, khi hắn còn chưa nảy sinh tình cảm với Vu Thần, Lăng Thanh thực sự cho rằng Vu Thần cùng nguyên chủ là tra công tiện thụ, trời sinh một đôi!
Nhưng hiện tại, một nửa điểm "tra" trên người Vu Thần, hắn còn không thấy. Nói một câu thật lòng thì nguyên chủ mới đúng là tra nam, không có điểm nào xứng với Cá Nhỏ nhà hắn!
Aizz, cũng không biết nguyên tác đã ngược đến thế, sao mà hai người vẫn HE được hay vậy?
Nếu như tính cách không hợp, chóng nở sớm tàn, không phải tốt hơn sao?
Vì cái gì cứ phải dây dưa, một hai ngược tới ngược lui mới chịu?
Lăng Thanh nghĩ mãi cũng không thông, nhưng mà cũng chẳng quan trọng nữa, bởi vì dù thế nào thì hắn và Vu Thần cũng không định đi con đường ngược tê tâm liệt phế kia.
Cá Nhỏ ở bộ dáng nào hắn cũng thấy đáng yêu hết: cá chiên, cá vàng, hay cá chua gì cũng cute hột me cả. Nhưng mà cá nhỏ nhiều xương thì không đáng yêu nữa đâu!
(Ý là nói những lần Vu Thần đâm chọt Lăng Thanh thì không đáng yêu nữa.)
Thang máy đến, Lăng Thanh đem điện thoại cất cẩn thận, mới chậm rãi bước vào trong.
Chung Hoán nhìn thấy hắn đã trở lại, vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh mình, ý gọi hắn đến đây ngồi: "Bận việc xong rồi à?"
"Ừm."
"Tối nay tôi xin nghỉ một hôm."
"Cậu xin nghỉ sao? Lý do?" Lăng Thanh tò mò.
Chung Hoán cười hì hì: "Buổi tối có chút việc, lát nữa diễn xong cảnh quay cho hôm nay thì tôi phải đi, ngày mai về lại."
"Được thôi."
"Vậy tối nay cậu phải ở một mình với tiểu sư muôi rồi !?"
"Nói nhảm cái gì đó." Lăng Thanh tựa lưng vào ghế, bộ dáng có chút uể oải: "Vi sư mệt rồi, đêm nay cho nghỉ, không cần học."
"Không có tôi ở đây, cậu ngay cả việc lên lớp cũng đều không có tâm trạng hả?" Chung Hoán cố ý nói.
Lăng Thanh vỗ vỗ vai cậu: "Con không có ở đây, trong lòng vi sư trống trải vô cùng."
Chung Hoán nghe mà run lên: "Sư phụ à, cậu mà cứ như vậy người khác sẽ hiểu lầm chúng ta đó."
"Vậy cũng tốt." Lăng Thanh mới không thèm để ý.
Nhưng mà hắn nhìn ra được Chung Hoán này còn thẳng lắm, sẽ không như Lăng Bạch, nói vài ba câu liền mơ màng hồ đồ đi yêu hắn.
Aiz, Lăng Thanh thở dài: "Tuy rằng vi sư vẫn chưa nói cho con nghe, nhưng thật ra con chuẩn bị có sư nương rồi."
Chung Hoán: ? ? ? ?
Chung Hoán: ! ! ! !
"Ai?" Chung Hoán tò mò: "Gu của cậu là gì? Cao lùn, đáng yêu hay gợi cảm? Tóc dài hay tóc ngắn? Ôn nhu hay ngự tỷ?"
"Mặt đẹp da trắng chân dài."
"Người trong vòng này?"
"Ngoài vòng này."
"Theo đuổi được người ta chưa? "Sắp có sư nương" là ý gì ?"
"Chưa thành, nói đúng hơn là người kia còn chưa theo đuổi được vi sư."
Chung Hoán: ! ! ! !
Nghe kĩ một chút thì đây cũng tính là tiếng người sao?
Đối với cẩu độc thân như cậu công bằng ở chỗ nào, thiên lý ở chỗ nào?!
"Vì sao? Gia cảnh đối phương không tốt?"
"Đặc biệt giàu."bg-ssp-{height:px}
Chung Hoán đã hiểu ra: "Chính vì quá có tiền nên cậu cảm thấy áp lực."
"Bộ tôi là loại người này hả?" Lăng Thanh hỏi ngược lại: "Tôi sẽ bởi vì người kia quá có tiền mà sinh ra áp lực cho bản thân mình?"
Tôi khẳng định sẽ thích muốn chết đó, được chưa ?!
Chung Hoán rất nhập tâm mà tưởng tượng, hình như không phải, Lăng Thanh da mặt dày như nhựa đường, sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà áp lực được?
"Vậy rốt cuộc là tại làm sao?"
"Đại khái là bởi vì..."
"Vì...?"
Lăng Thanh ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay vòng ra trước ngực, vì cái gì ấy nhỉ?
Bởi vì cảm thấy không chân thật sao?
Bản thân hắn cũng không nói rõ được, tóm lại là thiếu một chút gì đó, tình cảm và sự rung động đối với Vu Thần vẫn luôn là -thiếu một chút nữa.
Tuy rằng chỉ có một chút thôi, nhưng thiếu chính là thiếu.
Cảm giác mơ hồ này thật khiến hắn khó chịu.
"Tôi cũng không biết." Lăng Thanh nói.
Chung Hoán: . . . .
"Cậu có ổn không? Không có bệnh chứ? Cậu đang khoe mình số đào hoa với tôi đó hả?"
Lăng Thanh bất mãn nhìn Chung Hoán một cái: "Dám đánh giá sư phụ của cậu như vậy? Tôi là loại người thế này à?"
Hắn thở dài: "Tôi chỉ là cảm thấy bản thân cũng không rõ lắm thôi, nhưng mà hẳn là sẽ thích người kia"
"Hẳn là?"
Lăng Thanh gật đầu: "Tôi muốn thích người đó."
Hắn nói tiếp: "Vào thời khắc khi cậu thật tâm muốn thích một ai đó, thì người kia nghiễm nhiên đã ngự trị trong lòng cậu rồi."
Ít nhất, trong lòng mình, người kia không giống với những người khác.
Chung Hoán chưa hiểu lắm, một chiếc thẳng nam chưa trải sự đời như cậu, đối với mấy giai đoạn tình cảm này vẫn còn thấy mơ mơ hồ hồ.
Đạo lý thâm sâu đó, Chung Hoán cảm thấy không hợp với mình cho lắm.
Chờ đến khi Khương Oánh Oánh và Tần Nhạn Dư quay xong, Chung Hoán cũng bắt đầu cảnh quay của mình, vừa hoàn thành thì đi đến phòng tẩy trang, thay quần áo và rời đi.
Lăng Thanh, Tần Nhạn Dư cùng với Khương Oánh Oánh, ba người quay chụp cả một buổi chiều.
Đến tối mỗi người lại phải thực hiện cảnh quay riêng, loay hoay hồi lâu mới kết thúc công việc, trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Vừa về đến phòng, Wechat của hắn không ngừng "ting ting" nhận thông báo. Mà chủ nhân của những tin nhắn này chính là Lăng Bạch.
Có lẽ do vài ngày trước, hắn nói sẽ vạch rõ ranh giới với cậu, không bao giờ chủ động nhắn tin tìm cậu nữa nên vừa về đến nhà, Lăng Bạch đã điên cuồng nhắn tin cho hắn. Tiếng chuông không ngừng vang lên, nhiều đến độ Lăng Thanh trực tiếp cài chế độ đặc biệt cho cậu – không làm phiền!
Đã nói rồi, đừng yêu anh nữa, không có kết quả đâu, anh vốn không hứng thú với nhóc!
Hắn nhìn lịch trình của mình, chọn một ngày tương đối ít cảnh quay, tính toán để hai người Lăng Bạch – Thư Đồng gặp mặt.
Vẫn như cũ, Vu Thần tới đón người.
Vu Thần cảm thấy tuy rằng mình còn chưa thực sự là "tài xế" của Lăng Thanh, nhưng hiện tại anh không khác tài xế là bao.
"Là vì kỹ thuật lái xe của tôi cực kì tốt cho nên cậu mới cảm thấy tôi dễ sử dụng à?"
"Không phải, những chuyện này đều là một phần cuộc sống của tôi, anh hẳn là nên tham gia cùng."
Chỉ một câu nói, Vu Thần lập tức phấn khởi, vẻ mặt rất tự hào làm khi tài xế cho Lăng Thanh, còn tình nguyện không thu tiền xe, có thể nói là một nhân công giá rẻ khó tìm!
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng tư nhân, Lăng Bạch đến trước, vừa ngước mặt lên liền bắt gặp cảnh tượng Vu Thần cùng Lăng Thanh, đôi phu phu sóng vai tiến vào cửa, cậu hận không thể chọc mù hai mắt mình, bởi vì nhìn không thấy chắc chắn sẽ không đau lòng.
Lăng Thanh nhìn đến vẻ mặt cùng bộ dáng bi thương của cậu, liền cảm thấy cực kì muốn lạt thủ tồi hoa.
(Lạt thủ tồi hoa: có thể hiểu là Lăng Thanh muốn độc ác bắt nạt Lăng Bạch)
"Nhìn thấy chị dâu của em sao không chào hỏi gì vậy, thật không lễ phép."
Lăng Bạch: . . . .
Quá nhẫn tâm!
Lăng Bạch cảm thấy tim mình như vỡ vụn.
Vu Thần lôi kéo Lăng Thanh ngồi xuống phía đối diện, Lăng Bạch nhìn đến chỗ bên cạnh mình, rõ ràng là trống, vậy mà Lăng Thanh không ngồi, lập tức giãy giụa: "Anh hai, anh không ngồi với em sao?"
"Không á~" Lăng Thanh đáp.
Lăng Bạch ủy khuất nhìn hắn: "Chẳng lẽ anh muốn để em ngồi cùng với cái người xa lạ kia hả."
"Không tốt sao? Vừa lúc có thể giao lưu tình cảm."
Lăng Bạch cảm thấy một chút cũng không tốt: "Em muốn ngồi với anh."
Vu Thần chen vào: "Không thấy rõ sao, chị dâu không muốn ngồi cùng em."
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch tức giận: "Đây là anh hai của em!"
"Sớm đã không phải."
Lăng Bạch: ! ! ! !
Lăng Bạch khiếp sợ nhìn Lăng Thanh: "Anh hai, là anh nói cho anh ta biết? Tại sao lại nói cho anh ta? Em còn nói sao hôm nay hai người cùng nhau đến, thì ra là do anh nói cho anh ta biết hết rồi."
Lăng Bạch kích động đứng lên.
Lăng Thanh bình tĩnh nói: "Ngồi xuống, có chuyện gì từ từ nói."
Lăng Bạch đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Lăng Thanh nói: "Chuyện giữa đôi phu phu, cái gì gọi là "nói cho"? Phải gọi là không giấu giếm nhau mới đúng."
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch cảm thấy bị tổn thương nặng nề! Tùy tiện phô bày một chiếc cẩu lương, nghe thôi đã đủ khiến trái tim run rẩy, ăn một miếng toàn thân lập tức tê mỏi!
Quá cay độc!
"Nhưng anh hứa với em rồi mà."
"Không phải mấy ngày trước em đã đồng ý đổi lại với người kia sao, nếu đã quyết định như vậy, mọi người sớm muộn đều phải biết, Vu Thần cũng sẽ biết, cho nên anh chỉ nói trước cho anh ấy nghe thôi."
Hắn nói đến khúc này, phản kích trả đũa: "Hơn nữa ánh mắt em hôm đó nhìn anh không đúng, bị Vu Thần phát hiện. Anh ấy hỏi anh sao lại thế này, anh cũng không thể gạt anh ấy, đành phải nói cho Vu Thần biết là em đang thích anh, nhưng mà anh em ruột sao có thể thích nhau được? Vu Thần cảm thấy em chỉ đang lừa gạt anh, đùa bỡn anh, có ý định trả đũa anh."
Lăng Bạch: ? ? ? ?
Lăng Bạch tức giận nhìn Vu Thần: "Em không có!"
Vu Thần: . . . .
Vu Thần thầm nghĩ đương nhiên là không có, với đầu óc của Lăng Bạch thì đào đâu ra năng lực đó!
Anh bất động thanh sắc nhìn thoáng qua vợ yêu của mình, chỉ thấy Lăng Thanh mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp, thần sắc bình thường đến không thể bình thường hơn, không có lấy một tia chột dạ.
Khó trách cậu luôn muốn tiến vào giới giải trí phát triển, Lăng Thanh tùy thời tùy chỗ đều có thể tự biên tự diễn, nếu cậu không vào giới giải trí quả thực quá đáng tiếc.
Lăng Thanh quay đầu lại nhìn về phía Vu Thần, hướng anh cười một chút: "Anh xem đi Cá Nhỏ, tôi đã biết Lăng Bạch sẽ không đối với tôi như vậy đâu mà."
"Em là thật sự thích anh đó." Lăng Bạch nhân cơ hội thổ lộ nói.
Vu Thần: . . . .
Vu Thần cảm thấy đã đến lúc anh nên có một suất diễn trong trường hợp này!
Nghĩ là làm liền, anh duỗi tay ôm lấy bả vai Lăng Thanh, một phen đem người khóa chặt trong ngực mình, cúi đầu hôn một cái.
—— Vu Thần tranh thủ biên cho mình thêm một đoạn diễn hôn!
Còn rất cơ hội mà thêm một câu thoại: "Đây là chị dâu! Nói chuyện chú ý chút!"
Lăng Bạch ngậm một bụm máu thiếu chút nữa là phun ra!