[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress:
và truyenwiki.com: ]
-----------------------------------------------------------------------------------
Thời gian tích tắc trôi qua, Lăng Thanh luôn chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài nhưng vẫn không nghe được gì khác.
Trần Hồng Minh vừa lạnh lại vừa đói, nhịn không được ngồi càng ngày càng xích lại gần hắn.
Lăng Thanh hé mắt nhìn cậu ta.
Trần Hồng Minh mặt dày nói: "Tôi lạnh, cậu không lạnh sao?"
"Không có lạnh nha~"
Trần Hồng Minh: . . . .
Trần Hồng Minh quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn nữa, có điều thân thể vẫn nhích tới gần hắn.
Thấy cậu ta tới gần, Lăng Thanh dịch người sang chỗ khác.
Hắn vừa di chuyển, Tô Thuật - người vốn dĩ đang dựa vào hắn ngủ - liền thuận thế ngã vào lồng ngực hắn rồi đáp xuống trên đùi.
Tô Thuật ngơ ngác mở mắt, mơ mơ màng màng, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
Lăng Thanh che mắt cậu lại: "Không có gì, cậu ngủ tiếp đi."
Tô Thuật mơ hồ lẩm bẩm "Ừm" một tiếng, nhắm mắt tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trần Hồng Minh nhìn khoảng cách giữa hai người này rồi thầm lặng tự ôm lấy bản thân mình.
Tự ôm tự khóc!
"Tôi đói bụng." Cậu ta nói thêm lần nữa.
"Vậy thì đói tiếp đi." Lăng Thanh tàn nhẫn nói.
Trần Hồng Minh không thể tin được: "Tôi đã thế này rồi mà cậu còn không thể thân thiện với tôi một chút sao?"
"Tất nhiên là không được rồi." Lăng Thanh nói.
Trần Hồng Minh cạn lời: "Lần này cậu giúp tôi, về sau hai chúng ta xóa sạch ân oán, thế nào?"
Lăng Thanh lạnh lùng nhìn cậu ta: "Nhìn tôi giống như đang quan tâm không?"
Trần Hồng Minh: . . . .
Trần Hồng Minh cảm thấy đúng thật là cậu ta không thèm quan đến chuyện này.
"Vậy thì cậu đợi đó, sau khi chúng ta ra ngoài tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Lăng Thanh nghe vậy, xoay xoay khớp tay của mình.
"Vậy à? Nếu thế thì để bây giờ tôi đánh anh một trận trước đã, ha?"
Hắn nhìn Trần Hồng Minh, cực kỳ ôn nhu, nói: "Dù sao anh ra ngoài rồi kiểu gì cũng sẽ tiếp tục nhắm vào tôi nữa, vậy không bằng tôi làm gì đó trước vẫn hơn, đúng không?"
Đúng cái gì mà đúng!! Làm người ai lại làm thế?!
"Vu Thần có biết cậu bất nhân như vậy không?!"
"Đương nhiên là biết chứ." Lăng Thanh nói: "Anh ấy hiểu tôi hơn anh nhiều."
"Vậy mà anh ta còn nguyện ý push cậu?"
"Tại vì tôi không phải bạch nhãn lang đó." Lăng Thanh cười nói: "Anh bạch nhãn lang như vậy thế mà còn có người nguyện ý tiếp nhận, vậy việc có người push tôi chẳng phải là việc hết sức bình thường ư?"
"Cậu đủ rồi đó!" Trần Hồng Minh nghe hắn ngày càng hạ thấp mình, tức giận nói: "Người không vì mình, trời tru đất diệt, người phải biết đi lên, nước phải luôn chảy xuống! Tôi vì tiền đồ của mình, có gì sai đâu chứ!"
(nguyên văn 人往高处走,水往低处流 - Nhân vãng cao xứ tẩu, thủy vãng đê xứ lưu: ý nói chúng ta phải không ngừng tiến bước, mạnh bạo vươn đến tầm cao, làm nên những thành tựu lớn.)
"Anh không sai, là cả thế giới này sai chứ anh không bao giờ sai, yên tâm, nhân gian này không có gì đáng giá, nhưng anh vẫn đáng giá."
Lăng Thanh cười khẽ, châm chọc nói: "Chỉ cần anh vui là được."
Trần Hồng Minh trừng mắt nhìn hắn, không nói gì.
Cậu hiện tại không vui chút nào hết!
Nhưng hắn nói cũng không có sai, Lăng Thanh nói đúng, nhân gian không đáng giá nhưng cậu đáng giá!
Cậu xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn!
Cậu ta tự ôm mình ngồi một bên, Lăng Thanh mặc kệ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khoảng giờ hơn, Lăng Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy có người gọi tên bọn họ.
Lăng Thanh lập tức đáp lại: "Nghe thấy tiếng tôi không? Tôi ở chỗ này, cẩn thận dưới chân mọi người!"
Vạn Nghiên vỗ vỗ cameraman đi theo mình: "Anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Cameraman mơ hồ nghe được nhưng không rõ lắm, giây tiếp theo liền nghe thấy một âm thanh rõ hơn đến từ một nơi cách đó không xa.
Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi những người khác, nói bọn họ đã tìm được ba người mất tích bên này.
"Các cậu đang ở đâu?" Vạn Nghiên hỏi.
"Chị cẩn thận dưới chân, có cái hang động bên dưới á, chúng em bị lọt xuống động rồi."
Vạn Nghiên: ?????
Bàn chân đang nâng lên của Vạn Nghiên xém chút là không dám đặt xuống.
Tô Thuật bị hắn đánh thức, hỏi hắn: "Có người tới hả?"
"Đúng vậy." Lăng Thanh nói.
Tô Thuật dụi mắt, ngồi dậy.
Trần Hồng Minh cũng tỉnh giấc, cả người rét run, không nhịn được mà hắt xì.
"Anh ta chắc bị cảm rồi ha?" Tô Thuật nhìn Trần Hồng Minh, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Lăng Thanh liếc nhìn Trần Hồng Minh, cảm thấy bộ dạng hiện tại của cậu ta cũng có chút đáng thương.
Tiếc là trên người không có điện thoại di động, chứ không là hắn có thể chụp một tấm hình về cho Vu Thần xem rồi, có điều chưa chắc Vu Thần đã muốn xem.
"Bệnh tật thường tấn công từ người hắc tâm hắc phế trước, vì mấy người có tâm đã đen sẵn nên dễ dàng bị công kích hơn."
(hắc tâm hắc phế: tim đen, phổi đen, chỉ người lòng dạ độc ác)
Trần Hồng Minh: . . . .
Trần Hồng Minh trừng mắt Lăng Thanh: "Cậu đợi đó."
"Muốn ăn đấm luôn bây giờ không?" Lăng Thanh khinh thường nói.
Trần Hồng Minh cười một tiếng, ánh mắt lạnh băng.
Tô Thuật cười khẩy: "Vậy cậu cũng đợi đó."
Cậu nhìn chằm chằm Trần Hồng Minh: "Cậu dám thử đụng vào cậu ta xem."
Lăng Thanh:????
Lăng Thanh ngạc nhiên nhìn Tô Thuật, ồ quao, tường vi báo ân! Liêu trai chí dị!
( ý nói chuyện lạ có thật)
Hiếm có khó tìm!
Trần Hồng Minh khinh miệt cười: "Chỉ có vậy thôi mà cậu đã bị cậu ta đả động? Cậu cho rằng cậu ta vì cái gì mà đối tốt với cậu, nếu cậu không đẹp, cậu ta căn bản không thèm thích cậu như bây giờ đâu, thậm chí cậu ta còn không thấy cậu có ưu điểm gì cả."
Tô Thuật quay đầu nhìn Lăng Thanh.
Lăng Thanh duỗi tay chỉ vào Trần Hồng Minh: "Cậu ta nói cậu là bạch nhãn lang."
Tô Thuật: . . . .
Tô Thuật nhảy dựng lên, đánh thẳng về phía Trần Hồng Minh: "Cậu mới là bạch nhãn lang, cả nhà cậu đều là bạch nhãn lang!"
Trần Hồng Minh không kịp cảnh giác bị ăn một đấm, quay qua đánh lại, nhưng lại bị Tô Thuật đè lên đấm túi bụi.
Nhóm Vạn Nghiên lúc này cũng đi tới miệng hang, hỏi: "Lăng Thanh?"
Tô Thuật và Trần Hồng Minh ngừng lại ngay lập tức.
Lăng Thanh trả lời cô: "Em, Tô Thuật và Trần Hồng Minh đều ở dưới này, mọi người có dây thừng hay thang dây không, chúng em ở dưới không có dây thừng không lên được ạ."
Camera đại ca vội vàng liên hệ đồng nghiệp, nói bọn họ đem dây thừng lại đây.bg-ssp-{height:px}
"Các cậu đợi tí nha, ở đây chỉ có tôi với Vương ca, hai người chúng tôi không có, nhưng chúng tôi đã gọi người mang tới rồi."
"Được." Lăng Thanh đáp.
Trần Hồng Minh vội vàng la lên: "Có đồ ăn không? Tôi đói bụng."
"Không có." Vạn Nghiên nói: "Vì tìm các cậu nên chúng tôi cũng chưa có gì bỏ bụng cả."
"Mọi người vất vả rồi." Lăng Thanh trả lời cô.
"Không có gì đâu."
Vạn Nghiên nhìn trên núi trời vẫn đang tối thui: "Chỗ các cậu rơi xuống khuất quá, lần đầu chúng tôi đi cũng không tìm ra."
Chứ gì nữa, Lăng Thanh nghĩ, hắn cũng cảm thấy chỗ này quá khuất, bằng không làm sao mà hắn ngã xuống được chứ.
Mọi người đợi một lúc thì có người đem theo dây thừng tới.
Trần Hồng Minh ồn ào muốn được kéo lên trước, Tô Thuật trừng mắt nhìn cậu ta: "Đầu sỏ gây tội là cậu, cậu phải ra cuối."
"Mắc gì?"
Trần Hồng Minh không phục.
Tô Thuật giơ nắm đấm lên: "Cậu muốn ăn đập nữa không?"
Trần Hồng Minh: . . . .
Trần Hồng Minh tắt đài.
Tô Thuật quay đầu nhìn Lăng Thanh nói: "Cậu lên trước đi."
Lăng Thanh không ngờ cậu sẽ nhường vị trí đầu tiên cho mình, cũng không xấu hổ, đeo túi, bắt lấy dây thừng rồi để người ta lôi mình ra.
Đạo diễn thấy người hắn toàn đất, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Còn ổn, không có gì."
"Còn Tô Thuật và Trần Hồng Minh?"
"Cũng không bị gì hết." Hắn nói.
Đạo diễn lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Một lúc sau, cả Trần Hồng Minh lẫn Tô Thuật đều được bọn họ kéo lên hết.
Tình huống của hai người bọn họ so với Lăng Thanh thì nghiêm trọng hơn nhiều, Trần Hồng Minh đứng đó còn không ngừng hắt xì liên tục.
Những người khác nhìn vết thương trên người bọn họ cũng không dám hỏi đến, chỉ có thể nghẹn trong bụng.
"Tôi muốn đến bệnh viên." Trần Hồng Minh nói: "Tôi cảm thấy trong người không thoải mái."
Đạo diễn vội vàng gật đầu: "Được."
Tuy rằng vốn dĩ ngày mai mới là ngày kết thúc đợt ghi hình của tuần này.
Thế nhưng bây giờ, vì tình huống của Trần Hồng Minh và Tô Thuật, cho nên đúng thật là không thích hợp để quay tiếp, vì vậy đạo diễn mới tuyên bố tuần này đóng máy trước, mọi người cùng nhau lên xe, đi vòng qua một con đường khác để xuống núi.
Tô Thuật có hơi mệt mỏi, sau khi lên xe thì dựa vào Lăng Thanh bên cạnh để ngủ tiếp.
Đường núi khó đi xóc nảy, có vài lần cậu vì bị xóc lên xóc xuống mà tỉnh lại, mỗi lần như thế, Tô Thuật đều cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên vai của Lăng Thanh.
Lúc này, cậu mới nhớ đến, thì ra bản thân còn chưa đem áo khoác trả lại cho hắn.
Sau khi bọn họ trở lại lều trại, Lăng Thanh nhanh chóng thu thập hành lý, cũng tự khoác thêm cho mình một cái áo khoác bên ngoài.
Vì động tác của Tô Thuật quá chậm cho nên Lăng Thanh cũng đi đến giúp cậu một phen, hắn không hề nói đến chuyện trả áo, xem như bản thân cũng quên mất.
Tô Thuật ngẩng đầu nhìn người bên cạnh mình, Lăng Thanh đang nhắm mắt yên lặng ngủ say, mặt mày vô cùng ôn nhu.
Hắn thật ra, chính là người ôn nhu như vậy, Tô Thuật nghĩ, cho dù mình đã nói với hắn mấy câu đại loại như là: "Cậu không cần tốt với tôi, tôi sẽ không cảm ơn cậu đâu.", thì hắn vẫn luôn nguyện ý ôn nhu đối đãi với mình.
Rõ ràng đối với Trần Hồng Minh luôn là bộ dạng lạnh lùng trừng mắt, thế nhưng vẫn đối với cậu rất tốt.
Nếu như không muốn ôm đùi mình, vậy lý do tại sao lại phải làm như vậy?
Tô Thuật không khỏi nghĩ đến câu hỏi kia của Trần Hồng Minh —— "Cậu thích cậu ta à?"
Cậu chớp chớp mắt, trong lòng không dám nghĩ đến, Lăng Thanh thật sự là đang thích mình sao?
Cậu nhìn Lăng Thanh, không đoán được cậu trả lời nên đành đơn giản nhắm mắt lại, dựa vào bên người hắn ngủ.
Chờ đến khi đoàn người đến khách sạn, đã là hai ba giờ sáng.
Người đại diện của Trần Hồng Minh đau lòng đến không thở nổi, rốt cuộc là tại sao mặt mũi lại thành ra thế này chứ, còn có thể nhìn nổi sao?
Đúng là làm người khác đau lòng mà!
Lăng Thanh không liên hệ với Vân Hà và Tiểu Lưu, cũng đã muộn lắm rồi, hắn không muốn quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Còn một người nữa cũng không thông báo với người đại diện của mình là Tô Thuật.
Tô Thuật mê mang mở mắt ra, vì vẫn còn chưa tỉnh ngủ mà có chút ủ rũ, cậu nhép nhép miệng, khẽ nhăn mi lại.
Lăng Thanh vỗ vỗ vai cậu: "Đến rồi, xuống xe thôi."
Tô Thuật lại lộ ra biểu hiện khó chịu quen thuộc.
Lăng Thanh ấn ấn giữa hai bên chân mày cậu một chút: "Sao cậu ngày nào cũng nhìn khó chịu như vậy cơ chứ."
"Không được sao?" Tô Thuật hỏi.
Lăng Thanh cười khẽ, cảm thấy tên nhóc này đúng thật là vẫn còn đang ở tuổi ăn tuổi dỗi không biết tư vị sầu não.
"Áo này ngày mai tôi giặt sạch rồi sẽ đem đến trả cho cậu." Tô Thuật nói.
"Được."
Bọn họ cùng nhau xuống xe đi vào khách sạn.
Tuần đầu tiên ghi hình coi như là kết thúc, Lăng Thanh tắm rửa sạch sẽ rồi thả mình nằm ở trên giường một lúc, không lâu sau liền ngủ mất.
Thời điểm hắn tỉnh lại cũng đã giờ trưa.
Vân Hà gửi WeChat cho hắn, bảo bản thân đã biết chuyện của ngày hôm qua, nhắn hắn sau khi tỉnh lại thì gọi điện cho cô.
Lăng Thanh thấy vậy thì ấn nút gọi, kể lại một số sự việc đã xảy ra.
Sau khi ghi hình xong, hắn muốn về nhà, cũng vô cùng nhớ Vu Thần.
Vân Hà đặt xong vé máy bay thì bảo cậu ăn chút gì đi.
Lăng Thanh trong lúc ăn thì nghe thấy tiếng đập cửa.
Hắn đi qua nhìn thì thấy người đứng trước cửa là Tô Thuật.
"Áo của cậu nè." Cậu đem áo khoác trên tay đưa cho hắn.
Lăng Thanh cũng đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."
"Là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng. Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
"Khi nào thì cậu trở về?" Tô Thuật hỏi.
"Sáng mai tôi bay tầm giờ phút."
"Cậu mua vé rồi?"
Lăng Thanh gật đầu.
Tô Thuật nhíu mày: "Sao cậu không nói với tôi một tiếng?"
Sáng nay Tô Thuật mới biết thì ra mình và Lăng Thanh ở cùng một thành phố.
"Về thành phố X à? Chúng ta về cùng nhau đi."
"Vậy thì cậu lên mạng thử xem còn vé giờ đó không đã."
Tô Thuật: . . . .
Tô Thuật lúc này cảm thấy, Lăng Thanh bây giờ một chút cũng không còn ấm áp như ngày hôm qua nữa.
Thế nhưng cậu vẫn liên hệ với người đại diện của mình, hỏi xem còn vé giờ đó hay không.
Đương nhiên vé bay giờ đó đã không còn nữa, nhưng mà vẫn còn vé của chuyến giờ .
Tô Thuật hỏi hắn: "Cậu có cần về gấp không? Không thì sửa lại thành chuyến về lúc giờ cùng tôi được không?"
"Này sợ là không được rồi." Lăng Thanh nói.