Lăng Thanh vội trả lời:【 Thôi, cậu đừng tới, tôi bận lắm, cậu tìm người khác chơi đi.】
Tô Thuật nổi quạu:【Anh đây là thái độ gì vậy hả? Bộ tôi là tà hả hay sao mà né dữ vậy?!】
Lăng Thanh: Thì đúng rồi còn gì.
Lăng Thanh:【Phim mới bắt đầu quay nên tôi bận lắm, không tiếp đãi cậu chu đáo được đâu.】
Tô Thuật: 【Không nhọc công anh lo, tôi chỉ muốn đến xem anh quay phim thôi. 】
Lăng Thanh:.....
Lăng Thanh:【Bạn trai tôi cũng đang ở đây.】
Tô Thuật:【!!!!】
Tô Thuật không thể tin được, mới câu trước là người quan trọng nhất, qua câu sau thành bạn trai luôn rồi!
Tô Thuật:【Vậy thì tôi càng muốn coi mặt mũi anh ta trông như thế nào!】
Lăng Thanh:......
Lăng Thanh cảm thấy cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Hắn quay đầu nhìn Vu Thần: "Tô Thuật muốn gặp anh."
"Tô Thuật? Em trai Tô Việt?"
Lăng Thanh gật đầu.
"Gặp anh làm gì?"
Lăng Thanh bật cười, nhẹ giọng nói: "Em vừa nói với cậu ta anh là bạn trai em."
Nghe tới đây, Vu Thần hiểu liền: "Nhóc mèo con này vẫn còn tà tâm bất tử với em à?"
"Tà tâm thì em nghĩ là tử rồi." Dù sao thì tình yêu nhỏ bé của Tô Thuật còn chưa nảy mầm đã bị hắn chặt đứt: "Cậu ta chắc chỉ là không cam lòng thôi."
Vu Thần cười khẽ: "Vậy thì cứ để cậu ta tới đây, thèm ăn cẩu lương như vậy tội nghiệp lắm, anh sẽ cố gắng phát cho cậu ta ăn no luôn."
Lăng Thanh:......
Lăng Thanh cảm thấy mắt mình như gắn filter hay gì á, Vu Thần nói vậy mà hắn cũng thấy: "Nói rất đúng."
Vu Thần sờ sờ đầu hắn: "Chỉ cần em không thích cậu ta là được."
"Em sao mà thích cậu ta được chứ." Lăng Thanh lập tức tỏ lòng son sắt: "Nhà em nuôi cá, mèo ăn cá, cho nên mèo không được chào đón ở nhà em."
Vu Thần nhéo mặt hắn: "Chó cũng không được."
"Dạ." Lăng Thanh gật đầu: "Mấy con cá khác cũng không được luôn!"
Vu Thần vỗ vỗ bụng hắn: "Con cá con này thì được."
Lăng Thanh cười cười, thầm nghĩ cá con mà còn không được thì tức chết bảo bảo rồi!
Hắn cúi đầu nhắn WeChat cho Tô Thuật:【Cậu muốn đến cũng được thôi, nhưng nhớ chuẩn bị tâm lý nha, bạn trai tôi nghe nói cậu muốn tới, đang rất háo hức cho cậu ăn cẩu lương á, cho nên cậu suy nghĩ kĩ đi. 】
Tô Thuật:......
Tô Thuật cả giận:【Cứ để cho anh ta phát cẩu lương, tôi càng muốn nhìn xem anh ta trông thế nào!】
Lăng Thanh:【Ok, tôi gửi địa chỉ cho cậu, lúc đến cậu khiêm tốn một chút, còn nữa, chuyện tôi có bạn trai cũng ít người biết, cậu nhớ đừng nói cho người khác nhen.】
Tô Thuật:【Yên tâm đi, tôi không phải loại người thích tạo drama đâu.】
Lăng Thanh:【Vậy thì tốt.】
Hắn đã gửi địa chỉ xong, đọc lại kịch bản lần nữa, một lúc sau, phó đạo diễn đến gọi hắn đến phòng thay đồ thử trang phục.
Lăng Thanh tạm biệt Vu Thần, cùng Tiểu Lưu đi tới phòng hóa trang.
Nhân vật Mạc Đường tuổi, là sinh viên năm , đang ở độ tuổi chuẩn bị nhưng vẫn chưa hẳn bước chân vào xã hội.
Vì vậy, nhà tạo hình cũng không có thay đổi gì quá, vẫn giữ nét tươi tắn, thoải mái hằng ngày của hắn, chỉ dặm thêm một chút cho đường nét trên mặt hắn sắc sảo hơn, ăn ảnh hơn.
Quần áo của hắn chủ yếu là áo thun, áo hoodie cùng quần jean. Lăng Thanh mặc thử, cũng khá vừa người, hắn bất giác thở phào, may mà đồ cũng hơi rộng một xí.
Hắn hiện tại đang mang thai giai đoạn đầu, bụng vẫn chưa lộ rõ, bộ phim này dự tính quay hai đến ba tháng, cũng có nghĩa là sẽ đóng máy ở tháng thứ tư của thai kỳ, quần áo rộng thùng thình cũng có thể giúp hắn che bụng bầu.
Lăng Thanh đã lên mạng search rồi, việc mang thai liên quan rất nhiều tới thể chất của người mẹ.
Mặt bằng chung thì thai phụ ở tháng thứ tư sẽ lộ bụng. Có người thì sớm hơn, tháng thứ ba đã thấy rồi, cũng có người trễ hơn, tới tháng thứ năm bụng mới lộ rõ.
Hắn nhìn cái bụng còn phẳng lì của mình, âm thầm cầu mong rằng bụng bự lên chậm một tí, chờ bộ này đóng máy rồi hãy lộ ra thì tốt biết mấy.
Sau khi trang điểm và thay xong quần áo, Lăng Thanh ra khỏi phòng hóa trang, đi gặp đạo diễn Chu Tiểu Xuyên.
Chu Tiểu Xuyên đang thảo luận về vai Mạc Đường với diễn viên La Thừa Hạo, anh thấy Lăng Thanh tới nên bảo hắn ngồi xuống nghe cùng.
La Thừa Hạo từng lọt danh sách đề cử ở hạng mục "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất" của giải Kim Quế, tuy không thắng giải nhưng kỹ thuật diễn của anh ta cực kỳ chắc tay, Lăng Thanh để ý thấy trên kịch bản anh có chữ viết chú thích dày đặc, có thể thấy được là anh đã đọc kịch bản rất kỹ.
Trong khi đó, kịch bản của hắn thì sạch sẽ quá trời.
La Thừa Hạo cũng chú ý tới kịch bản của hắn, thầm nghĩ quả nhiên là nhân khí đều dựa vào lưu lượng, đối với bọn họ diễn xuất không phải phải công việc chính, vì vậy không cần để tâm đến lắm. Nhìn vào kịch bản thêm lần nữa, gương mặt anh ta tức đến nỗi trắng bệch.
Đúng là cái đồ được bao nuôi.
La Thừa Hạo không khỏi sinh ra vài phần oán trách. Chu đạo cũng thật là, sao có thể để một người như vậy làm nam chính mà không để mình, chẳng lẽ là do Lăng Thanh nổi hơn? Là diễn viên thì kỹ thuật diễn phải quan trọng hơn nhân khí chứ?!
Hắn ta bình tĩnh hạ mí mắt, lặng lẽ xem kịch bản của mình.
Chu Tiểu Xuyên không chú ý tới tâm tư đó, sau khi thảo luận với La Thừa Hạo thì bắt đầu thảo luận với Lăng Thanh.
Lăng Thanh nghe rất nghiêm túc, lâu lâu mới nói với đối phương vài câu, nhưng đủ để khiến Chu Tiểu Xuyên ngạc nhiên, cảm thấy hắn nắm rất rõ tính cách của nhân vật này.
Máy quay đã được lắp đặt, đạo cụ cũng sẵn sàng. Sau khi điều chỉnh góc sáng xong, Chu Tiểu Xuyên liền khai máy, có điều, cảnh đầu không phải của Lăng Thanh mà là quay những người khác trước.
Bộ phim này của hắn có vài diễn viên lão làng, những vị này đều lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt lắm. Chu Tiểu Xuyên không muốn để họ mệt nên đã lên kế hoạch cho bọn họ quay trước, cũng cũng như làm mẫu cho những diễn viên trẻ tuổi trong đoàn có thể nhanh chóng nhập vai.
Quả nhiên là diễn viên gạo cội, vừa bắt đầu đã nhập vai, thành công gây sốc cho mọi người, khiến những người xung quanh không thể ngừng dõi theo, cố gắng học hỏi kinh nghiệm từ người đi trước.
Lăng Thanh chỉ xem được một đoạn thì bị gọi đi, trợ lý mới Tiểu Lý vừa tìm hắn để báo là Tô Thuật tới rồi.
Tô Thuật rất khiêm tốn, cậu chỉ đi một mình, đầu đội mũ, đeo kính râm, thân mặc áo thun trắng, quần jean, dáng vẻ trông như một sinh viên đại học bình thường, chỉ là khuôn mặt kia thì không.
"Bạn trai anh đâu?" Tô Thuật hỏi hắn.
Lăng Thanh nhanh chóng giúp cậu chỉnh lại mũ rồi dẫn về phòng khách sạn.
Tô Thuật nhìn bộ dáng thuần thục này của hắn, lòng chua xót như bị xát chanh: "Mấy người còn ở chung khách sạn ư!"
"Không phải cùng khách sạn, mà là cùng một phòng." Lăng Thanh tàn nhẫn nói.
Tô Thuật:.....
Tô Thuật nhìn hắn lượt từ trên xuống dưới rồi đánh giá: "Đồ dễ dãi!"
"Còn cậu vẫn mãi cổ hủ."
"Bây giờ anh và anh ta ở chung phòng với nhau, lỡ như sau này hai người chia tay thì tính sao?"
"Nghĩ gì vậy?" Lăng Thanh cười nói "Mối quan hệ của chúng chúng tôi còn cứng hơn vàng, yêu nhau đến sông cạn đá mòn, làm sao mà chia tay được." bg-ssp-{height:px}
"Ai yêu nhau mà không nghĩ vậy hả."
Nhưng tụi tui là chồng chồng, Lăng Thanh nói, cái loại yêu nhau mà có giấy đăng ký kết hôn rồi á!
"Cậu đang ghen đấy à?" Lăng Thanh hỏi hắn.
Tô Thuật chết cũng không nhận. "Tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh thôi."
"Vậy cậu có thể đi nhắc nhở người khác, giữa hai người chúng tôi thì không có chuyện đó đâu."
Thang máy thông báo đến nơi, Lăng Thanh bước ra ngoài, Tô Thuật theo chân hắn đến trước cửa phòng.
Lăng Thanh gõ cốc cốc, một lúc sau cửa mở, Vu Thần xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Tô Thuật nhìn người bước ra, phản ứng đầu tiên chính là xong rồi!
Lăng Thanh là một nhan khống chính hiệu, hắn thích nhìn mặt. Tô Thuật biết điều này, nên cậu luôn cảm thấy sao mà diện mạo mình có thể bị người khác đánh bại được.
Thế nhưng bây giờ Tô Thuật nhìn người đang đứng trước mặt đánh giá mình, cảm thấy rõ ràng so với bản thân, giá trị nhan sắc của anh ta còn cao hơn một bậc, bảo sao Lăng Thanh lại thích người ta hơn.
Nét mặt của Tô Thuật lập tức xìu xuống.
Lăng Thanh không thèm nhìn mặt của cậu, đẩy cửa bước vào: "Đi, để tôi giới thiệu một chút, Tô Thuật, đồng nghiệp cũ của em, Vu Thần, bạn trai tôi."
Tô Thuật:...
Tô Thuật không thể tin được quay đầu nhìn hắn nói: "Tôi chỉ là đồng nghiệp cũ của anh thôi sao?"
"Không thì là gì?" Lăng Thanh hỏi cậu: "Đương nhiên, chúng ta miễn cưỡng cũng có thể coi là bạn bè."
Vu Thần "Ồ" một tiếng, rất khinh thường.
Tô Thuật:...Miễn cưỡng được coi là bạn bè?!
Tô Thuật muốn uống thuốc quay ngược thời gian! Tô Thuật hối hận rồi!
"Không phải cậu muốn gặp anh ấy à? Ừm, bây giờ gặp được rồi đó." Lăng Thanh vỗ vỗ vào bả vai Tô Thuật.
Tô Thuật lại ngẩng đầu nhìn Vu Thần, bất đắc dĩ nói: "Trông cũng được."
"Đẹp hơn cậu là được rồi." Vu Thần bình tĩnh nói.
Tô Thuật bất mãn nhìn anh: "Anh cũng chỉ được có cái mã."
"Cậu đang không cam lòng à?"
"Haha" Tô Thuật giễu cợt: "Có sao? Làm gì có."
"Tốt nhất là vậy" Vu Thần khẽ cười nói.
Anh kéo Lăng Thanh để hắn ngồi trên sofa: "Đừng đứng, ngồi xuống nói chuyện."
"Dạ" Lăng Thanh ngồi xuống, vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình: "Cậu cũng ngồi đi."
Tô Thuật:...
Tô Thuật - không được ai care - tự kéo chiếc ghế đối diện bọn họ ra ngồi, nhìn chằm chằm vào cả hai.
Chỉ tiếc da mặt Lăng Thanh từ trước đến giờ luôn dày, Vu Thần cũng đã quen với việc bị người khác soi mói, nên hai người họ không hề khó xử mà tiếp tục chuyện riêng của mình.
Vu Thần hỏi hắn: "Em trang điểm à?"
"Có tạo hình một ít, dù sao đứng trước ống kính cũng nên trang điểm một chút mà, không sao đâu."
Hắn ghé sát vào tai Vu Thần thì thầm: "Cũng không ảnh hưởng tới em bé đâu."
Vu Thần gật đầu: "Vậy là được rồi. Có đói bụng chưa? Muốn ăn gì không để anh bảo Tiểu Lưu mang cơm cho em."
"Cũng được." Lăng Thanh suy nghĩ một chút: "Anh không nói thì thôi, nói xong giờ em thấy đói bụng rồi này."
"Vậy để anh báo Tiểu Lưu".
"Tiểu Lưu là ai?" Tô Thuật hỏi.
"Đầu bếp nhà anh ấy." Lăng Thanh chỉ vào Vu Thần
Tô Thuật:!!!
"Anh ta còn mang theo cả đầu bếp tới đây nữa?!"
"Vậy mới có thể thấy được được anh ấy quan tâm tôi đến cỡ nào." Lăng Thanh ngoan ngoãn dựa vào vai Vu Thần.
Tô Thuật không khỏi lại đánh giá Vu Thần lần nữa: "Bạn trai anh chắc có nhiều tiền lắm nhỉ?"
"Kiểu kiểu vậy." Lăng Thanh khiêm tốn nói: "Nói chung là dư dả."
"So với nhà cậu thì dư hơn chút đỉnh." Vu Thần không khách khí bổ sung sung thêm một câu.
Vẻ mặt của Tô Thuật có chút vi diệu, lại tựa như không thể chấp nhận sự thật này: "Vậy anh yêu anh ta là vì anh ta vừa giàu lại vừa đẹp?"
Tô Thuật cảm thấy không hẳn là vậy: "Chắc là không phải như vậy đâu nhỉ?"
"Đương nhiên là không phải." Lăng Thanh nâng tay lên, cầm lấy ly nước uống một ngụm: "Tôi chọn anh ấy vì tôi thích anh ấy nhất."
"Cậu cũng rất đáng yêu, nhưng tôi lại không có tình cảm với cậu, cậu hiểu không?"
"Anh chỉ coi tôi như em trai ư." Tô Thuật thất vọng nói.
Lăng Thanh thở dài, thầm nghĩ, mau tỉnh lại đi em trai, anh của em sẽ không đồng ý đâu.
Còn đòi làm em trai tôi? Chỉ sợ rằng Tô Việt là người nhảy ra phản đổi đầu tiên.
"Tô Thuật, cậu còn nhỏ mà nhìn cũng trẻ con nốt, nhà tôi có hai đứa em, cũng trạc tuổi cậu, cho nên khi nhìn thấy cậu, tôi lại nhớ đến mấy đứa nó, vì vậy vậy tôi mới nguyện ý giúp cậu trong khả năng của tôi, cái này cũng không phải vấn đề lớn, cậu cũng không cần giữ mãi trong lòng. Sự quan tâm này không phải là thích, nó chỉ cho thấy là cậu thiếu tình yêu thương thôi."
Hắn không biết Tô Việt giáo dục em trai mình như thế nào, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, rõ ràng sẽ có nguy cơ xảy ra tai họa mất.
"Đừng thích ai đó chỉ vì họ đối tốt với mình, đó không phải là tình yêu. Tình yêu là cảm xúc đặc biệt từ tận đáy lòng chỉ dành cho duy nhất một người mà thôi. Những người đối xử tốt với cậu cũng có khả năng đối xử tốt với người khác. Vì vậy, cậu chỉ cần biết ơn những người đó là được rồi. Đối xử tốt với một người không nhất thiết là do thích người đó. Cậu hiểu không?"
Tất nhiên Tô Thuật Thuật hiểu, nhưng mà hiểu là một chuyện còn làm là chuyện khác.
"Tôi chuẩn bị ra nước ngoài một thời gian." Cậu nhẹ giọng nói: "Đi để du học."
"Không phải tốt lắm sao?"
"Tôi không muốn đi." Tô Thuật nói: "Nhưng gia đình bắt tôi đi."
Lăng Thanh hiểu được, chắc là Tô Việt định làm gì hoặc đã làm gì đó rồi nên sợ Tô Thuật gặp nguy hiểm, mới muốn cậu tạm thời xuất ngoại.
"Vậy cậu nên nghe lời người nhà nói đi."
Tô Thuật gật đầu: "Cho nên tôi tới để nói lời tạm biệt với anh."
"Vậy thì chúc cậu sống ở nước ngoài vui vẻ nhé."
"Hy vọng là vậy."
Cậu nhìn Vu Thần: "Trông anh có vẻ ổn, mong là anh không phải tra nam."
"Vậy thì cậu yên tâm, cả đời này của cậu sẽ không thấy được chuyện đó đâu."
"Tốt nhất là thế." Tô Thuật nói.